Ngày hôm sau, trong kinh thành, dân chúng mới trải qua lễ Trung thu ấm áp lại khôi phục cuộc sống bận rộn náo nhiệt.
Quán trà tửu lâu, những nơi tập trung và lan truyền tin tức nhanh nhất, đều nổ tung như nước sôi sùng sục.
Mọi người sôi nổi bàn luận, chính Vương phi của Tam Vương gia Dung Tú đêm
hôm khuya khoắt hẹn hò tình lang như thế nào, nàng vụng trộm với nam
nhân ra sao, và Vương gia mang nón xanh “bắt kẻ thông dâm tại giường”
thế nào. Hơn nữa tin tức càng lan truyền càng biến dạng. Dân chúng càng
bàn luận càng sôi nổi. Cuối cùng biến thành nhiều phiên bản.
Phiên bản thứ nhất, đương nhiên là lúc Vương phi triền miên với nam nhân khác ở trên giường, bị Tô Cẩn Hạo vừa khéo bắt gian tại trận. Nhưng vì giữ
thể diện, Tô Cẩn Hạo đương nhiên sẽ không để chuyện này lộ ra ngoài.
Phiên bản này được đại biểu những người dân quê thôn dã cực lực ủng hộ.
Phiên bản thứ hai, chính là Vương phi sau khi gả vào Vương phủ không được
sủng ái, nên không chịu nổi cô đơn, cấu kết với người đã có vợ, nhưng
đạo trời lồng lộng, cuối cùng trong một lần vụng trộm đã bị người ta phá hỏng “chuyện tốt”. Phiên bản này được đông đảo đồng bào phụ nữ trong
kinh thành tán đồng.
Phiên bản thứ ba, kẻ nào đưa ra phiên bản
này quả là có tài. Bọn họ thông qua hiện tượng mà nhìn ra bản chất. Chỉ
ra rằng đây chẳng qua là do Tô Cẩn Hạo muốn phế phi nên tạo dư luận mà
thôi, mà hành động tiếp theo, khẳng định là muốn phế chính phù trắc. Tô
Cẩn Hạo sử dụng loại thủ đoạn này, bị rất nhiều đại thần trong triều
khinh thường.( Gật gù)
Dù sao, bất kể là phiên bản nào, Dung Tú hoàn toàn bị biến thành vật hi sinh.
Một buổi sáng, Tô Cẩn Hạo ra khỏi vương phủ, vào cung, hắn cảm giác có
người chỉ trỏ sau lưng mình. Nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn, những
người này lại nhanh chóng né tránh tầm mắt hắn. Hắn cảm thấy hơi khó
hiểu. Mãi cho đến khi……
Sau khi bãi triều, Tô Tích Lạc một thân
áo trắng, đi đến trước mặt Tô Cẩn Hạo. Ánh mắt kiên định nhìn hắn nói:
“Tam ca, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.” Thanh âm hắn ảm đạm mà
trầm thấp, không trong trẻo như ngày xưa.
Hai người tới một chòi
nghỉ mát trong ngự hoa viên, bốn bề vắng lặng. Lúc này Tô Tích Lạc mới
xoay người, trong ánh mắt mang theo một chút ẩn nhẫn. “Tam ca, chuyện ta cùng Tú Tú, có lẽ đã xúc phạm tới huynh. Nhưng hiện tại bên người huynh không phải đã có Hạ cô nương rồi sao, nàng ta không phải là người huynh vẫn muốn cưới sao? Vì sao huynh còn muốn tiếp tục tổn thương Tú Tú?”
Tô Cẩn Hạo nhíu mày, hắn đến bây giờ vẫn không rõ chân tướng, Tô Tích Lạc
cho hắn một bước ngoặt lớn như vậy, hắn nghe mà như lọt vào sương mù.
Thật sự không hiểu gì hết, “Có chuyện gì, đệ cứ nói thẳng đi?” Hắn phất
ống tay áo, nghiêm mặt nói.
