Trước cửa vương phủ, bọn hạ nhân đã chuẩn bị xe ngựa sẵn sàng, chỉ còn chờ hai người bọn họ ra.
Tô Cẩn Hạo hừ lạnh một tiếng, vung tay áo lên thẳng xe ngựa. Dung Tú mặc váy dài, vốn không tiện lên xe ngựa, huống hồ, Tô Cẩn Hạo còn lệnh cho hạ nhân dẹp bỏ cái ghế kê chân, cô đành khẽ cắn môi, túm váy, cực kỳ mất bình tĩnh mà trèo lên xe ngựa. Tô Cẩn Hạo ngồi trên xe khẽ cong khóe miệng, lạnh lùng nói với người đánh xe: “Lão Phương, đến giờ rồi, nhanh lên.”
Dung Tú vừa muốn đặt mông xuống, lão Phương đã vung roi, cô nghiêng ngả về phía trước, trán trực tiếp đập vào khung cửa. Cô còn chưa kịp sờ thử cái trán đau của mình, lão Phương lại vung roi lần nữa, xe ngựa lại quẹo sang hướng khác. Kết quả cả người cô lại va mạnh vào thành xe.
“Từ từ…… Từ từ thôi……” Dung Tú rên rỉ kháng nghị. Với tiếng kháng nghị của cô lão Phương chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, ông ta lại ra sức vung roi, xe ngựa chạy như điên trên con đường rộng lớn.
“Xin ngươi…… Bảo ông ta chậm một chút…… Tô Cẩn Hạo……” Dung Tú bám vào khung cửa, mông không chạm ghế, lúc nào cũng có thể bị văng ra ngoài.
Tô Cẩn Hạo nhếch mép, thật ra hắn đang vui lòng hưởng thụ kỹ thuật đánh xe của lão Phương. Trừng phạt nữ nhân này như vậy, trong lòng hắn rất cao hứng. Cho nên hắn chỉ nhếch miệng, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, coi lời thỉnh cầu của cô như gió thoảng bên tai.
Chật vật một đường tới ngoài hoàng cung, Dung Tú rơi lệ đầy mặt thầm nghĩ gian khổ cuối cùng cũng qua. Lúc này, lão Phương lại đột nhiên kiềm dây cương lại, sau đó điều khiển ngựa quay mấy vòng tại chỗ.
“Vù!” Dung Tú rốt cục bất cẩn không bám chắc khung cửa, trực tiếp văng từ xe ngựa ra, rơi cái rầm xuống đất, chổng mông lên trời. “Tô Cẩn Hạo, coi như ngươi giỏi, lão nương không báo thù này, thề không làm người.”
Tô Cẩn Hạo sửa sang lại quần áo, lạnh lùng liếc nhìn cô rồi nhấc chân bỏ đi. Hắn muốn tới chỗ mẫu hậu nói chuyện của Quán Linh trước. Về phần Dung Tú, coi như dạy dỗ nàng ta một phen, cho nàng ta biết vị trí Vương phi cũng không phải dễ ngồi.
Bên ngoài cửa cung, người đến người đi. Ai cũng nhìn thấy Dung Tú ngã trên mặt đất, nhưng không một ai dám tới đỡ cô dậy. Mọi người xì xào bàn tán, rất thương cảm trước cảnh ngộ của cô, nhưng cuối cùng, vẫn không ai dám đắc tội Tam Vương gia.
Nhìn bóng lưng Tô Cẩn Hạo, Dung Tú có phần không kiềm chế nổi, đôi mắt đã bắt đầu rơm rớm. Tuy bọn họ không chân chính là vợ chồng, nhưng hắn cũng không thể không ra dáng đàn ông, bỏ lại mình cô để đám thái giám nha hoàn cười nhạo như vậy chứ.
Cô khẽ cắn môi, chuẩn bị bò dậy. Không ngờ, một bàn tay dày rộng bỗng từ đâu vươn tới. Cô cảm kích ngẩng đầu, trong tầm mắt, nụ cười trên khuôn mặt Tô Tích Lạc tỏa sáng lấp lánh như kim cương.
“Biểu ca.” Mũi cô cay cay, bám vào tay hắn bò dậy.
Tô Tích Lạc giúp cô phủi bụi đất trên người, nhìn thấy vết đỏ trên trán cô thì khẽ cau mày, “Tam ca bắt nạt muội à?”
Dung Tú vừa nghe thế, lập tức gật đầu như mổ thóc. Cô đúng là tám kiếp dẫm phải nấm mốc mới có thể gả cho một kẻ dã man đến vậy.
“Được rồi, đừng khóc!” Tô Tích Lạc rút khăn trong tay áo, xoa nhẹ dấu vết trên mặt cô. “Chân còn đau không? Nếu không ta bôi thuốc cho muội trước, sau đó chúng ta đi thỉnh an mẫu hậu sau.”
Dung Tú lắc đầu, Tô Cẩn Hạo muốn chỉnh cô, cô sợ làm liên lụy tới Tô Tích Lạc. Chàng ta là người tốt. Cô bóp bóp cái chân ê ẩm của mình, khập khiễng theo sau Tô Tích Lạc vào điện Phượng Nghi.