Thấy gương mặt Dung Tú rầu rĩ không vui, khóe môi Tô Tích Lạc khẽ nhếch lên, vội nói sang chuyện khác. “Tú Tú, ta nghe nói ngày mai mẫu hậu sẽ triệu kiến Hạ Quán Linh, nói về chuyện lập trắc phi, muội thấy thế nào.”
“Cứ để bọn họ muốn làm thế nào thì làm.” Dung Tú ăn bưởi, thờ ơ nói. Bởi vì không yêu, cho nên đối với việc Hạ Quán Linh mang thai hay không cô
thật sự hoàn toàn không để ý.
“Biểu ca, mấy ngày tới huynh đi thì muội sẽ buồn lắm đó.” Dung Tú hơi chu môi, làm như cực kỳ không nỡ mà nói.
“Tới lễ Trung thu nhất định ta sẽ trở về đón Trung thu cùng muội.” Tô Tích
Lạc cưng chiều vuốt vuốt phần tóc đen bóng trước trán cô. Trong lòng
cũng vì dáng vẻ thờ ơ vừa rồi của Dung Tú mà thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối, Tiểu Thúy hầu hạ Dung Tú tắm rửa xong, liền đi hẹn hò cùng Vương
tổng quản. Dung Tú ở lại trong phòng nhàm chán cầm cuốn Kim Bình Mai
Dung Dịch cho tỉ mỉ lật xem.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng
đập cửa dồn dập, cô nhấc chân đi qua, giây phút mở cửa phòng, cô ngược
lại sững sờ ở đó. Tô Cẩn Hạo mặc bộ trường bào màu bạc đứng ngay trước
cửa.
“Ngươi…… sao ngươi lại tới đây?” Dung Tú mím môi, làm một tư thế khoa trương, “E là ngày mai mặt trời sẽ mọc đằng tây mất.”
Tô Cẩn Hạo lập tức sầm mặt, nhưng vẫn cố nén giận, hắng giọng nói: “Không mời ta vào à?”
“Có chuyện gì không?” Phắc, đêm hôm khuya khoắt, Tô Cẩn Hạo vào phòng của
mình, thật dễ khiến người ta bêu riếu. Có tin đồn dây dưa với con ngựa
giống này thì mất mặt quá. Dung Tú nghĩ như vậy, liền tỏ thái độ có
chuyện nói mau, đứng canh trước cửa, chờ hắn mở miệng.
“Vẫn nên
vào phòng rồi nói.” Tô Cẩn Hạo lạnh mặt lên tiếng. Hắn cũng chẳng hiểu
hôm nay mình bị làm sao nữa, không có việc gì lại chạy tới đây nói
chuyện muốn lập Hạ Quán Linh làm trắc phi với nàng ta.
“Ờ.” Dung Tú cực kỳ không tình nguyện tránh ra một lối đi. Tô Cẩn Hạo chắp tay bước vào phòng, tìm một cái ghế ngồi xuống.
“Có chuyện gì nói mau lên.” Dung Tú không kiên nhẫn đi tới bên giường, nhấc cuốn Kim Bình Mai để bên giường lên, tìm một vị trí rất xa ngồi xuống,
tiếp tục xem cuốn sách kia.
“Khụ khụ……” Tô Cẩn Hạo khẽ ho vài
tiếng, ý đồ khiến cho người nào đó chú ý. Tiếc rằng người nào đó cảm
thấy cuốn sách này thú vị hơn hắn, vì thế hoàn toàn lạnh nhạt, không
nhìn đến Tô Cẩn Hạo.
Nhẫn nhịn hồi lâu, thật sự là không thể giả
bộ được nữa, Tô Cẩn Hạo đành phải chậm rãi mở miệng, “Về chuyện kia……
Hôm nay ta tới là muốn nói với ngươi…… Ta muốn lập Quán Linh làm trắc
phi……” Nói xong, hắn làm như rất để ý nhìn chăm chú vào biểu tình của
Dung Tú, muốn nhìn ra điều gì đó trên mặt cô.
“Ừm.” Dung Tú lên
tiếng, sau đó tiếp tục xem cuốn sách kia của cô. Dáng vẻ chẳng hề để ý
này của cô không hiểu sao lại khiến Tô Cẩn Hạo khó chịu. Đôi mắt đen của hắn hiện lên một tia mất mát.
“Ngươi không có gì muốn nói sao?” Tô Cẩn Hạo hắng hắng giọng, lại mở miệng nói.
“Chúc mừng Vương gia!” Dung Tú không kiên nhẫn chắp tay. Phắc, cô thật sự
không rõ vì sao nửa đêm nửa hôm con ngựa giống này còn chạy tới chỗ cô
nói mấy chuyện này. Chẳng lẽ còn muốn sỉ nhục cô hay sao. Tin tức Tô Cẩn Hạo muốn lập trắc phi, phỏng chừng cô chính là người cuối cùng được
biết. Bây giờ còn chạy tới đây giả mù sa mưa cái gì chứ.
Cô cố ý
vỗ vỗ vào cái miệng đang há ra của mình, muốn giả bộ mình đang rất buồn
ngủ. Tiếc rằng, tên Vương gia không thức thời nào đó vẫn ngồi lù lù bên
cạnh, không biết đang nghĩ cái gì.
Thấy hắn không hề có giác ngộ
như vậy, Dung Tú dứt khoát không giả vờ giả vịt gì nữa. Cô nói toạc móng heo: “Vương gia, ngươi cũng nói xong rồi, bây giờ ngươi đi được rồi có
phải không?”
Tô Cẩn Hạo vì câu nói này mà tức giận tới mức đứng phắt dậy khỏi ghế, ngọn núi băng lại bùng nổ……