Mạc Phi Lê liu người lại, tay không khỏi sờ vào chiếc nhẫn trên ngón tay, một lúc sau trên mặt ngọc lưu ly tản mát ra từng tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Vuốt ve chiếc nhẫn, trong lúc Mạc Phi Lê hoảng hốt, một bàn tay nắn tay của hắn run rẩy, hắn mới thu hồi tâm thần.
"Sùng Hoa, ngươi thật không hối hận sao?"
Mạc Phi Lê lẩm bẩm, nhưng âm thanh này lại mang vẻ tự hỏi bản thân.
Mang ngươi trở lại rốt cuộc là đúng hay sai?
Sùng Hoa, hiện tại khiến ngươi chịu khổ nhiều như vậy, là đúng hay sai?
Mạc Phi Lê tự vấn lòng, hắn dùng tay gắt gao cầm tay Âu Dương Sùng Hoa, đặt ở bên môi. . . . . .
Để ý cẩn thận như vậy, mà êm ái.
Âu Dương Sùng Hoa hiện tại thống khổ, đều bởi vì hắn. . . . . .
Có nên tiếp tục hay không?
Mặc Âm Trần rốt cuộc thế nào?
Ngươi chính là Mặc Âm Trần sao?
Không, ngươi không phải ——
Ha ha. . . . . .
Mặc Âm Trần, xem ra ngươi là người âm hiểm nhất giảo hoạt nhất trên đời này.
Mạc Phi Lê nhuyễn động môi, vừa nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa mơ mơ màng màng trên giường, có nên bỏ qua hay không?
Không ——
Như vậy sự cố gằng một ngàn năm qua, đều chảy về biển đông.
[ Âm Trần, không thể làm như vậy, làm như vậy, là trái ý trời, tuyệt đối không thể làm như vậy. ]
[ Ta không có biện pháp, vì để cho Sùng Hoa sống lại lần nữa, vì để cho nàng có thể trở lại bên cạnh ta một lần nữa, ta không tiếc bất cứ giá nào. ]
[ Xem như là như vậy, ngươi cảm thấy ngươi có thể làm dịu đi mọi đau đớn nàng phải chịu do ngươi gây ra? Ngươi làm như vậy sẽ chỉ làm nàng hận ngươi hơn, làm sao có thể sẽ về bên cạnh của ngươi? ]
[ Ta không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ cần Sùng Hoa có thể sống lại, ta không quan tâm nhiều như vậy. ]
[ Âm Trần. . . . . . Âm Trần. . . . . . ]
Đối thoại trong đầu, không ngừng giày vò Mạc Phi Lê.
Trên mặt của hắn lúc sáng lúc tối, con ngươi màu tím càng thêm tản mát ra hồng kim sắc quang mang. . . . . .
Lúc này. . . . . .
Người trên giường lại bắt đầu mơ hồ kêu, "Âm Trần. . . . . . Âm Trần. . . . . ."
Hô hấp dồn dập , huyết ấn anh hoa trên trán lại bắt đầu tản mát ra hồng quang chói mắt, máu càng chảy đầm đìa, "Đau. . . . . . Đau quá. . . . . . Thật sự rất đau. . . . . ."
Mạc Phi Lê rung động, chợt buông tay Âu Dương Sùng Hoa tay, từ trên giường đứng lên. . . . . .
Hắn vội vàng từ bên giường tránh ra, hiện tại trong đầu hắn rất hỗn loạn.
Rất hỗn loạn. . . . . .
"Âm Trần. . . . . ."
"Sùng Hoa, ta thật sự có lỗi sao. . . . . . Thật sai lầm rồi. . . . . ."
Con mắt Mạc Phi Lê chăm chú nhìn Âu Dương Sùng Hoa trước mặt, hắn không ngừng lặp lại một câu hỏi.
Trong ánh trăng mờ, Âu Dương Sùng Hoa dường như mở mắt ra, lộ ra ánh mắt mê mang nhìn Mạc Phi Lê, si ngốc cười, trong tươi cười có vẻ tuyệt vọng.
Mạc Phi Lê chậm rãi dạo bước trở lại giường, chần chờ vươn tay, vuốt ve mái tóc rối của Âu Dương Sùng Hoa.
Sợi tóc vướng giữa ngón tay, như áng mây, rồi lại rất nhanh quấn lấy, sao cũng không gỡ ra được. . . . . .
"Sùng Hoa. . . . . ."
Thở dài một tiếng, Mạc Phi Lê ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa, không biết bao nhiêu lần nói, "Ta không bỏ nàng được. . . . . . Không bỏ nàng được a Sùng Hoa. . . . . ."