“ Ngươi có buông ta ra không thì bảo. Cái tên thiểu năng này. “
Cô nhìn hắn, đối diện với đôi mắt như muốn cấu xé người của Tưởng Lan Nguyệt, Mộ U Minh chỉ khẽ cười, hai tay buông nàng ra:
“ Chuyện của nàng là chuyện của ta. “
“ Ngươi bị thần kinh hay gì, điên à? “
“ Ta không điên ta chỉ là thích nàng mà thôi. “
“ Thích ta, ngươi........ngươi nói lại lần nữa ta nghe không rõ. “
Mộ U Minh cất tiếng
“ Ta thích..... A..a “
Chưa nói được hết câu thì hắn bị Tưởng Lan Nguyệt nàng đá bay xuống nóc nhà:
“ Ngươi nằm mơ à, thiểu năng như ngươi ai dám lấy. “
Nói xong cô nhảy từ trên mái nhà xuống, đi thẳng đến ngôi nhà vườn hoa cửu anh.
Sáng hôm sau, mặt trờ lộ dần sau đám mây, trời xanh ngắt, nàng ngồi bên đình sen ngắm cảnh thưởng trà, hưởng thụ cuộc sống. Ý Lan đến:
“ Tiểu thư, lão gia, phu nhân gọi người đến Thu Đường viện . “
Cô đứng dậy vươn vai:
“ Được rồi. “
Cô thong thả đi đến viện, khi cô đến nơi thấy mọi người đã đông đủ. Cô tiến lại bái khiến Tưởng phu phụ thừa tướng tiến lại chỗ mình ngồi. Tưởng lão gia lên tiếng:
“ Nếu mọi người đã đông đủ thì ta xin thông báo một việc, tháng sau là ngày gả của Tiện Nguyên, ta muốn mọi người trong phủ cố gắng làm sao cho hôn sự này thật chỉn chu. Và cũng sau hôn lễ này ta cũng phải xuất chinh rồi. Tưởng Lan Nguyệt con à, hãy nghe những gì phụ thân nói đừng quá tùy hứng.”
Cô đứng dậy đáp một cách nhẹ nhàng rồi dời đi:
“ Vâng, thưa cha. “
Khi cô dời đi Tưởng lão phu nhân ân cần tiến đến bên nhị tiểu thư:
“ Nguyên nhi, sau này con gả về bên ấy, đừng có tùy tiện như khi còn ở phủ, con ở bên ấy sẽ được sống một cuộc sống xa hoa phú quý không lo ăn mặc. Mẫu thân biết ta nói với con nhưng lời này chỉ là lời thường vì vốn dĩ hằng ngày con đã ngoan rồi. “
Tưởng Tiện Nguyên đáp:
“ Con sẽ nhớ ký lời mẫu thân dặn. “
Tưởng thừa tướng lên tiếng:
“ Tiện Nguyên con nhớ chuẩn bị cho tốt, khi con vào phủ đại hoàng tử rồi thì nhớ mà hành sự nếu có sai sót gì chưa chắc ta đã bảo vệ cho con được đâu. Và hơn hết đừng có làm việc gì mang danh xấu đến phủ ta.”
Tưởng Tiện Nguyên đứng dậy, ân cần, nước mắt chơm chớm khóe mi:
“ Phụ thân giáo huấn chí phải! “
“ Mấy ngày nữa ma ma trong cung sẽ đến dạy lễ nghi cho con và Lan Nguyệt. Các con nhớ vâng lời ma ma. “
“ Vâng. “
Tưởng phu phụ thừa tướng dặn dò xong thì cũng rời đi. Ánh mắt Tưởng Lan Nguyệt trở nên ác hơn, mắt trên khóe giọt nước cũng lau đi một cách thô bạo, miệng nhoẻn cười:
“ Cuối cùng ta cũng sắp được sống vinh hoa, đứng trên cao, người người ngước mắt nhìn.Tưởng Lan Nguyệt ngươi chờ đó ta sẽ cho ngươi nếm thử sự tàn độc của ta.... “
Tưởng Lan Nguyệt về lại khu đình hóng gió, nàng đang nghĩ làm sao để nàng trà trộn vào quân doanh được nhỉ. Nàng dơi vào trầm tư.
“ Nhược Ảnh.”
Từ trên nóc nhà một thân ảnh đen sì xuất hiện:
“ Chủ tử có việc gì căn dặn. “
“ Ngươi đi điều tra xem kẻ lần trước xem kẻ ám sát ta lần trước do ai phái đến. “
“ Thuộc hạ tuân mệnh. “
Cô ngồi ăn bánh uống trà, lại nghĩ xem làm sao trà trộn vào quân doanh.Vấn đề này rất nan giải đối với cô khi ở thời cổ đại không có vật dụng như hiện đại.
Thời gian trôi qua, cái gì đến cũng đến ngày thành hôn của Tưởng Tiện Nguyên được sắp sếp vào hôm nay. Dường như trời không chúc phúc cho họ, sáng sớm trời đã mưa như trút nước nhưng may sao hôn sự vẫn diễn ra được. Đến giờ tân nương lên kiệu,Tưởng Tiện Nguyên được bà mối rước lên kiệu, khăn đỏ che đầu.
“ Khởi kiệu. “
Tiếng kèn tiếng trống vang khắp phố, người dân xung quanh xì xào bàn tán, khắp nơi đều là tiếng chúc mừng hạnh phúc
“ Nhị Tiểu thư phủ thừa tướng thật có phúc,lấy được người mình yêu, lấy đại hoàng tử, anh tuấn, giỏi giang,sau này cuộc sống đẹp đẽ biết bao. “
Trên khắp các con phố nhỏ đâu đâu cũng có tiếng người, người trống tiếng kèn khắp trời, dù là trời mưa nhưng vẫn có người đứng xem kiệu hoa. Trong kiệu Tưởng Lan Nguyệt vui sướng mừng thầm:
“ Cuối cùng ta cũng đạt được ước nguyện rồi, Tưởng Lan Nguyệt ta sẽ cho ngươi nếm thử những gì người dành cho ta ha ha ha.”
Đến cửa phủ đại thừa tướng,Tưởng Lan Nguyệt được bà mối đỡ xuống kiệu, hai a hoàn theo sau. Bước xuống kiệu, một chậu than hồng được đặt ngay trước cửa, Tưởng Lan Nguyệt bước tới, chân phải bước qua chậu than.Nhưng thật không may, khi nàng vừa bước một chân lên chậu,thì ngọn lửa trong chậu bỗng bốc cháy, mọi người vây quang lấy làm dị nghị.