“Đệ hy vọng huynh không sai người
tiếp tục phát tán những lời đồn đãi kia nữa. Huynh hẳn là biết, Tú Tú
không hề quá quắt như huynh nói!” Tất cả cũng vì, buổi sáng sau khi nghe hạ nhân trong phủ nói, trong lòng Tô Tích Lạc cực kì phẫn nộ và bất
mãn. Giờ khắc này, hắn đương nhiên không thể khoanh tay chờ chết, nhất
định phải chủ động ra tay trước.
Cho nên hắn đã phái một số người bắt tay vào điều tra những tin đồn này xuất xứ từ đâu. Nhưng dù vẫn
chưa có kết quả, trong lòng hắn cũng đinh ninh rằng chuyện này khẳng
định không tránh khỏi quan hệ với Tam ca mình.
“Lời đồn? Bổn
vương sai người đồn đãi những gì ?” Tô Cẩn Hạo khiếp sợ, một loại cảm
giác không tốt đột nhiên nảy sinh trong lòng. Là một người đã lăn lộn
trên võ đài chính trị nhiều năm, thường xuyên có một đống lớn chậu phân, chậu nước tiểu dội xuống đầu hắn. Hắn cảm giác lần này nói không chừng
lại có cái chậu thối nào bay đến đầu mình rồi.
“Tam ca, việc đã
đến nước này, huynh không cần giả bộ nữa.” Tô Tích Lạc đối với hành vi
“quanh co trăm lối” này của hắn tương đối khinh thường, vốn đang nghĩ sẽ “đàm phán” tử tế với hắn, nhưng hiện giờ “đàm phán” đã rạn nứt. Hắn chỉ có thể dùng biện pháp cứng rắn thôi vậy.
Tô Cẩn Hạo không rõ
chân tướng tỏ vẻ mình thật sự bị áp lực rất lớn. Hắn vừa định mở miệng
hỏi, rốt cuộc lại có cái chậu phân nào dội xuống đầu mình, không ngờ Tô
Tích Lạc tái mặt nói: “Tam ca, đệ cùng Tú Tú đều có cảm tình với nhau,
nhưng chúng ta chưa từng làm ra chuyện gì quá đáng như huynh nghĩ. Hơn
nữa, huynh và Tú Tú hiện tại căn bản chính là vợ chồng ‘hữu danh vô
thực’. Nếu có ngày Tú Tú rời khỏi Vương phủ của huynh, ta cũng sẽ chịu
trách nhiệm với muội ấy.”
Tô Tích Lạc nhấn mạnh đoạn sau câu nói
kia, khẩu khí kiên quyết như tuyên thệ, hoặc như cảnh cáo. Chân mày Tô
Cẩn Hạo không khỏi nhíu lại.
“Dung Tú bây giờ vẫn là Vương phi
của bổn vương, cho nên chuyện của nàng không cần hoàng đệ đứng ra chỉ
đạo.” Tô Cẩn Hạo khoanh tay trước ngực, hắn cực kỳ không thích giọng
điệu này của Tô Tích Lạc. Cái gì gọi là mạo xưng làm trang hảo hán, hắn
bây giờ chính là như vậy. Mấu chốt là, hắn còn đang rối rắm trong chuyện của Dung Tú cùng Tô Tích Lạc, nên khó mà kiềm chế được.
Đôi con
ngươi vốn trong suốt đen nhánh của Tô Tích Lạc, bởi vì giọng điệu khoe
mẽ của Tô Cẩn Hạo, cũng có chút tức giận. Trong lòng hắn lo lắng, nếu
tình thế ngày càng xấu đi, tương lai Dung Tú sẽ gặp phải những chuyện
gì, hắn thật không dám tưởng tượng.
