Quân Ung thấy thấy bên Bắc quốc không đuổi nữa. Bèn đứng đó hô to:
“ Này, sao không đuổi nữa, cái lũ nhát gan kia, đến đây.”
Tưởng thừa tướng không thèm để ý đến hắn, quay sang nói với Tả tướng và các tướng sĩ:
“ Phất cờ hiệu, lên hai ngàn người,đuổi hết đám người này đến bờ sông sau núi cho ta,mau lên. “
Quân Bắc quốc hùng hồn xông lên, người nào người đấy khí thế anh dũng, quyết chiến,quyết thắng. Chính điều này đã khiến cho quân Ung tổn thất nặng nề, hàng nghìn tướng sĩ đã phải bỏ mạng, quân Ung thiệt hại quá nửa.
“ Tướng soái, bên Bắc quốc Tưởng tướng quân đang chỉ huy tác chiến, bọn chúng hiếu chiến, giăng mai phục, chúng ta nhân thủ không đủ, chi bằng rút lui về bờ sông sau núi trước tụ hợp với đại quân đi?”
Tên thống lĩnh:
“ Không phải mật thám của ngươi nói, Minh vương về rồi sao, sao quân vẫn được chỉ huy tốt đến vậy. Ta đúng khinh thường địch rồi. Toàn quân rút, nhanh. “
Toàn bộ cự mã, quân lính của Ung bắt đầu tháo chạy, tiến về phía bờ sông. Lúc này, Tưởng thừa tướng nói:
“ Kẻ chư hầu không biết lập mưu, không thể giao đấu.Kẻ không biết trở ngại trong rừng địa thế nơi đó,không thể hành quân. Tiếp theo đây nên làm thế nào thì phải xem Triệu tướng rồi. “
“ Rõ “
Đại quân do thái tử Ung quốc dẫn đầu đang đi vượt qua sông cạn:
“ Cái tên tiểu tốt nhà ngươi nói quả không sai, bây giờ là thời gian sông cạn nước, rất thuận tiện cho chúng ta hành quân. Các tướng sĩ theo sát ta, chờ kho chiếm được thành Nam rồi thì nơi đó nhất định sẽ là của chúng ta haha hahaha.”
“ Thái tử điện hạ anh minh, thái tử điện hạ anh minh,......” Các tướng sĩ cùng nhau hô to.
Được một lúc, toán quân chạy loạn lúc này cũng hội tụ đủ với đại quân. Thái tử điện hạ thấy vậy, cũng không hỏi gì, tên thống tĩnh lại nói:
“ Thái tử, thuộc hạ thất trách, chờ khi chúng ta chiếm được thành Nam ta thỉnh cầu ngài dao Tưởng gì đó kia cho ta. Để ta tự tay chém hắn. “
Nghe đến đây, thái tử cũng đã hiểu ra chuyện gì. Hắn sai tên này đi do thám, chắc chắn là đã thất bại nên mới tức giận đến thế kia. Thái tử nhìn hắn rồi cũng chả đáp gì cả.
Một tên lính trong đại quân:
“ Thống soái, chúng không đuổi nữa.”
Tên thống soái quay đầu ngựa nhìn lại, thấy quân Bắc quốc dừng lại, trên bờ, hàng nghìn cung thủ đều dương sẵn cung. Hắn thấy vâyh dơ đao về phía trước:
“ Sao không đuổi nữa? Qua đây, quan đây “
Quân lính Ung quốc đều nhìn phía Bắc quốc, hô to, trên mặt còn hiện ra ý cười đắc ý. Nhưng họ đâu ngờ, trên đầu sông, hai tên lính cầm dìu chặt đứt dây thừng, làm tấm ngăn nước ở thượng nguồn vỡ ra, nước bắt đầu chảy xối xả, tiến nhanh về phía quân Ung.
