“Tô Cẩn Hạo, bà đây liều mạng với ngươi……” Dung Tú nhảy tới bên người Tô
Cẩn Hạo, túm cánh tay hắn, mở to miệng, răng nanh sắc bén trực tiếp cắn
xuống cánh tay trơn nhẵn của hắn……
“A……” Tô Cẩn Hạo không ngờ cô
có chiêu này, cánh tay bị cô cắn rất chặt, thét to lên. Vốn định phất
tay hất cô ra, nhưng Dung Tú lúc này đã chuyển mục tiêu, hai tay bắt đầu không ngừng đấm vào lưng hắn. Lần này mặc dù hắn căng thẳng, nhưng
trong lòng thấy hổ thẹn, nên cũng không đánh trả cô.
“Tú Tú, đừng đánh nữa.” Tô Tích Lạc ở sau ra sức kéo Dung Tú lại, Tô Cẩn Hạo dù sao
cũng là Vương gia, tiếp tục đánh như vậy, ảnh hưởng đối với cô vẫn là
không tốt.
Hạ Quán Linh đứng sau Tô Cẩn Hạo vẻ mặt trắng bệch,
nàng ta bước lên một bước, muốn đẩy Dung Tú ra. Đau lòng nói với Tô Cẩn
Hạo, “Vương gia, chàng đánh trả đi chứ, Vương phi điên rồi.”
Dung Tú vốn đang giận dữ đánh vừa nghe được chữ điên, biểu tình nháy mắt trở nên lạnh lùng, hai tròng mắt hung hăng quét đến trên người Hạ Quán
Linh. Chữ “Điên” này là một ngọn núi chắn ngang trong lòng cô. Lúc cô
được nhận nuôi từ cô nhi viện, người mẹ trong gia đình kia chính là một
người điên. Cho nên khi đi học, luôn có những đứa trẻ đồng trang lứa
giễu cợt sau lưng cô. Nhưng cô thật sự rất yêu mến người mẹ “điên” kia,
cho nên việc này đã trở thành vết sẹo trong lòng cô.
Lần này cô ngừng động tác trong tay, giơ cao bàn tay, dứt khoát quăng cho Hạ Quán Linh một cái tát.
Tiếng bạt tai vang lên rõ ràng, làm cho mọi người ở đây đều ngây ra. Bầu không khí lập tức yên tĩnh lại.
Hạ Quán Linh bị đau, nghiến chặt răng, tuy lửa giận ngùn ngụt trong lòng,
hận không thể giết Dung Tú cho hả giận, nhưng ngoài mặt chỉ uất ức ngã
vào trong ngực Tô Cẩn Hạo. “Vương gia…… làm chủ cho thần thiếp……”
Tô Cẩn Hạo chau mày, nhìn cô gái trước mặt, trước kia chỉ cảm thấy nàng ta điêu ngoa tùy hứng chút, nhưng hôm nay trong mắt nàng, dường như hắn
thấy được thứ gì đó khác biệt. Hắn không biết vì sao nàng ta lại có biểu tình như vậy.
Dung Tú hơi cong môi, quay đầu lại cho Tô Tích Lạc một ánh mắt yên tâm. Cô trầm mặt, đi tới trước mặt Hạ Quán Linh, lạnh
lùng mở miệng nói: “Làm chủ? Ha ha……” Cô khẽ liếc Tô Cẩn Hạo bên cạnh
một cái, “Ngươi phải hiểu được, ta là ngồi kiệu tám người khiêng vào cửa chính Vương phủ, còn ngươi ư? Cùng lắm chỉ là một tiểu thiếp tạm thời
được sủng ái mà thôi.”
Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Tiểu thiếp chính là tiểu thiếp, cho dù hắn sủng hạnh ngươi một vạn lần, ngươi vẫn
chỉ là một con gà mà thôi. Nói thật nhé, địa vị của ngươi còn không bằng những thị thiếp khác trong Vương phủ của hắn đâu.”
Một câu này của cô, làm cho mọi người ở đây đều sững sờ.
Trong mắt bọn họ, Dung Tú vẫn là một người ngây ngô lanh chanh lách chách,
chịu uất ức một chút xíu cũng chỉ biết chạy về nhà mách Dung Dịch, nhưng lúc này, cô như vậy, khiến bọn họ thấy được một tia sát ý khó hiểu
trong mắt cô.
“Ta khuyên hai người các ngươi một câu cuối cùng,
không có việc gì đừng gây phiền toái đến ta. Người không phạm ta, ta
không phạm người, còn nếu đã phạm ta, chắc chắn kết cục sẽ rất thảm.”
Dung Tú mỉa mai nhếch khóe miệng, xoay người sang chỗ khác, kéo tay Tô
Tích Lạc bước ra khỏi phòng ăn. Nhưng vừa chuẩn bị bước chân ra, cô lại
quay đầu lại, cười bảo Quân Lăng Thiên vẫn bàng quan đứng ở một bên, “Đi thôi! Bây giờ ta mới là chủ nhân của ngươi.”
Nhìn bóng lưng cô
dần đi xa, Tô Cẩn Hạo nhíu chặt lông mày, trái tim hắn lại vì khoảnh
khắc quật cường vừa rồi của Dung Tú mà cảm thấy xót xa không hiểu nổi.