Liễu Thiến đẩy cửa sổ, kéo váy, từ cửa sổ nhảy vào trong phòng.
Mới vừa nhảy vào phòng, nàng lập tức tuột quần áo trên người xuống, vội vội vàng vàng lôi đại một bộ quần áo từ trong tủ ra mặc vào. Thay quần áo xong, liền nhanh chóng đổi kiểu tóc.
Thời gian chưa đến một chung trà, một mỹ nữ thanh tú diễm lệ lập tức trở nên duyên dáng quyến rũ. Sự lộn xộn lúc nãy hoàn toàn biến mất, nàng thong thả tựa người trênghế quý phi[1], cầm chung trà ngọc trong tay, trông hoàn mỹ tựa một tác phẩm nghệ thuật.
Cửa sổ lại mở, Hồng Ngạc từ ngoài cửa sổ nhảy vào, ôm ngực thở hồng hộc.
Liễu Thiến không thèm liếc nhìn, lười nhác nói, “Ngươi mới đến a.” Đôi mắt đẹp khép hờ, hơi thở thơm như lan.
Hồng Ngạc dựa vào bệ cửa sổ, đưa mắt nhìn Liễu Thiến, “Tiểu thư, người nhanh thiệt.” Có thể biến thành một bộ dạng khác trong một thời gian ngắn như vậy, không phải ai cũng có thể làm được.
Liễu Thiến nhẹ nhàng cười, “Ta nhờ nó để kiếm cơm, không nhanh sao được?”
Hồng Ngạc bất chấp lễ tiết, trút nguyên chén trà vào miệng, một lúc sau, mới trở lại bình thường. “Tiểu thư, mau đi thôi. Bình Nam Vương chờ người lâu rồi.” Để gọi tiểu thư về ứng phó, nàng chạy thiếu điều muốn gãy chân.
“Cứ để y chờ.” Liễu Thiến nét mặt giận dữ, “Tên hỗn đản này, cả tháng trời không đến tìm, bây giờ đột nhiên đến, làm ta không chuẩn bị gì cả.” Ban ngày ban mặt đến thanh lâu, mà không sợ bị người ta chê cười.
“Tiểu thư, Hoa tỷ chống đỡ không nổi. Hôm nay tâm tình y rất tệ, khăng khăng đòi gặp người.” Hồng Ngạc có chút sốt ruột.
Liễu Thiến từ tốn nói, “Để cho y tự đến đây, dựa vào cái gì ta phải đi gặp y? Cứ để y tới gặp ta một lần.”
“Tiểu thư, nhưng mà……” Người ta là Vương gia.
Liễu Thiến liếc mắt một cái, nhịn không được làu bàu, “Thật là vô dụng, chạy có một đoạn đường đã thành ra như vậy, nhìn là biết ngươi không có khiếu học võ.”
Hồng Ngạc hơi dẩu miệng, “Người vẫn biết nô tì không có khiếu học võ mà.” Trong ba nô tì, võ công của nàng là kém cõi nhất. Trừ việc hầu hạ tiểu thư, nàng không thể giúp việc gì khác.
“Được rồi, đừng nóng giận, nghỉ chút đi.” Mới chạy một đoạn đường đã thở hồng hộc như vậy, Liễu Thiến bất giác thở dài trong lòng.
Hồng Ngạc còn chưa kịp nói gì, đã nghe giọng khẩn thiết của Hoa Linh truyền vào, “Vương gia, ngài không thể vào, Liễu Thiến cô nương thật sự đi vắng, Vương gia……”
Liễu Thiến nhếch miệng cười bí hiểm, “Chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn, y đến rồi.” Theo tính tình Tần Mộ Phong mà nói, không gặp được nàng sao có thể từ bỏ dễ dàng, biết ngay y sẽ đến.
