Vương Phi Ngỗ Nghịch

Chương 53: Chương 53: Dung Tú chỉ trích






“Tô Cẩn Hạo…… Đồ ngựa giống chết tiệt!” Cô căm phẫn rủa thầm trong lòng. Cô đúng là tám đời giẫm phải nấm mốc, mới gặp phải một kẻ như Tô Cẩn Hạo. Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng lúc này cô không có bằng chứng gì để chứng minh, nên chỉ có thể tạm nuốt cục tức này xuống.

Quân Lăng Thiên vẫn ngồi một bên, thiếu chút nữa bị mọi người bỏ qua, lúc này, lại chán sống chen mồm vào, khiến bầu không khí càng thêm căng thẳng.

Hắn mím mím đôi môi mỏng, tao nhã đặt đũa xuống, quan sát tình huống xung quanh, rồi mới tao nhã nói, “Kỳ thật, khi nãy ta thấy, Hạ cô nương cố ý hất canh nóng lên mặt Vương phi.” Quân Lăng Thiên nói xong, liền biếng nhác khép mí mắt lại, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Cơ thể Hạ Quán Linh run rẩy, sắc mặt tái nhợt, nhìn về phía người đối diện mà nàng ta vẫn không để ý tới. Nước mắt đã rơm rớm chảy ra ngoài vành mắt, “Ngươi nói bậy, ta không phải cố ý. Ta…… vừa rồi là…… lỡ tay……” Giọng nói uyển chuyển mà bi thương, như thể nàng phải chịu rất nhiều oan ức.

“Vương gia, chàng nhất định phải…… thay thần thiếp…… phân xử.” Nàng ta cẩn thận kéo tay áo Tô Cẩn Hạo, cả người giống một con mèo nhỏ bị bắt nạt bên ngoài, dựa vào vai Tô Cẩn Hạo, tìm kiếm sự ấm áp của hắn.

Tô Cẩn Hạo mím môi, vươn tay ôm nàng ta vào ngực, vỗ nhẹ lưng nàng ta, an ủi, “Không sao. Bổn vương tin rằng nàng không cố ý.” Nói xong lời này, hắn lại không nhịn được trừng mắt lườm Quân Lăng Thiên, “Quân Lăng Thiên, bổn vương muốn ngươi xin lỗi Quán Linh về chuyện vừa rồi.”

Thật ra lúc này, Tô Cẩn Hạo cũng mơ hồ cảm thấy có lẽ Quán Linh không đơn giản như vậy, nhưng chuyện này lại bị Quân Lăng Thiên vạch trần ra. Hắn cùng Quân Lăng Thiên chính là kẻ thù không đội trời chung. Hiện giờ kẻ địch vạch trần hành vi sai trái của nữ nhân mình âu yếm, chẳng khác nào bóc trần vết sẹo của mình giữa chốn đông người, khó tránh khỏi sẽ bị những người khác cười nhạo.

Ôi chao, thể diện của nam nhân, có khi thật sự rất quan trọng.

Quân Lăng Thiên biếng nhác nâng mí mắt, liếc nhìn hắn một cái, rồi lại nhắm mắt, lắc đầu, thở dài, không thèm để ý đến hắn.

Chỉ có điều hắn ta không để ý, không có nghĩa là hai người bên cạnh cũng không để ý. Dung Tú chậm rãi đứng dậy, cô không hề bận tâm đến vấn đề hình tượng của mình, đứng lên ghế, một tay ôm gương mặt bị thương của mình, một tay chỉ vào mũi Tô Cẩn Hạo mà mắng, “Họ Tô, mang cái tên Hạo kia, ngươi nghe rõ cho bà đây. Trên đời này chẳng lẽ chỉ có Quán Linh của ngươi mới là quý báu, ta xứng đáng bị nàng ta bỡn cợt hay sao. Trước tiên mặc kệ nàng ta có phải cố ý hay không, chẳng lẽ nàng ta làm mặt ta bị thương, một câu xin lỗi cũng không thèm nói mà được sao? Căn bản chính là hai kẻ các ngươi bàn mưu tính kế với nhau.”

Cô dừng một chút rồi nói tiếp, “Đồ ngựa giống chết tiệt, ngươi cho là mình thật sự được người ta hoan nghênh lắm à? Ngoài cái thân phận Vương gia ra, ngươi chẳng là cái thá gì cả. Dựa vào đâu mà mọi người đều phải vây quanh ngươi hả. Nếu ngày nào đó ngươi không còn là Vương gia, ta xem Quán Linh của ngươi còn có thể yêu ngươi như vậy được không. Dù sao đôi ta chỉ qua hai ngày rằm nữa là chia tay nói bye bye rồi, đến lúc đó ngươi đừng có xuất hiện trước mặt ta nữa, không có ngươi, bà đây nhất định sống dễ chịu hơn nhiều.”

( Lời editor: Chửi quá đúng)

Cô nói từng chữ rành rọt, mắng nhiếc Tô Cẩn Hạo trước mặt nhiều người như vậy. Sắc mặt Tô Cẩn Hạo càng lúc càng đen, nhìn dáng vẻ cô mắng mỏ không ngừng, hận không thể một chưởng đập chết cô. Hai tay hắn trong ống tay áo siết lại thật chặt. Nữ nhân chết tiệt, Dung Tú chết tiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.