Lúc mấy người Dung Tú từ chỗ cỏ lau về thì trời đã tối sầm. Cô vén rèm lên nhìn khung cảnh
ngoài xe. Lúc này, người trên đường phố đã bắt đầu thắp đèn.
Ánh
đèn vàng mờ tối chiếu lên một gia đình hạnh phúc, lúc này, cô bỗng nhớ
tới ông bố Dung Dịch của mình. Cô không phải thánh mẫu, cũng ghét nhất
những kẻ tự cho mình là thánh mẫu. Cho nên nếu Dung Dịch đối xử tốt với
cô, trong lòng cô cũng nhận định ông chính là cha của mình. Bất kể cô
rốt cuộc có phải xuyên tới hay không, dù sao hiện tại cô chính là con
gái của Dung Dịch, điều đó không sai.
Xe ngựa rất nhanh dừng lại trước cửa Vương phủ, Dung Tú từ trên xe nhảy xuống. Quân Lăng Thiên theo sát phía sau.
Ở cửa, Tiểu Thúy vừa nhìn thấy Dung Tú mắt đã sáng ngời lên, trực tiếp
chạy vội tới. Dung Tú vừa nhảy xuống khỏi xe, đang muốn cúi đầu sửa sang lại quần áo, không ngờ chỉ nhìn thấy một bóng đen lao thẳng tới, trong
tiếng đánh đấm bình bịch không ngừng, nghe được thanh âm dâng trào của
Tiểu Thúy, “Tiểu thư, cô đi đâu thế?”
“Phù!” Dung Tú thở sâu một
hơi, nha đầu kia mà không sớm sửa cái tật xấu động tay động chân này đi, sớm muộn gì cũng có ngày cô chết sớm mất thôi.
“Tiểu thư, nghe
nói người lại…… cãi lộn hả.” Tiểu Thúy trề môi, liếc mắt về hướng Vương
phủ, “Tiểu thư là người đối tốt với Tiểu Thúy nhất, nếu tiểu thư có gì
bất trắc, Tiểu Thúy sẽ lo lắng.”
“Ọe……” Dung Tú vỗ vỗ ngực, làm
điệu bộ muốn nôn, “Nếu ta xảy ra việc gì, chẳng phải ngươi được dịp đi
tìm Vương tổng quản nhà ngươi hay sao.”
“Xì!” Tiểu Thúy nhổ một
ngụm đờm, oán hận nói, “Tiểu thư, đừng có đem nha hoàn của mình ra làm
trò đùa như vậy. Vương tổng quản ngoài cái họ Vương ra, thì chẳng là cái thá gì cả. Nếu sau này hắn không còn là tổng quản trong Vương phủ, đi
ra đường còn chẳng bằng gã chăn ngựa đâu.”
Quân Lăng Thiên khoanh tay trước ngực, hứng thú nhìn chủ tớ hai người. Quả nhiên, chủ nào tớ
nấy, Tiểu Thúy này ngay cả giọng điệu mắng chửi người khác cũng giống
chủ nhân của nàng ta đến vậy.
“Tú Tú……” Tô Tích Lạc nghe thấy giọng cô, cũng vội vàng bước ra từ cửa Vương phủ.
“Biểu ca……” Dung Tú cong môi, toét miệng cười xán lạn với chàng ta, “Sao huynh lại tới đây?”
Tô Tích Lạc nhẹ nhàng tiến lên, giúp cô phủi đi chiếc lá dính trên vai. Tô Cẩn Hạo phái người tới Vương phủ hỏi tình hình của cô, hắn đương nhiên
cũng lo lắng cho Dung Tú nên mới chạy tới đây.
Có điều, lại sợ lỗ mãng tới như vậy sẽ không tiện giải thích với Tam ca mình, dù sao hiện
tại hai người bọn họ mới là vợ chồng. Ngẫm nghĩ một chút, hắn liền tự
mình xuống bếp, lại làm một con cá quả ngon nhất trong phủ, nấu một nồi
canh cá, sau đó mới vội vàng đem tới đây.
Hắn mím môi, đương
nhiên không nói ra nguyên nhân thật sự mình tới đây, vì vậy hắn hơi khổ
tâm nói, “Ta thấy trưa nay muội chưa ăn được bao nhiêu, nên ta lại làm
một con cá, nấu canh mang đến cho muội.”
“Biểu ca, cám ơn huynh!” Dung Tú tiến lên chủ động nắm tay Tô Tích Lạc, quả nhiên, vẫn là biểu
ca gì đó là mờ ám nhất. Có biểu ca tốt như vậy, lại thêm một người cha
thương yêu mình, còn có một nha hoàn biết tâng bốc nịnh bợ, cuộc sống
như vậy thật quá thoải mái.
Tô Tích Lạc hơi cúi đầu, ánh mắt ngược lại có phần né tránh.
“Ôi chao, không tốt rồi!” Tiểu Thúy đi sau hô to một tiếng, “Khi nãy nô tỳ thấy lão gia ngồi trong đại sảnh, đang ăn cá……”