“Tiểu thư? Tiểu thư tỉnh lại rồi!”
Mùi gỗ đàn hường thoang
thoảng bên cánh múi, khói nhang nghi ngút đầy phòng, vừa tỉnh lại đập
vào mắt ta là cảnh tượng mờ mờ ảo ảo, không chân thực chút nào.
Nhẹ lắc đầu, ta phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường làm bằng gỗ
đàn hương được chạm trổ tinh tế. Thậm chí ngay cả chiếc móc rèm treo bên thành giường cũng lấp lánh, đắt tiền đến kinh người. Oa, chiếc gường
này thực sự tốt hơn gấp ngàn vạn lần chiếc chiếc rách nát, hôi hối ta
vẫn nằm hàng ngày trước kia! Một chiếc bàn gỗ được chạm khắc sang trọng
đặt ở góc phòng, bên cạnh là một chiếc đôn quý giá, trên đôn đặt một
bình trang men cao sang, vừa nhìn qua đã biết gia trị liên thành. Chính
giữa căn phòng lại đặt một đôi tranh gỗ khắc hình bát tiên quá hải. Dựa
vào kinh nghiệm trộm cắp nhiều năm, ta đoán đôi tranh gỗ này nhất định
là tác phẩm của một sư phụ nổi tiếng nhất nhì thành Trường An. Còn về
giá tiền của nó… thứ đồ này quá lớn, ta chưa ăn trộm bao giờ, cho nên
cũng không biết nói thế nào cho phải.
Ta chớp chớp mắt, hít một
hơi thật sâu, từ từ nhớ lại một lượt những chuyện xảy ra ở địa phủ trước đó, trong lòng không khỏi bật cười hả hê. Xem ra, đây chính là khuê
phòng của thiên kim tiểu thư phủ Thừa tướng rồi, còn ta từ giờ về sau
chính là Ngọc Phiến Nhi. Ha ha, sau này ta sẽ không còn là tên trộm bị
người ta căm ghét, không phải ở nơi đầy chuột bọ và gián nhấm, càng
không phải chịu đựng cuộc sống đói khát, rét mướt, ngay đến sống cũng
không phải nhìn sắc mặt người khác nữa. Ta, một tên trộm cuối cùng đã có thể
tu thành chính quả, sẽ được sống với thân phận đại tiểu thư chẳng khác
nào thần tiên trên trời. “Tiểu thư, tiểu thư, người hãy uống bát thuốc
này đi, nô tì phải đi bẩm báo với lão gia đây! Ây da, mấy ngày nay, lão
gia và phu nhân lo lắng vô cùng…” Một nha đầu mặc y phục thêu hoa đứng
bên cạnh giường vui vẻ đến độ tay chân khua khoắng, rồi nhanh nhẹn bê
bát thuốc đến cho ta. Ta nhất thời chưa kịp thích ứng, sợ nói nhiều bị
lộ, vội nhận lấy bát thuốc rồi đưa lên miệng. Trời ơi, cái này danh cho
người uống sao? Ta vừa uống một ngụm đã nôn vội ra ngoài, bát thuốc cầm
trên tay rơi xuống mặt đất, vỡ tan. Không biết ta đã để lãng phí biết
bao nhiêu vị thuốc quý hiếm, đắt tiền.
“Ây da, Tiểu Thúy đáng
chết, xin tiểu thư than mạng! Xin tiểu thư tha mạng!” Nha đầu đó mặt mày trắng nhợt, quỳ sụp xuống dập đầu kêu van.
“…”
Không
cần làm quá như vậy chứ? Chỉ là đánh vỡ một chiếc bát thôi mà sao phải
dập đầu đến mức sứt trán trầy da như vậy? Tiểu Thúy, xem ra là nha đầu
vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Ngọc Phiến Nhi. Hẳn là hàng ngày, cô bé rất hay bị Ngọc Phiến Nhi hành hạ khổ sợ, nhưng giờ gặp ta, coi như cô bé có
phúc. Nghĩ vậy, ta liền ngăn tthu lại, rồi hỏi: “Này, có đồ ăn gì
không?”
“Dạ?” Tiểu Thúy ngây lặng người nhìn ta bằng đôi mắt long lanh đầy nước.
Mười lăm năm rồi, tâm nguyện lớn nhất của ta chính là có cơ hội được thỏa
sức ăn bữa cơm của một gia đình có tiền! Ăn những miếng thịt kho tàu béo ngậy, uống canh tiết lợn, gặm những chiếc màn thầu trắng tinh, nhai
những miếng thịt thơm lừng! Ha ha … ha ha! Như vậy mới thực sự là cuộc
sống hạnh phúc chứ!
Tiểu Thúy lặng người một lúc, cuối cùng cũng tin rằng ta đã không còn muốn trách tội, vội vã bò dậy, chạy đi dặn
người dưới chẩn bị đồ ăn cho ta.
