Dung Tú chỉ liếc bọn họ một cái, rất nhanh liền nhận ra người đứng trước là Tô Cẩn Hạo, lúc này hắn vẫn một thân áo bào trắng như trước, tay áo khẽ bay. Tên Tô Cẩn Hạo này dù có hóa thành tro, Dung Tú vẫn có thể nhớ rõ, hắn ta chính là anh đẹp trai đầu tiên mà cô thấy lúc mới tới thời đại này.
Lúc ấy cô còn mừng rỡ cảm thấy ông trời ưu ái mình quá, nhưng là chưa nói với hắn được vài câu, mặt Tô Cẩn Hạo đã lộ rõ vẻ không kiên nhẫn. Cho nên hôm nay, gặp lại Tô Cẩn Hạo, trong lòng cô cũng không hề có ý nghĩ gì với hắn.
Nhưng thật ra cái người đứng sau hắn kia, mặc một thân quần áo màu lam, đôi mắt nhiều đen ít trắng, sóng mắt long lanh dịu dàng, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi phớt hồng, lại thêm nụ cười ôn hòa nơi khóe miệng. Mọi thứ đều truyền đạt cho Dung Tú một thông tin: Chàng đẹp trai này là một cực phẩm dịu dàng.
“Tú Tú, muội đang làm gì thế?” Anh chàng áo lam mỉm cười, hàng lông mày đen đậm cũng cong cong theo, trông rất đẹp mắt.
“Anh là?” Gọi thân thiết như thế, khẳng định hẳn là có quan hệ gì đó, trước tiên cứ hỏi tên anh ta cái đã.
“Tú Tú, muội làm sao vậy? Ngay cả ta mà cũng quên à? Ta là lục biểu ca của muội – Tô Tích Lạc đây mà.” Tô Tích Lạc hơi chau mày, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô.
“Anh họ à? Xem ra cũng thân lắm, ít nhất cũng không kém hơn tên Tô Cẩn Hạo kia.” Dung Tú khấp khởi trong lòng, rất nhiệt tình định bụng trực tiếp nhào tới, sợ gì chứ, dù sao biểu ca biểu muội là loại quan hệ mờ ám nhất. Hà hà!
[ biểu ca, biểu muội: anh em họ, gồm anh em cô cậu và anh em bạn dì, còn anh em chú bác gọi là đường huynh, đường muội . Người TQ xưa, biểu ca biểu biểu muội có thể lấy nhau, còn đường huynh đường muội thì không được. Tuy nhiên, cũng có ngoại lệ. Như triều đại Mãn Thanh. Còn tác hại của việc này, thì ai cũng biết rồi ha :-" ]
“Biểu ca!” Dung Tú ngọt ngào gọi một tiếng, lại ngọt ngào cười với Tô Tích Lạc một cái, sau đó gia tăng mã lực, chuẩn bị vọt tới.
Tô Cẩn Hạo vừa thấy Dung Tú lại muốn “nhiệt tình” quấn lấy hắn, hắn nhíu mày, xem ra giáo huấn hôm đó, nàng ta còn chưa tiếp thu đầy đủ, hắn âm thầm vận lực, chỉ cần Dung Tú tới gần hắn, hắn sẽ không lưu tình mà đẩy ra.
Dung Tú rất là “nhiệt tình” chạy vội tới trước mặt hắn, ngay tại lúc Tô Cẩn Hạo định âm thầm dùng lực đẩy nàng ra, Dung Tú người ta thật không khách khí xô hắn một cái, trực tiếp vọt tới người đứng sau hắn, ngọt ngào gọi Tô Tích Lạc một tiếng: “Chào Lục biểu ca!” Trong khi đó, căn bản không thèm liếc Tô Cẩn Hạo một cái.
Hai tay Tô Cẩn Hạo xấu hổ giơ lên giữa không trung, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo. Dung Tú, xem như ngươi lợi hại!
“Lục biểu ca, tôi nói với huynh rồi mà. Đầu óc tôi bị ngấm nước, cho nên không nhớ được những việc trước đây.” Dung Tú cắn răng rồi nói tiếp, “Nhưng không sao, về sau tôi sẽ nhớ kỹ Lục biểu ca!”
Tô Tích Lạc ôn hòa cười, ánh mắt lại nhìn sang người bên cạnh, trong lòng thắc mắc, Dung Tú trước kia vẫn thích Cẩn Hạo, sao hôm nay không hề chào hỏi hắn, chẳng lẽ đầu óc bị ngấm nước thật rồi?
Tô Cẩn Hạo vung tay áo, nhấc chân định bỏ đi. Dung Tú ở phía sau chủ động kéo tay Tô Tích Lạc: “Biểu ca, bình thường huynh thích làm gì?”
Tô Tích Lạc mỉm cười hòa ái, nhã nhặn trả lời từng vấn đề của cô.
“Tú Tú, không phải cha đã dặn con không được chạy lung tung sao?” Dung Dịch nói xong chuyện với đồng liêu, quay lại chỗ cũ, lại phát hiện con gái mình đã đi đâu mất tiêu. Ông ta đi khắp nơi tìm mỗi chỗ một lượt, lúc này thái giám mới nói, con ông “bỏ trốn” theo Tô Cẩn Hạo rồi. Thế là ông vội vàng chạy tới.
“Thỉnh an hai vị Vương gia!” Dung Dịch hành lễ, rồi kéo Dung Tú tới bên mình, “Tú Tú không hiểu chuyện, xin hai vị Vương gia thứ lỗi!”
Dung Tú nghe Dung Dịch bôi nhọ cô như vậy, miệng hơi cong lên, môi trề ra.
Tô Cẩn Hạo khẽ mím môi, trên khuôn mặt lạnh lùng không có gì thay đổi. Mà Tô Tích Lạc thì lại mỉm cười, rất điềm đạm giải vây giúp cô.
“Đâu có, biểu muội thật đáng yêu mà!”
Dung Tú rất cảm kích nhìn chàng ta một cái, rồi đi theo Dung Dịch, bốn người lúc này đang muốn tới tẩm cung Hoàng hậu – điện Phượng Nghi.