Liễu Thiên Mạch tiến vào đình, cẩn thận nhẹ nhàng đặt ‘Vô âm’ lên bàn đá. Từng ngón tay ngọc của nàng nhẹ nhàng vuốt ve cầm huyền (dây đàn), trên khuôn mặt như hiện ra một ánh hào quan. Ánh mắt nhu hòa dán vào ‘Vô âm’, khóe miệng mang theo ý cười ôn nhu.
Trong trí nhớ Hoắc Thiên, nàng là nữ tử lạnh lùng cao ngạo. Lúc này, nàng bày ra bộ dáng ôn nhu. Thực đáng tiếc, sự ôn nhu của nàng là dành cho cây cầm, không phải dành cho hắn.
Rốt cục thì phải là người đàn ông như thế nào, mới có thể có được một nữ tử phong hoa tuyệt đại như vậy? Sự ôn nhu của nàng, cuối cùng sẽ biểu lộ vì ai?
Tần Mộ Phong có được đóa u lan cao quý này, lại không biết quý trọng. Nếu từ đầu người Liễu Thiên Mạch gả cho là hắn, thì tình cảnh giờ sẽ thế nào?
“Năm đó, vị nhạc công kia không chỉ tạo ra cầm tiêu, còn tự phổ một khúc ‘Thu Thủy Trường Thiên’.” Liễu Thiên Mạch nói xong, hai tay chậm rãi đặt trên dây đàn.
Ngón tay ngọc nhẹ nhàng gảy dây đàn, thanh âm ôn nhu như nước chảy mây trôi từ bàn tay nàng vang lên.
Thu Thủy Trường Thiên vốn là cầm khúc cảm thán tình yêu, ai oán triền miên, uyển chuyển động lòng người. Cầm tiêu, nói chính ra là tâm ý. Liễu Thiên Mạch từ nhỏ lãnh đạm, tâm vô tạp niệm. Một khúc ‘Thu Thủy Trường Thiên’ được nàng thể hiện ba phần sắc sảo, lại mười phần ý nhị.
Bất tri bất giác, Hoắc Thiên đem ngọc tiêu đặt bên môi, theo tiếng đàn thổi lên hoa âm thanh nhã.
Tiếng đàn ôn nhu, mang theo tiêu âm dương cương, thiên y vô phùng hòa quyện với nhau.
Trong tiếng đàn có tiếng tiêu, trong tiếng tiêu lại mang theo tiếng đàn, thanh âm nhẹ nhàng, mà mang theo tình nghĩa nồng đậm.
Hoa âm thay đổi dần, từ triền miên động lòng người, trở nên thê lương ai oán.
Đồng thời, tiếng đàn tiếng tiêu bỗng chốc dừng lại.
“Cầm kỹ của cô nương không ai có thể sánh bằng.” Hắn tự nhận ngay cả chính mình, cũng không thể đàn xuất sắc như vậy.
“Tướng quân cũng thổi tiêu rất hay.” Có thể cùng nàng cầm tiêu hợp tấu, hắn là người đầu tiên.
“Ngàn vàng dễ kiếm, tri kỷ khó cầu. Liễu Thiên Mạch cô nương không ngại tại hạ xem nàng là tri kỷ chứ?”
“Liễu Thiên Mạch chỉ là hạ đường thiếp, không dám cùng tướng quân xưng tri kỷ.” Nàng biết thân phận của mình, không muốn có thêm phiền toái.
“Liễu Thiên Mạch cô nương, ngươi không nên coi thường mình.” Thanh âm lãnh đạm của nàng, đả kích to lớn vào lòng tự trọng của hắn.
“Đây là sự thật.” Liễu Thiên Mạch ôm lấy ‘Vô âm’, đưa tới trước mặt Hoắc Thiên. “Vô âm trả lại cho ngài.” Là ‘Vô âm’, không phải ‘Trường Thiên’.
Hoắc Thiên khẽ gật đầu, đem tiêu trả lại, “Đa tạ cây tiêu của cô nương.” Hắn yêu âm luật, cũng yêu cầm tiêu, có thể nghe thấy ‘Thu Thủy Trường Thiên’, có thể cùng người tinh thông âm luật như Liễu Thiên Mạch cộng tấu một khúc, hắn đã thỏa mãn lắm rồi. Có một số người, cả đời cũng không thể gặp được tri âm chân chính.