Quân Ung bị nhấn chìm tất cả, điểu này khiến chúng bất ngờ chưa kịp hoàn hồn đã bị nước lũ xông tới. Quân Ung thiệt hại ba phần, người ngựa đều bị dòng nước cuốn trôi. Thái tử may chạy được:
“ Rút, mau rút. “
Quân Ung bị đánh tan tác, tháo chạy về nước không dám quay đầu.
Trở về phía doanh trại, lúc này Triệu tướng cùng Tả tướng cười nói vui vẻ:
“ Trận này đánh hay đánh đã lắm. Nhờ có Tưởng thừa tướng lãnh đạo, kế sách của Thanh An cô nương tuyệt hảo, chúng ta thắng trận này thật quá sung sướng. “
Tưởng thừa tướng:
“ Được rồi, tối nay nghĩ ngơi, thưởng cho các tướng sĩ ăn no rượu say, mai táng cho những người bị thương thật chu đáo cho ta. “
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh. “
Tưởng thừa tướng nói rồi quay về bàn, viết lá thư hồi báo tin thắng trận về kinh.
......
Thành Trường An
Mộ U Minh đã về đến phủ của mình. Vừa xuống xe ngựa, Tiểu toàn tử bế Thanh An vào, mọi người trong phủ ai cũng nhìn. Tiểu toàn tử khi nghe tin chủ tử nhà hắn về, hắn tiền cấp tốc đến bên cạnh, không trậm trễ một giây.
Tiểu toàn tử đưa Thanh An về phongg của nàng thì rời khỏi. Ra ngoài thấy Mộ U Minh đang đứng ngoài cửa, liền giao cho hắn bức thư:
“ Đây là của vương phi đưa cho ngài. “
“ Được ta biết rồi. “
“ Vương phi có biết ta trở về kinh chưa?”
“ Dạ biết. “ Tiểu toàn tử nói ngoài mồm là thế nhưng thật ra trong lòng thổn thức: vương gia ơi vương gia, từ lúc ngườ vô thành thì vương phi nhìn thấy rồi, đã vậy còn nhìn thấy người ôm Thanh An nữa.Lúc nãy sắc mặt người (TLN) khó coi vô cùng.
Mộ U Minh:
“ Nàng có nói gì không?”
Tiểu toàn tử:
“ Dạ dạ.......”
“ Nói mau, từ bao giờ ngươi lại trở nên ấp úng, không nói nên lời đến vậy?” - Mộ U Minh
Tiểu toàn tử:
“ Dạ vương phi dặn, người nhìn lên vết dao trên nóc xe ngựa là sẽ hiểu. “
Mộ U Minh cấp tốc chạy về phái xe ngựa, vừ động ngưởi lên lấy chiếc phi tiêu cắm ngay đầu xe. Hắn đang tự hỏi nàng ném lúc nào sao hắn lại không phát giác ra. Hắn mở phong thư ra xem.
Nội dung bức thư:
“ Mộ U Minh, chàng biết không, cuộc đời mỗi người đều giống như một chiếc đồng hồ lớn. Kể từ giây phút chúng ta bắt đầu sinh ra đã bắt đầu đếm ngược. Mọi sự đều biến đổi một cách vô định, cây cối, hoa lá cũng sẽ phải tàn, con người sẽ có lúc phải rời xa nơi trần tục này. Trên chiếc đồng hồ ấy, dường như đã được định sẵn, một mình ta lẻ loi bước đi trên quỹ đạo này, nhưng cho đến một ngày, chàng bước vào cuộc sống của ta. Chàng cho ta biết thế nào là vui vẻ, và đặc biệt chàng cho ta biết thế nào là tình yêu. Ta đã có vô số lần tưởng tượng rằng, chiếc đồng hồ này của ta sẽ dừng lại ở một khoảnh khắc nào đó. Nếu như có thể, ta mong rằng khoảnh khắc đó sẽ là lúc ta yêu chàng nhất. “