Hồng Ngạc thở phào nhẹ nhõm, ngồi liệt trên ghế đẩu, “Nguy hiểm quá, cũng may tiểu thư trở về kịp lúc.” Tiểu thư dường như đã biết y nhất định sẽ xông tới đây, nên vừa nhận được thông báo của nàng, lập tức trở về ngay. Hại nàng dùng khinh công ‘mèo ba chân’ đuổi theo sau, thiếu chút nữa què giò.
“Không biết sở thích của y, sao dám vuốt râu hùm?” Nàng khẽ nhếch miệng, nhìn như ôn hòa, nhưng lại mang theo ba phần sắc bén, bốn phần đùa cợt.
Cánh cửa bị một cước đá văng ra, Tần Mộ Phong đứng ở cửa, nheo nheo mắt nhìn chằm chằm Liễu Thiến đang ngự trên ghế quý phi.
Còn dám không gặp y, nữ nhân này thật to gan.
“Tiểu thư, người đã về?” Thấy Liễu Thiến có mặt, Hoa Linh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán.
Liễu Thiến cười cười, đứng dậy đặt chung trà bạch ngọc lên chiếc bàn gỗ đàn hương, nháy mắt với Hồng Ngạc, rồi lại nháy mắt với Hoa Linh đứng sau lưng Tần Mộ Phong, ý bảo các nàng lui xuống.
Hai vị nha hoàn lui ra, thuận tiện khép cửa lại, trong phòng chỉ còn lại Tần Mộ Phong và Liễu Thiến.
Liễu Thiến khẽ ngẩng đầu, mỉm cười nói với Tần Mộ Phong, “Vương gia, đang giữa ban ngày ban mặt, ngài tìm thiếp phong hoa tuyết nguyệt liệu có thích hợp không?” Đồ sắc quỷ, giữa thanh thiên bạch nhật đến thanh lâu mà không sợ bị chê cười.
Tần Mộ Phong nhếch miệng, thản nhiên nói, “Phong hoa tuyết nguyệt nhất định phải đợi đến tối hay sao?”
Liễu Thiến tựa vào cạnh bàn, ngón tay ngọc không ngừng vẽ vẽ những vòng tròn trên mặt bàn, “Nghe nói trong Bình Nam vương phủ có năm vị mỹ nhân, Vương gia sao lại có hưng thú đến chốn trăng hoa này?” Nàng hờ hững lãnh đạm, nhưng ánh mắt không biết vô tình hay cố ý đang theo dõi thần sắc của Tần Mộ Phong.
“Liễu cô nương không hoan nghênh ta sao?” Y mỉm cười gian tà, mắt chăm chú nhìn Liễu Thiến.
“Đâu có, người tới thì là khách, Liễu Thiến nào dám không hoan nghênh?” Liễu Thiến tươi cười, “Vương gia mời ngồi.”
“Giờ mới mời ta ngồi?” Y vẫn tươi cười, như thể phát hiện ra trò chơi khăm của nàng.
Nàng chớp chớp hàng mi cong vút, khiêu khích nháy mắt đưa tình với Tần Mộ Phong, “Vương gia, ngài không biết là thiếp cố ý làm khó dễ ngài sao?”
“Cô nương thật là một người biết hưởng thụ?” Tần Mộ Phong đảo mắt nhìn cách bố trí phòng trong, kiếm chuyện nói.
Chung trà bạch ngọc, bình phong phỉ thúy, đồ nội thất toàn bằng gỗ đàn hương thượng hạng. Màn đệm chăn giường đều trắng như tuyết, toàn bằng gấm vóc thượng đẳng. Hình mẫu đơn thêu trên chăn, tay nghề bất phàm, xuất phát từ tay của tú nương[2]cung đình. Mỗi đồ vật trong phòng này, đều là trân phẩm hiếm có. Cho dù là tẩm cung của công chúa, cũng chưa chắc xa hoa như vậy.
Liễu Thiến cúi đầu xoay xoay chiếc nhẫn vàng trên tay, hờ hững nói, “Con người sống là phải biết hưởng thụ.”
