“Ngoan, đừng khóc nữa.” Ngay tại lúc cô cúi đầu, chuẩn bị bước tiếp, trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói dịu dàng. Dung Tú ngẩng đầu thì thấy Tô Tích Lạc đứng trước mặt mặc một bộ áo dài màu xanh nhạt giống như thiên thần, vẻ mặt thương tiếc nhìn cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức nhăn lại, nhất thời tủi thân khóc òa lên. “Biểu ca…… Tô Cẩn Hạo bắt nạt muội……”
Tô Tích Lạc nhíu mày, đúng là hắn đoán không sai. Vừa rồi hắn ngồi trên xe ngựa, lúc đang vén màn xe thì vô tình thấy Dung Tú đi một mình trên đường lớn, liền đinh ninh khả năng nàng lại cãi nhau với ca ca mình rồi.
Hắn rút khăn tay từ trong tay áo, khẽ đưa cho cô. Dung Tú nhận lấy chiếc khăn kia, vừa định lau mặt, đột nhiên ngửi thấy mùi hương trúc thoang thoảng trên khăn, thầm nghĩ bây giờ mà lau nước mắt thì đúng là lãng phí. Vì thế cô dùng tay áo lau lung tung nước mắt trên mặt, rồi nhét cái khăn kia vào ngực.
“Ta đưa muội về nhà.” Tô Tích Lạc kéo tay áo cô, muốn đưa cô lên xe ngựa.
Dung Tú lật tay giữ chặt tay áo chàng ta, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn quầy hàng bên đường, nói lí nhí: “Muội đói bụng!”
Tô Tích Lạc cưng chiều nhìn cô, bất đắc dĩ lắc đầu, “Vậy muội muốn ăn cái gì, ta mời muội đến tửu lâu, gọi cho muội mấy món ngon nhé.”
“Không cần.” Dung Tú lắc đầu, tửu lâu là một chỗ phiền toái, “Muội muốn ăn mì sợi, chao, bánh đậu xanh……” Dung Tú liệt kê một loạt đồ ăn mà cô vừa thấy trên đường.
Tô Tích Lạc lắc đầu, cưng chiều vuốt vuốt cái mũi nhỏ của cô, “Ta thấy chúng ta vẫn đi ăn mỳ trước đi, còn những đồ ăn vặt kia, ta sẽ phái người đi mua cho muội.”
Dứt lời quay lại giao việc cho thư đồng Tiểu Sơn của mình, rồi kéo Dung Tú tới một quán mỳ ngồi xuống. Bát mỳ nóng hổi thơm ngon nhanh chóng được bưng lên.
Dung Tú vén tay áo, nhấc đũa lười biếng gắp vài miếng.
Tô Tích Lạc ngồi bên cạnh, trong lúc lơ đãng nhìn thấy vết sẹo vừa kết vảy trên tay cô. Hắn nheo mắt lại, ra vẻ trấn định hỏi: “Tú Tú, sao cổ tay muội lại có vết thương thế kia.”
Dung Tú ăn hai gắp mỳ, không nghĩ ngợi gì liền trả lời, “Vết thương này à, còn không phải đêm động phòng hoa chúc hôm đó, hoàng huynh của huynh bỏ muội lại một mình đấy sao, muội chỉ còn cách cứa một dao lên tay mình thôi.”
Tô Tích Lạc nghe xong, vẻ mặt kỳ quái nhìn Dung Tú, cảm giác được ánh mắt khác thường của chàng ta, Dung Tú ngẩng đầu, tức khắc ý thức được hình như mình vừa nói sai, vội kéo tay áo chàng ta, nhỏ giọng nói: “Biểu ca, huynh nhất định phải giúp muội giữ bí mật đấy nhé. Đều tại hoàng huynh của huynh, nếu để hoàng hậu nương nương biết thì muội nguy mất.”
Tô Tích Lạc nhìn gương mặt trắng nõn của cô, nghe dứt lời cô vừa nói, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác ngọt ngào. “Tú Tú, quý phủ của ta mới mời được một đầu bếp, biết làm rất nhiều món ngon, có cả canh cá mà muội thích nhất, bao giờ muội tới nếm thử xem sao.”
Dung Tú nghiêng đầu, cô thích ăn “canh cá”, nhưng chỉ có thể ăn hơi cay một chút thôi. Ngẫm nghĩ một lát rồi quay sang trả lời chàng ta: “Được, ngày mai muội sẽ tới.”
Tô Tích Lạc mím mím môi, khóe miệng hơi nhếch tạo thành một độ cong khó có thể phát hiện.
“Đúng rồi, biểu ca, chỗ các huynh ở đâu có quán thịt vịt?” Dung Tú đột nhiên nhớ tới ván cược giữa mình và Tô Cẩn Hạo……