Trên đường cái, một nam tử hắc y cưới ngựa dáng vẻ oai phong bức người.
Nhưng khuôn mặt cương nghị, băng lãnh quanh năm lại hiên lên vẻ bất lực cùng
ôn nhu làm những người xung quanh trợn mắt lên nhìn.
”Tướng... tướng quân, ... đây... đây là hài tử nhà ai? Nam hài này... không lẽ là... con tư sinh của tướng quân!”
Một thủ hạ của Tô Văn Liên tiến lên hỏi, đây cũng là tiếng lòng của mọi người, có điều cũng không ai có đủ can đảm đi hỏi. Đùa sao, Tô tướng
quân tuy còn trẻ nhưng là một mãnh tướng, đừng để vẻ thư sinh bên ngoài
lừa gạt!! Tô tướng quân có thể lấy một địch trăm đó!!!
”Xàm ngôn! Các ngươi nghĩ ta là ai, đây chính là tiểu muội của ta, các ngươi tốt
nhất ngậm miệng lại đi!” Tô Văn Liên đang đau lòng tiểu muội nhà mình
nghe vậy quay qua trừng mắt tên thủ hạ đó, nét mặt lạnh băng lại trưng
lên đóng băng người khác.
Phân biệt đối xử, trọng nữ khinh nam,
có muội quên thủ hạ. Đúng vậy đây tuyệt đối là xự thật! Tô tướng quân
thay đổi sắc mặt như lật sách tốc độ vô cùng đáng sợ.
Xung quanh mọi người một mảnh im lặng tiếp tục nhìn cặp huynh muội đang ôm ấp này.
Lúc này Tô Nhã ở trong lòng Tô Văn Liên rốt cục cũng chịu ngẩng lên, đôi
mắt trong veo hơi ngấn nước vành mắt có chút đỏ, đôi môi đỏ mọng mím
chặt biểu cảm phi thường uất ức.
Nhưng trong lòng Tô Nhã đang
không ngừng cười to đắc ý, nàng là một diễn viên chuyên nghiệp phải
không! Haha sau này nàng có thể làm một diễn viên kiếm tiền a.
Tội nghiệp cho Tô Văn Liên hoàn toàn không biết mình bị muội muội lừa, lúc này chỉ lo an ủi muội muội của mình.
”Tiểu Nhã, tại sao muội lại từ trên trời rơi xuống? đợi chút tại sao muội lại mặc nam trang như thế này?” Lúc này Tô Văn Liên mới nhận ra có điều
không thích hợp, nhìn Tô Nhã hỏi.
Bị hỏi như vậy Tô Nhã tự nhiên
chột dạ, mắt đảo quanh tìm một cái cớ:“A, hôm nay muội và Lạc Anh tỷ
xuất phủ, gặp được tỷ muội Phượng Mị tỷ tỷ nên muốn mời tỷ muội tỷ ấy
làm hộ vệ nga.”
”Caca biết không võ công của họ rất giỏi nha” Tô Nhã nói dối mà mặt không đỏ hơi thở không loạn như đó là sự thật.
Tô Văn Liên có hơi nghi ngờ nhướn mày nhìn Tô Nhã cất tiếng:“ Nhưng là tại sao muội từ trên trời rơi xuống, nếu không phải có ta muội đã rớt xuống rồi”
Tô Nhã đột nhiên ôm trầm lấy Tô Văn Liên không để hắn thấy
tia giảo hoạt thoáng qua trong đáy mắt cất tiếng trả lời:“ Ta là được
Phượng tỷ bế bay bay, lúc nãy qua đây thấy caca bèn bảo tỷ ấy tha xuông
nga!”
Những lời này căn bản cũng không lọt vào tai Tô Văn Liên,
hắn đang được Tô Nhã ôm mà thụ sủng nhược kinh đâu còn để ý đến xung
quanh.
Trong lòng hắn lúc này đang tự hỏi, muội muội bình thường
đều coi thường mọi thứ, ghét dụng chạm vào người khác sao hôm nay lại ôm chầm hắn như thế, hay là...
Tô Văn Liên lúc này đang không ngừng tự hỏi vẻ mặt băng lãnh hiện lên vẻ ngơ ngác chưa từng thấy.
Xung quanh mọi người đều nhìn hắn nghĩ, người ta nói Tô gia Tô tướng phủ
cưng chiều muội muội/nữ nhi như mạng quả là danh bất hư truyền.
Lúc này ở đằng xa một chiếc xe ngựa chạy đến, từ bên trong một thái giám
bước ra hành lễ với Tô Văn Liên rồi nói:“ Tô tướng quân Thái tử đang tìm ngài, lệnh cho nô tài truyền lời lập tức mời ngài vào cung gặp Thái tử”
Tô văn Liên lúc này mới từ trong suy nghĩ trở lại ngẩng đầu nhìn vị thái
giám cất tiếng:“ Tường công công, nhờ công công trở về nói với Thái tử,
ta có việc cần hồi phủ Hữu tướng trước, Thái tử có gì nói sau”
Nói xong không chờ Tường công công đáp lời liền ra roi thúc ngựa hồi tướng phủ.
Tường công công nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của Tô Văn Liên thở dài, cả
Lãnh Thiên quốc này chắc chỉ có cả nhà Hữu tướng mới cả gan không nghe
lời Thái tử thì phải.
Lúc này quân đội do Tô Văn Liên đưa về cũng cất bước đi theo Tô Văn Liên, phải mau về tướng phủ thì bọn họ mới được nghỉ ngơi chứ.
Trên nóc nhà Phượng Mị cũng đã ôm hai người Lạc
Anh và Lan Dạ Ly trở về, tất cả mọi người cũng tản đi chỉ có ở đàng xa
một bóng người bạch y nhìn tất cả diễn ra thầm nghĩ:
”Tại sao nàng để nam nhân khác ôm, thật đáng ghét. Cho dù đó là caca cũng không thể” bất giác mùi giấm chua nồng nặc lại tỏa ra