Vương Phi Ngỗ Nghịch

Chương 27: Chương 27: Nguồn Gốc Của Ngựa Giống




Ba người ngơ ngác nhìn nhau, “Vương phi, Dương Ngọc Hoàn là ai thế, chỗ chúng tôi không có người này!”

“Khụ khụ……” Dung Tú thấy vẻ mặt hồ đồ của ba người khi ngơ ngác nhìn nhau rồi trăm miệng một lời trả lời, trong bụng không nhịn được co giật, suýt nữa cười phá lên.

May mà công phu nén cười của cô không tệ, dùng sức nhéo đùi mình một phen, mới nhịn cười nổi, “Không có là tốt nhất. Khụ khụ……” Nếu có thật, bị cơ thể của Dương Ngọc Hoàn đè lên, thằng nhãi Tô Cẩn Hạo chắc cũng chẳng chịu nổi.

Tam đại mỹ nữ này tuy đều là thị thiếp của Tô Cẩn Hạo, nhưng vẫn âm thầm đấu đá với nhau. Nghe nói tối hôm qua, Vương gia bỏ mặc vị tân Vương phi này mà chạy tới Mặc Vân Các, nên bọn họ cho rằng trong lòng Vương gia, cô Vương phi này căn bản chẳng có địa vị gì. Hôm nay sở dĩ bọn họ vội vàng tới đây, chính là muốn cho tân Vương phi biết, trong Vương phủ còn có sự tồn tại của bọn họ.

Đương nhiên suy tính của bọn họ thật sai lầm, Dung Tú căn bản chẳng coi Tô Cẩn Hạo ra gì, cho nên cô cũng chỉ xem việc bọn họ tới đây như một trò tiêu khiển sau bữa ăn mà thôi.

Bầu không khí sau đó bắt đầu trở nên lúng túng. Dung Tú ngồi ghế trên cố nín cười. Ba người còn lại cố ý trò chuyện về thói quen sinh hoạt của Tô Cẩn Hạo, khí thế vô cùng sôi nổi.

Đáng tiếc chính chủ đã hoàn toàn chìm đắm trong ảo tưởng về tứ đại mỹ nữ không thoát ra nổi, càng đừng nói tới việc đáp lời các nàng.

Vậy nên trò chuyện một hồi, khuôn mặt ba người đều lộ vẻ mất bình tĩnh. “Thành tích thị tẩm” mà các nàng đều lấy làm tự hào lại trở thành trò cười trong mắt Vương phi, nhìn dáng vẻ nàng ta bấm bụng muốn cười mà không dám, trong lòng bọn họ đều dấy lên một mồi lửa.

“Vương phi, thần thiếp không quấy rầy Vương phi nghỉ ngơi nữa.” Ba người khom người chào, liền chuẩn bị lui ra.

“Ừm, ba vị tỷ tỷ đi nhé, ta không tiễn nữa.” Dung Tú ngoài mặt thì vẫy vẫy tay, kỳ thật trong lòng đang nghĩ, sao không đi sớm, làm trễ giờ ăn của bà đây.

“Tạ Vương phi!” Ba người lại khom người chào rồi mới lui xuống.

Tiểu Thúy đứng cạnh Dung Tú nhìn ba người vướng víu kia rốt cuộc cuốn xéo, đang muốn hỏi tiểu thư nhà mình buổi tối muốn ăn gì, không ngờ nàng ta vừa mở miệng, “Tiểu thư……”

“Há há…… Tiểu Thúy…… Buồn cười quá……” Dung Tú nãy giờ vẫn vất vả nén cười túm lấy tay Tiểu Thúy, tay còn lại không ngừng đập vào bụng nàng ta, “Há há…… Cười chết mất!”

Tiểu Thúy chau mày, mắt thấy tiểu thư cứ thế đấm vào bụng mình, đột nhiên hoài niệm khoảng thời gian tốt đẹp khi còn ở Dung phủ, lúc đó, mấy chuyện đấm đá giống như thế này đều là lão gia hứng chịu trước.

Giờ ra khỏi Dung phủ, nàng ta lại thành đối tượng bị tai vạ thứ hai. “Tiểu thư, người đừng đánh nữa, nếu cứ thế, tiểu thư người chưa cười chết thì Tiểu Thúy muội đã đi trước mất rồi.”

“Ha ha…… Buồn cười quá…… Tô Cẩn Hạo là con ngựa đực đó, với lại…… Ha ha……” Dung Tú xoa bụng, “Trông vào tưởng hắn si tình cái cô Quán Linh kia…… Thật ra chính là một con ngựa giống gieo giống khắp nơi……”

Dung Tú cười nghiêng ngả, gã Tô Cẩn Hạo này có cả đám thị thiếp, vẫn còn ra vẻ đạo mạo nói ta đây trong sạch.

Trước cửa, Tô Cẩn Hạo vừa từ Mặc Vân Các trở về đúng lúc nghe được câu nói của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.