“Tam ca……” Tô Tích Lạc ngẩng
đầu, chỉnh trang y phục, đi đến trước mặt hắn.“Tam ca, huynh không cảm
thấy mình quá ích kỷ hay sao? Trước kia, Tú Tú thích huynh, nhưng huynh
chưa từng để ý đến muội ấy. Lại càng không cần nói chủ động quan tâm
muội ấy, khi đó muội ấy…… Bây giờ cũng vậy, mỗi ngày kinh thành đều
truyền nhau tin tức huynh cùng Hạ cô nương thế nào, lúc hai người các
huynh tình nồng ý mật, huynh có bao giờ nghĩ muội ấy sẽ cảm thấy ra sao
sau khi nghe những tin như thế không?”
Sắc mặt Tô Cẩn Hạo thoắt một cái đổi thành trắng bệch, lông mày hắn đã nhăn thành một chữ “Xuyên”.
Tô Tích Lạc thấy hắn không trả lời, lại tiếp tục lên tiếng. “Tam ca, kỳ
thật đệ vẫn rất ngưỡng mộ huynh. Bởi vì người Tú Tú thích là huynh. Hạ
cô nương kia dĩ nhiên đoan trang hiền thục, nhưng liệu nàng ta có vì
huynh mà không màng thanh danh, chạy theo sau huynh như một kẻ ngốc
không? Liệu nàng ta có vì huynh, cố gắng học rất nhiều điều nàng ta chán ghét không? Liệu nàng ta có vì huynh mà cả người thất hồn lạc phách
không?”
Dừng lại một chút, hắn lại nói: “Lúc muội ấy làm những
việc này vì huynh, huynh lại đang ôm ấp Hạ cô nương, cùng nàng ta ngắm
hoa dưới trăng. Khi đó nếu huynh quay đầu lại liếc mắt nhìn muội ấy một
cái, sẽ biết muội ấy đối với huynh có phải thật tình hay không. Huynh
hãy tự hỏi lòng mình, phong hoa tuyết nguyệt chó má giữa huynh cùng Hạ
cô nương chính là tình yêu, còn chân tình Tú Tú dành cho huynh chỉ là
ngu ngốc thôi sao.”
Nói đến đây, sắc mặt Tô Tích Lạc tràn đầy bi
phẫn. Hắn nắm lấy ống tay áo Tô Cẩn Hạo, “Sau đó Tú Tú bắt cóc Hạ cô
nương của huynh, thời điểm muội ấy cho huynh lựa chọn, nghe nói huynh
vẫn không chút do dự lựa chọn nàng kỹ nữ kia. Ha ha…… Huynh như thế
chẳng phải vì kỹ nữ kia trao cả thân tâm cho huynh, cho nên huynh không
thể phụ lòng nàng ta hay sao. Huynh thật đúng là có lương tâm…… Ta nói
lương tâm huynh bị chó ăn rồi…… Huynh mù mắt, mới có thể nhìn thấy nàng
ta đối với huynh chính là chân tình, còn Tú Tú đối với huynh là hư tình
giả ý.”
Tô Tích Lạc túm chặt cổ áo hắn, gằn từng tiếng. Nắm tay
trong tay áo hắn đã cuộn chặt lại. Tô Cẩn Hạo nghe lời quở trách của
hắn, trong đầu nhanh chóng nhớ lại những tình huống hắn ở cùng Dung Tú.
Nhưng mà vô luận nghĩ như thế nào, dường như hắn vẫn không nhớ nổi biểu tình
trên mặt Dung Tú lúc đó là như thế nào. Khi đó đối với loại nữ nhân ngu
ngốc như Dung Tú, hắn chán ghét tới gần như điên cuồng.
Hắn không thích, nên hắn sẽ không để ý đến nàng.
“Sau đó, muội ấy sáng suốt ra. Nhưng muội ấy vẫn gả cho huynh. Khi đó lòng
ta cảm thấy, nếu thật sự gả cho người mình thích, có lẽ muội ấy cũng sẽ
hạnh phúc. Nhưng mà……” Tô Tích Lạc trực tiếp vung nắm đấm, đánh thật
mạnh lên gương mặt trắng nõn của Tô Cẩn Hạo. Tô Cẩn Hạo không chịu nổi,
thân mình lảo đảo, trực tiếp ngã xuống đất.