Liễu Thiên Mạch đem ngọc tiêu vắt sau người, đi lướt qua hắn. “Hoắc tướng quân, cáo từ.” Nàng không nhìn hắn, càng không lưu luyến, giống như hắn chưa từng xuất hiện vậy.
Ôm lấy ‘Vô âm’, vốn lúc trước không cảm hấy mất mát, dường như giờ lại thiếu đi thứ gì.
Có ‘Thu thủy’, lại không có ‘Trường Thiên’,‘Vô âm’ vẫn chỉ là ‘Vô âm’.
Liễu Thiên Mạch rời khỏi tiểu đình, bước vào hoa viên. Vừa đi vào, chỉ thấy một thân ảnh mĩ lệ chắn phía trước.
Liễu Thiên Mạch không nói gì, ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ lãnh đạm vẫn như cũ.
Yên Chi cười cười, “Liễu Thiên Mạch phu nhân, nàng và Hoắc tướng quân thật sự là một đôi trời sinh a.”
“Yên Chi cô nương có ý gì?” Con ngươi nàng lóe lên một tia âm lãnh. Muốn uy hiếp nàng? Cũng không ngẫm lại chính mình có đủ tư cách hay không.
“Phu nhân, nàng tốt xấu gì cũng là thiếp của Vương gia. Lén lút gặp mặt Hoắc tướng quân, e rằng không tốt đâu?” Yên Chi không hề e sợ nhìn ra xa, “Cầm tiêu hợp tấu, triền miên động lòng người a.”
“Có chuyện gì cứ nói thẳng.” Liễu Thiên Mạch siết chặt bàn tay.
“Được rồi, ta nói thẳng. Ngươi cũng biết, hiện tại người được sủng ái nhất là Thái Y cô nương, còn người không được sủng ái nhất là ngươi. Đương nhiên, ta cũng không được sủng ái, không biết Liễu Thiên Mạch phu nhân có ý nguyện hợp tác với ta hay không?” Đây mới là mục đích chân chính của nàng.
“Ta không rõ ý tứ của Yên Chi cô nương.” Lần trước thị uy lôi kéo, lần này cũng vậy. Yên Chi rốt cuộc muốn làm gì? Nếu đơn thuần chỉ là tranh giành sủng ái, nàng có thể mặc kệ, nếu nàng ta có ý tứ gì khác……
“Phu nhân, ngươi không ngu ngốc chút nào, phải không?” Nàng chưa từng nhìn lầm ai, sớm đã nhìn ra Liễu Thiên Mạch không phải là người đơn giản.
Nếu Yên Chi đã nói thẳng ra như vậy, nàng cũng không giấu diếm nữa,“Cô nương muốn hợp tác thế nào?” Tranh giành sủng ái? Không phải điều nàng muốn.
“Phu nhân, ta nghe nói Vương gia cho quét tước sạch sẽ Ngọc Cẩm viện là để cho ngươi ở sao?”
“Phải.” Mâu quang Liễu Thiên Mạch càng lạnh. “Phu nhân thật là lợi hại, ngay cả nha hoàn bên người ta cũng mua chuộc được.” Người kiêu ngạo như Tần Mộ Phong, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài. Phi Dương biết rõ vương phủ hiểm ác, lại càng không thể nói ra ngoài. Có khả năng biết chuyện này, chỉ có Hương nhi. Ngày lúc Tần Mộ Phong đến tìm nàng, Hương nhi nhất định đã nghe được cái gì. Xú nha đầu kia, lại phản bội nàng lần nữa.
Yên Chi vừa lòng gật gật đầu, “Ta chỉ biết, Thiên Mạch phu nhân không phải là một nữ tử bình thường.” Liễu Thiên Mạch rất thông minh.
“Yên Chi cô nương, có chuyện gì cứ nói thẳng.” Yên Chi cũng chẳng phải nữ tử bình thường.
