Tiếng la khóc của Phong Nữu, làm lòng Mặc Âm Trần rối loạn.
"Không được khóc, không được khóc! Phong Nữu nói cho ta biết, rốt cuộc những lời đó là ai nói, rốt cuộc là ai! ?"
Mặc Âm Trần nhất quyết không tha, quát...
"Phong Nữu không biết. . . . . . Phong Nữu thật sự cái gì cũng không biết. . . . . . Chỉ là tất cả mọi người đang nói. . . . . . Đều ở đây nói, Phong Nữu cái gì cũng không biết. . . . . . Ô ô. . . . . ."
Phong Nữu gào khóc lên, nàng thật rất sợ hãi.
"Phong Nữu ——"
Mặc Âm Trần muốn nghe không phải những thứ này, hắn muốn có một đáp án xác thực hơn.
"Vương gia, Vương gia, người đây là đang làm cái gì?"
Tiểu Lục tử vội vã chạy tới, hắn từ sớm đã tìm ở chung quanh bốn phía, nếu không phải nghe được tiếng Phong Nữu la khóc, cũng sẽ không phát hiện thì ra Vương gia ở tại nơi hẻo lánh như vậy.
"Lục tử tổng quản cứu cứu Phong Nữu, Phong Nữu thật là sợ. . . . . . Chủ tử muốn giết Phong Nữu. . . . . . Ô ô. . . . . ."
Phong Nữu nhìn thấy Tiểu Lục tử giống như gặp được Chúa Cứu Thế, hướng về phía hắn ra dấu cầu cứu.
Khi Tiểu Lục tử đến gần, thì Mặc Âm Trần chợt xoay người, lôi kéo tay Phong Nữu, nhìn về phía Tiểu Lục tử, hô to: "Lục tử, nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay mặc dù cơ thể ta không hiểu biết rõ ràng, nhưng bên ngoài trái lại rất náo nhiệt, những lời nói vô liêm sỉ rốt cuộc là ai nói ra ngoài, rốt cuộc là ai! !"
Thân thể Tiểu Lục tử khẽ lắc lư theo tiếng quát của Mặc Âm Trần, , hắn liếc thấy Phong Nữu nước mắt đầy mặt, trong đầu đã có đáp án.
Xem ra nhất định là Phong Nữu điên dại này cùng Vương gia nói gì rồi, cho nên Vương gia mới có thể kích động đến khó bình phục như thế.
"Vương gia, người trước hết nên buông Phong Nữu ra, nô tài sẽ đem sự tình đầu đuôi gốc ngọn nói rõ ràng cho ngươi biết."
Tiểu Lục tử nhìn Phong Nữu vẻ mặt thống khổ, ngẫm lại tình huống hiện tại này của Vương gia, thật sự có thể nói cho hắn sao?
"Nói, bây giờ lập tức nói rõ ràng cho ta. Phong Nữu, ngươi đem lời vừa rồi nói, nói lại rõ cho ta!"
Căn bản mà nói, hiện tại Mặc Âm Trần không thể nào suy nghĩ nỗi, chỉ biết đầu hắn rất nhanh sẽ bị những thứ không giải thích được này phá nát.
Rất khó chịu, nội tạng như trộn lẫn lại với nhau, rồi nhẹ nhàng xé ra để lại một thân đau đớn.
"Ô ô ô. . . . . . Lục tử tổng quản. . . . . ."
Phong Nữu khóc lóc nhìn về phía Tiểu Lục tử.
Đầu Tiểu Lục tử như muốn nổ tung, bây giờ Vương gia căn bản không nghe lọt lời của người khác.
"Lục tử!"
Mặc Âm Trần quát khẽ.
Thân mình Tiểu Lục tử lại run một cái, hắn nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mặc Âm Trần.
Sắc mặt Vương gia bây giờ đã kém tới cực điểm, giữa hai mắt đen tuôn ra sự tàn khốc làm cho người ta sợ hãi.
Chỉ liếc mắt một cái, cũng đủ cho hắn run sợ trong lòng.
"Vương gia, Phong Nữu chỉ là một kẻ ngốc, người cần gì để ý lời nói của nàng.
"Không đúng.. không đúng. . . . . . Phong Nữu không phải kẻ ngốc. . . . . . lời Phong Nữu nói đều là sự thật, chủ tử phải tin tưởng Phong Nữu. . . . . . Phong Nữu không phải kẻ ngốc, Phong Nữu không muốn đi đến cái phòng tối nữa, Phong Nữu sẽ rất ngoan, sẽ rất ngoan chủ tử. Phong Nữu thật thật sẽ rất ngoan."
Hai chữ kẻ ngốc đối với Phong Nữu đả kích rất lớn, trước kia cũng bởi vì có người cho rằng nàng là kẻ ngốc, vì vậy mà nàng bị nhốt bên trong một gian phòng ở phía bắc Cửu vương phủ, khi đó, Phong Nữu cả ngày đều bị nhốt ở trong phòng.
Ban ngày ban đêm cũng không phân biệt được rõ ràng.
Nàng thật sự sợ hãi khi có người sẽ nói nàng là kẻ ngốc, như vậy nghĩa là nàng lại bị nhốt vào trong phòng tối.
"Tiểu Lục tử, đến bây giờ mà ngươi còn muốn giấu giếm cái gì sao?"
Giọng nói trầm trầm của Mặc Âm Trần từ trong miệng bật thốt ra, hắn thả ra cổ tay của Phong Nữu.
Xoay người, sải bước đi nhanh ra khỏi nơi viện hẻo lánh.
Tiểu Lục tử hung hăng trừng mắt liếc Phong Nữu một cái, "Còn không mau trở về với phụ thân của ngươi!" Nói xong, cũng không để ý tới Phong Nữu vẫn đang khóc, bước nhanh đuổi theo Mặc Âm Trần. . . . . .