Tô Tích Lạc còn ngại
đánh không đủ, cho nên hắn lại tiến lên một bước, xách Tô Cẩn Hạo dậy,
“Nhưng mà đêm tân hôn của hai người, huynh bỏ lại muội ấy một mình. Ngày lại mặt, huynh lại đánh muội ấy, đuổi muội ấy xuống xe ngựa, bỏ muội ấy chơ vơ nơi đầu đường. Coi như những điều này vẫn chưa đủ đi, vậy vì sao huynh còn khẩn cấp đưa kỹ nữ kia vào vương phủ…… Huynh muốn khoe với
mọi người tình yêu của huynh cùng kỹ nữ kia kiên định tới cỡ nào có phải hay không……”
Tô Tích Lạc nói tới đây, nắm đấm trong tay lại
không kìm nén nổi được trực tiếp vung tới. Tô Cẩn Hạo đứng thẳng nơi đó, đối mặt với nắm đấm vung tới, hắn cũng không né tránh.
“Đệ cầu
xin huynh, buông tha cho muội ấy đi được không. Huynh cùng kỹ nữ kia đã
có con, tình yêu giữa hai người các huynh rốt cục đã đơm hoa kết quả
rồi. Nhưng còn…… Tú Tú, huynh đem muội ấy đặt ở vị trí nào. Đúng vậy, đệ thích muội ấy. Lần đầu tiên nhìn thấy, đệ đã thích muội ấy. Mà từ sau
khi muội ấy mất trí nhớ, đệ càng thích muội ấy hơn. Có lẽ huynh cảm thấy muội ấy rất ngu ngốc, nhưng mà đệ chính là thích muội ấy hiện tại.
Huynh có thể không thích, nhưng huynh không thể tổn thương muội ấy……”
Tô Cẩn Hạo ngây ngốc đứng yên tại chỗ, khóe môi chầm chậm chảy ra một tia
máu. Hắn nhìn dáng vẻ điên cuồng của đệ đệ mình, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác hổ thẹn trước nay chưa từng có.
Có lẽ đệ đệ hắn nói đúng, những năm gần đây, hắn thật sự bỏ lỡ rất nhiều điều tốt đẹp.
“Huynh có thể cho người rêu rao những tin đồn này, vậy thì đệ hy vọng huynh
phơi bày luôn tên của cái kẻ bị gọi là “gian phu” là đệ cùng muội ấy
luôn đi.” Tô Tích Lạc thu tay về, lạnh lùng liếc hắn một cái, phất tay
áo bỏ đi.
Tại lương đình ngự hoa viên, Tô Cẩn Hạo cả người vô
lực, ngồi phịch dưới đất, mờ mịt nhìn chằm chằm theo hướng Tô Tích Lạc
biến mất. Trong đầu là một khoảng trống.
Tây viện Vương phủ, Dung Tú hôm nay nhàn rỗi ngủ một giấc an ổn, cô nàng Tiểu Thúy “lương tâm
trỗi dậy”, lại không đến quấy rầy mộng đẹp của cô.
“Tiểu Thúy,
lát nữa chúng ta ra ngoài đi dạo đi. Ta bảo ngươi này, hôm qua ta lại
phát hiện ra một tửu lâu không tệ, lát nữa ta mời ngươi đi ăn nhé.” Dung Tú nghĩ đến mấy ngày nay hình như cô quên khuấy mất Tiểu Thúy, hiếm khi lương tâm trỗi dậy, muốn bồi thường cho nàng ta.
“Đừng, đừng
đi!” Tiểu Thúy sắc mặt trắng bệch vội vàng cự tuyệt. Giờ mà đi ra ngoài, nói không chừng sẽ bị đám người kích động kia ném rau dưa gì gì đó.
“Làm sao vậy?” Dung Tú quay người lại, thấy mặt Tiểu Thúy trắng bệch, giọng nói có phần nghi vấn.