Ở cửa, người đánh xe
đã cẩn thận thúc giục mấy lần mà Dung Tú vẫn chưa xuống dưới. Hắn kéo
mành lên, trông thấy chính là cảnh: chủ tớ hai người trong xe, mỗi người chia nhau chiếm một nửa giang sơn xe ngựa, một người hẹn gặp Chu Công,
một người dựa vào ghế đệm mộng đẹp Hoàng Lương.
Hắn lại thử gọi
vài tiếng, kết quả Quân Lăng Thiên nâng mí mắt, chớp một cái, nhìn sang
Dung Tú bên cạnh, thấy cô vẫn chưa tỉnh, hắn lại an tâm ngủ tiếp. Mà
Dung Tú bên cạnh hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, vẫn còn mải chơi
cùng Chu Công cơ đấy.
O[╯□╰]o.
Lúc gã đánh xe ở trong này rối rắm, xe ngựa của Tô Cẩn Hạo cũng đến nơi, mà Tô Tích Lạc cũng vừa vặn từ cửa Vương phủ bước ra.
“Vương gia, Tam Vương phi nàng……” Gã đánh xe vội nghênh đón Vương gia nhà
mình, ngập ngừng không biết nên nói thế nào. Tô Tích Lạc hơi cau mày,
vội vã tới chỗ xe ngựa, xốc mành xe lên……
Trên trán hắn cũng ứa
ra ba giọt mồ hôi lớn. Có điều nghĩ rằng có lẽ tối hôm qua nàng ngủ
không được ngon giấc, hắn liền thoải mái lại.
“Tú Tú……” Tô Tích
Lạc khẽ gọi. Tô Cẩn Hạo từ đằng sau đi tới thấy hai người này ngủ thành
như vậy, trong lòng lại nhức nhối khó chịu, ngẫm lại hai người đều đang
ngủ, vậy thì những ý nghĩ xấu xa khi nãy của hắn lại càng có phần chính
xác. Ánh mắt nhìn về phía Quân Lăng Thiên cũng càng thêm lạnh thấu
xương.
Dung Tú mở đôi mắt nhập nhèm, khuôn mặt đẹp trai của Tô
Tích Lạc đang phóng đại trước mắt. Thế mới biết mình đã tới Lục Vương
phủ .
“Biểu ca, buổi sáng muội chưa ăn gì, đặc biệt để dành bụng
đến chỗ huynh ăn đấy nhé.” Cô kéo Quân Lăng Thiên nằm nghiêng ở một bên, vừa nhảy xuống xe ngựa vừa nói.
“Ha ha, vậy thì lát nữa Tú Tú
phải ăn nhiều một chút mới được.” Tô Tích Lạc mấp máy môi, khóe miệng
hơi nhếch lên, dẫn Dung Tú vào Vương phủ.
Tô Cẩn Hạo đi theo phía sau, nhìn Dung Tú kẹp giữa hoàng đệ mình và Quân Lăng Thiên, ba người
cười cười nói nói tiến vào Vương phủ, trong lòng lại càng không rõ tư
vị. Hắn bước nhanh chân hơn, muốn đuổi theo ba người bọn họ. Tiếc rằng,
Hạ Quán Linh ở sau lại dịu dàng gọi hắn lại.
“Vương gia, thần thiếp bị trẹo chân rồi.” Đôi mắt thu lóng lánh, dáng vẻ yếu đuối vô cùng.
Tô Cẩn Hạo liếc nàng một cái, trong lòng lại rủa thầm Dung Tú một tiếng,
“Nữ nhân chết tiệt.” Bấy giờ mới quay lại dìu Hạ Quán Linh, hai người
chậm rãi tiến vào Vương phủ.
Trên bàn cơm, Dung Tú nhìn một bàn
lớn đồ ăn, theo phản xạ thần kinh, nước miếng đã sắp rỏ xuống rồi. Cô
cười xòa với Tô Tích Lạc hai tiếng, rồi tiên phong nhấc đũa, bắt đầu ăn
cơm.
Vừa nhét một miếng rau vào miệng [chủ yếu là bởi vì vừa mới
bắt đầu dùng bữa, cô ngại không dám gắp thịt cá], trước mắt bỗng xuất
hiện hai đôi đũa, hai đôi đũa kia cùng ngừng lại trước mặt cô, ngượng
ngùng đứng nguyên tại chỗ.
Dung Tú xoay cổ, mắt nhìn chủ nhân của hai đôi đũa, khóe miệng run rẩy.
Tô Tích Lạc thấy cô gắp miếng rau xanh đầu tiên, biết là cô sợ ngượng, cho nên hắn động đũa, gắp cho cô một miếng tôm viên. Không ngờ lại thấy một đôi đũa khác, đồng thời đưa tới trước mặt cô cùng đũa của hắn.
Mà chủ nhân của đôi đũa còn lại Tô Cẩn Hạo, vì ngồi ngay bên cạnh Dung Tú, nghĩ đến vừa rồi nàng ta cùng hai người nam nhân này thân thiết như
vậy, cho nên lần này gắp thức ăn cho Dung Tú, là muốn công khai tuyên bố với hai người bọn họ, chính mình mới là trượng phu của nàng ta. Không
ngờ, hắn lại gặp phải một đôi đũa khác.
Quân Lăng Thiên ngồi tại chỗ, giữ nguyên vẻ mặt xem kịch vui. Dung Tú nhìn sang hai bên……