***
Nhìn bát cháo trắng vô vị, li trà cùng bát canh thanh đạm trước mặt, trán ta bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Có phải ta đã đầu thai nhầm rồi không? Đây thực sự không phải là phủ nhà
họ Ngọc? Tại sao đồ ăn thậm chí còn chẳng sánh được với đồ ăn của nhà bà Vương ở thôn Tây chứ? Tốt xấu gì thì lúc còn làm ăn mày, ta vẫn có thể
ăn được chút thịt thừa của người ta. Bây giờ không ngờ đồ ăn thậm chí
chẳng dính một chút mỡ nào cả.
Được thôi, ta đã hiểu rồi, đám
người này nhất định thấy ta vừa mới tỉnh dậy sau cơn bệnh nên mới không
cho ta ăn thịt, cá. Điều này thì ta hiểu, nói như vậy, khoảng thời gian
tới ta đành phải nhẫn nhịn… nhẫn nhịn thôi.
Ta cố gắng đè nén sự thất vọng, nâng ca hi vọng, quyết định húp cháo nhạt canh bèo dăm bữa nửa tháng.
***
Nửa tháng sau…
“Xin ngươi, ta đã khỏe lại nhiều rồi, không cần ăn uống thanh đạm thế này
mãi đâu! Ta muốn ăn thịt kho tàu, thịt vịt quay, gà nướng, cá hấp…” Ta
nằm rạp xuống mặt bàn, chán nản cùng thất vọng đưa lời phản đối.
“Tiểu thư, người đừng làm khó chúng nô tỳ mà! Lão gia đã dặn sau này người sẽ được gả làm Hoàng phi, thế nên phải giữ thân hình cân đối, một ngày ba
bữa đều không được ăn những thức ăn có nhiều dầu mờ.” Tiểu Thúy căng
thẳng đáp.
Mẹ kiếp! Hoàng hậu cái chết tiệt! Bản tiểu thư đầu
thai tới đây là để hưởng phúc, tại sao giờ lại biến thành ăn chay thế
này? Ta đường đường là một ăn mày thần trộm đáng yêu, hoạt bát, không
ngờ rốt cuộc lại bị dồn đến bước đường cùng này sao? Hằng ngày, ngoại
trừ hoa viên, ta còn chẳng được bước chân ra ngoài nửa bước. Thật đúng
là vô vị chết đi được!
Trong lòng oán thán nhưng chẳng còn cách nào khác, ta đành ngậm ngùi, nhẫn nhục nuốt hận tiếp tục sống qua ngày.
***
“Thời buổi này, trộm cướp cũng thật quá ngông cuồng, không ngờ lại dám lẻn
vào cả phủ Tướng gia! Lần trước, lúc dọn đồ để lão gia dùng bữa, ngươi
có biết đã xảy ra chuyện gì không? Khi mở nắp khay lên, ta phát hiện cả
đĩa cá đã biến mất. Thậm chí đến xương cũng chẳng còn.” Đại nương phụ
trách bếp núc thét lên bằng chất giọng eo éo, to đến mức khiến cả căn
nhà lay động. Thực ra không phải đại nương này biết công phu sư tử Hà
Đông gầm mà vì ta cứ nghe thấy tiếng của bà ta là run rẩy cả người.
Ta lúc này đang ngồi xổm trên mái nhà, thưởng thức nốt nửa con cá còn lại
và nhổ xương cá lung tung đầy mái ngói. Dáng vẻ đó thực chẳng đẹp đẽ
chút nào! Thật là đáng thương, ta đường đường là một thiên kim đại tiểu
thư, vậy mà cứ phải tiếp tục làm kẻ trộm. Đại nương phụ trách bếp núc
tức giận đến mức mắng nhiếc hết phụ mẫu cùng mười tám đời tổ tiên tên
trộm, ta vừa ăn vừa nghe, càng ăn lại càng cảm thấy bản thân thực sự quá đỗi đáng thương.
“Đừng có mắng nữa, trên thế gian này chuyện gì cũng có hết, chỉ ăn trộm chút thức ăn thì có gì to tát cơ chứ? Ta nghe
nói ở một lò lợn trong kinh thành, vào tháng trước có một con lợn quái
thai được sinh ra. Nghe đồn con quái vật đó mình heo, mũi trâu, tai thỏ, râu chuột, mọi người đều bảo đó là Thiên Bồng nguyên soái hạ phàm.
Hoàng thượng nghe tin còn đích thân hạ lệnh phải nuôi dưỡng nó cho thật
cẩn thận. Bà nói xem, đó chẳng phải là một con heo hay sao? Thế mà ngày
nào nó cũng được ăn yến sào, uống rượu Nữ Nhi Hồng, lại còn có người hát kịch và đấm lưng cho nữa. Cho nên, những chuyện mà bà nói chẳng có gì
là hiếm cả…”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Ta đang ngồi ăn vụng trên máu nhà lúc này mặt mũi đầm đìa nước mắt. Đúng là chẳng còn
công bằng gì nữa! Sớm biết như vậy, ta đã chẳng đổi lệnh bài. Bây giờ
người ta được ăn ngon, sung sướng, có kẻ hầu người hạ, còn ta lại phải ở đây chịu đói, thậm chí còn phải đi ăn trộm! Thất sách, đúng là thất
sách mà!