“Nếu Vương gia với phu nhân đã có lònh, phu nhân sao không thừa cơ cướp lấy sự sủng ái của Vương gia, rồi ngồi lên chiếc ghế Vương phi đó?”
“Ta làm Vương phi thì ngươi được lợi gì?” Yên Chi sẽ không vô duyên vô cớ giúp nàng.
“Chỉ cầu phu nhân có thể dễ dàng tha thứ, cho ta tiếp tục lưu lại, có một chỗ để an phận.” Yên Chi lắc đầu than nhẹ, “Nếu Thái Y làm Vương phi, tuyệt sẽ không cho ta sống yên ổn.” Giải thích của nàng rất hợp tình hợp lý.
Khuôn mặt Liễu Thiên Mạch lãnh đạm, “Ta chỉ mong ước có một cuộc sống không tranh giành.” Thái Y tuyệt đối không được làm Vương phi, người thông minh như Yên Chi nhất định rất rõ ràng điểm này, nàng ta không nói thật với nàng.
“Muốn nghe lời nói thật?” Yên Chi thông minh cỡ nào, lập tức hiểu được là mình nói sai. Liễu Thiên Mạch còn thông minh hơn nàng tưởng tượng, nếu các nàng hợp tác tuyệt đối sẽ cô cùng hoàn hảo.
“Tùy ngươi.” Liễu Thiên Mạch càng lãnh đạm.
“Nếu ta nói, ta muốn làm Trắc phi, ngươi tin không?”
Liễu Thiên Mạch nhìn Yên Chi, một hồi lâu sau, nàng khẽ lắc đầu. Nàng chính là một tiểu thiếp thất sủng, Yên Chi tìm nàng hợp tác, mục đích nhất định không đơn thuần.
Yên Chi cười khổ, “Ta phải nói thế nào, thì ngươi mới tin ta?”
“Ta không cần tin ngươi, bởi vì ta căn bản không muốn hợp tác với ngươi.” Nàng không cần dựa vào bất cứ kẻ nào.
Yên Chi khẽ nhếch môi, ý vị thâm trầm nhìn nàng, “Thiên Mạch phu nhân, mong ngươi cân nhắc kĩ rồi sau đó hãy nói.”
Liễu Thiên Mạch thản nhiên nói, “Thêm một địch nhân, không bằng thêm một bằng hữu, đạo lý này ta hiểu được. Ta không muốn đối địch với ngươi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.” Yên Chi rốt cuộc có chủ ý gì.
Thiên Mạch đưa mắt ra chỗ khác, cố ý không nhìn tới nàng.
“Thiên Mạch phu nhân, không phải bằng hữu thì là địch nhân. Đã ở trong vương phủ, muốn vô tranh, chỉ sợ rất khó. Đạo lý này, ngươi so với ta càng hiểu hơn, không phải sao?”
“Yên Chi cô nương, người nguyện ý hợp tác với ngươi rất nhiều, tại sao lại muốn tìm ta?” Lúc nàng bị thất sủng, nàng ta cũng tới tìm nàng.
“Thiên Mạch phu nhân, ngươi ở Tể tướng phủ nhận hết ủy khuất, chẳng lẽ không muốn lấy lại công đạo sao? Làm Vương phi, ngươi mới có thể hãnh diện.” Yên Chi tiếp tục dụ dỗ.
Mâu quang Liễu Thiên Mạch xẹt qua một tâm tình khó hiểu, nàng ngẩng đầu, vuốt nhẹ cằm. “Hy vọng Yên Chi tỷ tỷ có thứ ta cần.”
Yên Chi vừa lòng cười, “Nhất định.” Con cá đã cắn câu.
“Hoan nghênh tỷ tỷ đến Đạm Tình Cư, cáo từ.” Nàng rất lãnh đạm, không chút thành ý liên minh.
“Muội muội đi thong thả.” Liễu Thiên Mạch trời sinh lãnh đạm, Yên Chi không chấp nàng.
Đến khi thân ảnh Liễu Thiên Mạch biến mất, Yên Chi mới xoay người rời đi.
Vừa mới chuyển động, một bóng dáng xuất hiện phía sau nàng, ba cây ngân châm sáng loáng hướng về phía nàng phóng đến.