Vương Phi Ngỗ Nghịch

Chương 17: Chương 17: Thiếp làm ấm giường cho Vương gia




Hắn nhấc chân bước tới cửa phòng, đứng phía sau Tô Tích Lạc, nhếch miệng lạnh giọng gọi: “Lục đệ, ngươi đang làm gì vậy?”

Tô Tích Lạc xoay người lại, vốn hắn cũng không hài lòng với cách xử sự của Tô Cẩn Hạo hôm nay nên giọng nói cũng không kính cẩn như thường ngày, “Ca về rồi à. Vào gặp Tú Tú đi.”

Tô Tích Lạc khoanh tay lại, nói lời từ biệt với Dung Tú rồi mới nhấc chân chuẩn bị rời đi. “Tạm biệt biểu ca!” Dung Tú ở trong phòng vẫy vẫy tay chào Tô Tích Lạc. Đêm đẹp trải qua cùng trai đẹp lúc nào cũng ngắn ngủi như vậy.

Tô Cẩn Hạo vừa nhấc chân vào nhà, thì bắt gặp ngay cảnh Vương phi của mình đang hăng say vẫy tay với bóng lưng Tô Tích Lạc, trong lòng bỗng có cảm giác khó chịu.

“Khụ khụ……” Hắn ho khan vài tiếng, không vui nhìn cô. “Ngươi với Lục đệ quan hệ tốt quá nhỉ!” Cố ý kéo dài giọng chữ “tốt’, nghe mà có cảm giác như vừa làm đổ cả bình dấm chua vậy.

[dấm chua: ý nói ghen]

Dung Tú liếc nhìn tảng núi băng, lại ngồi phịch xuống ghế cắn hạt dưa tiếp. “Chuyện đó…… Đại ca à, ta với hắn đúng là đã bái đường, không liên quan gì đến ngươi. Đương nhiên quan hệ với hắn phải tốt rồi.” Dung Tú cũng cố ý kéo dài giọng chữ “tốt”.

Tô Cẩn Hạo nhếch miệng, lạnh lùng nhìn cô: “Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngươi gả cho bổn vương ta, chứ không phải hắn.”

Dung Tú đảo mắt khinh bỉ, nếu cô nàng Dung Tú trước kia mà nghe thấy Tô Cẩn Hạo thừa nhận thân phận cô ta lúc này, chắc sẽ phấn khởi vô cùng, nhưng hiện tại Dung Tú không nghĩ như vậy. Cô không hề do dự đứng dậy, nói với Tô Cẩn Hạo: “Vương gia là quan, Vương phi cũng là quan, Vương gia đừng coi thường ta quá. Hai chúng ta hợp thì tụ không hợp thì tan, nước giếng không phạm nước sông. Cám ơn!”

“Vậy à?” Tô Cẩn Hạo tiến lên một bước, nâng cằm Dung Tú. Tuy hắn không thích nữ nhân này, nhưng cũng tuyệt đối không để người khác coi trọng nàng ta.

“Đúng là như vậy!” Dung Tú xoay tay một cái, kiễng chân, cũng nâng cằm hắn lên. Dùng giọng điệu chê bai mà nói: “Cằm của ngươi, không đẹp bằng biểu ca.”

Trước kia xem phim thần tượng lúc tám giờ thường thấy vị hoàng đế mê đắm nâng cằm mỹ nữ, ánh mắt đã như muốn phun lửa, chỉ còn thiếu nước trực tiếp nhào tới. Lúc này cô cũng đang nâng cằm một mỹ nam. Đáng tiếc lại là gã núi băng, cho dù trong mắt có phun lửa hừng hực cỡ nào cũng đều bị hắn trực tiếp dập tắt.

Tô Cẩn Hạo sa sầm mặt, hắn có thể coi hành động của nữ nhân này là đùa giỡn không? Vậy là nàng ta cũng đùa giỡn với hoàng đệ mình như vậy. Nghĩ thế, trong ngực lại lạnh thêm vài phần, “Tốt lắm. Muốn làm Vương phi của bổn vương, trước tiên phải biết làm ấm giường cho bổn vương. Bây giờ ngươi – cởi quần áo ra!”

“Ta khinh! Vừa mới từ Mặc Vân Các chạy về, giờ đã muốn người ta cởi quần áo, đúng là một con ngựa đực điển hình.” Trong lòng Dung Tú hung hăng ân cần thăm hỏi Tô Cẩn Hạo một lần, đột nhiên dịu dàng nói: “Vương gia muốn thần thiếp làm ấm giường cho người thế nào đây?”

“Đừng nói nhảm! Cởi mau!” Tô Cẩn Hạo cũng không định làm gì thật, hắn chỉ muốn sỉ nhục cô một phen. Trong lòng hắn chỉ có Quán Linh, những người đàn bà khác căn bản không có tư cách làm ấm giường cho hắn, lại càng không cần nói đến cô ả đang đứng trước mặt hắn đây.

Dung Tú vờ vịt đến bên bàn, cầm lấy ấm trà, sau đó bước tới chiếc giường lớn trong phòng, xốc chăn lên, sau đó trực tiếp đổ nước trà nóng bỏng kia xuống. Làm xong hết thảy, cô cười hì hì quay người lại, “Vương gia, giường ấm rồi, mời ngài lên giường!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.