Đồ nội thất gỗ đàn hương tỏa ra mùi thơm dìu dịu. Hương vị tự nhiên, thanh nhã, lan tỏa khắp phòng. Kết hợp với bình phong phỉ thúy, bức màn trắng tinh, bộ ấm chén trà bạch ngọc tinh xảo, tạo nên một sự tao nhã khó tả.
Nơi này không giống phòng ở của một nữ tử chốn thanh lâu, mà giống khuê phòng của một tiểu thư khuê các hơn.
Từ cách bài trí trong phòng, đó có thể thấy được sự đặc biệt của Liễu Thiến.
“Hay cho câu con người sống là phải biết hưởng thụ.” Tần Mộ Phong cảm thán, cúi đầu, trên môi khẽ mỉm cười tựa như đang tự giễu.
“Vương gia, có chuyện không vui sao?” Nam nhân này thật đáng sợ. Từ trong đôi mắt sâu thẳm kia, căn bản nhìn không ra một tia cảm xúc nào của y.
“Ha ha, có mỹ nhân làm bạn, bổn vương có lý do gì mà không vui?” Trong mắt đã tràn đầy ý cười, tất cả cảm xúc đều bị ý cười che giấu hết.
Liễu Thiến nghiêm mặt, nhìn thẳng vào trong mắt y, “Vương gia, ngài rất cô đơn.” Ánh mắt thì đang cười đó, nhưng đằng sau nụ cười, lại là nỗi cô đơn.
Dù ánh mắt y không để lộ ra chút cảm xúc gì, nhưng nàng biết y cô đơn. Bọn họ rất giống nhau, chỉ cần nhìn ánh mắt, là nàng có thể biết tâm tư của y.
Tần Mộ Phong cũng không cười nữa, “Liễu cô nương, nàng thật thông minh.” Cô đơn? Đúng vậy, y rất cô đơn. Thế nhân đều cho rằng y muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, song thật ra y chẳng có gì cả.
Sớm đã quen che giấu mọi tâm tư tình cảm, sớm đã quen chôn chặt nỗi cô đơn tận đáy lòng, y tin tưởng bản thân tuyệt đối không để lộ một chút cảm xúc nào. Liễu Thiến chỉ liếc mắt đã có thể nhìn ra nỗi lòng của y, nữ tử này không phải là một nhân vật đơn giản.
Liễu Thiến đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói, “Bởi vì thiếp cũng là người cô đơn, chúng ta rất giống nhau.” Giọng nói của nàng rất nhỏ, gần như không nghe được, như là tự nói với chính mình.
Tần Mộ Phong cũng đưa mắt theo Liễu Thiến, nhìn xa xăm, “Bổn vương từng có vô số đàn bà, nhưng chưa từng có một tri kỷ thật sự.” Từ trong giọng nói, không khó nhận ra nỗi cô đơn của y. Đây là lần đầu tiên, y tự để lộ tình cảm của chính mình.
Liễu Thiến thu hồi tầm mắt, mỉm cười nhìn Tần Mộ Phong đầy hoài nghi, “Thiếp đã gặp vô số đàn ông, nhưng chưa từng gặp ai khó hiểu như Vương gia.” Nam nhân này tuyệt không phải là dạng phong lưu phóng đãng như người ta nhìn thấy, đằng sau sự phóng đãng, ẩn giấu rất nhiều rất nhiều thứ.
Tần Mộ Phong khó hiểu, vậy Liễu Thiến sao lại dễ dàng hiểu được y.
“Bổn vương thật may mắn khi trên đời này còn có một nữ nhân thật sự hiểu được ta.” Trong lời nói, lại không giấu được nỗi cô đơn. Cho dù có thêm nhiều đàn bà thì sao chứ, không có lấy một người hiểu được y.
Liễu Thiến lắc đầu,” Không, thiếp không hiểu ngài. Ngài sâu thăm thẳm, cái mà thiếp nhìn thấy, chẳng qua so với người bình thường nhiều hơn một chút mà thôi.”
“Liễu cô nương, nàng không phải cũng sâu thăm thẳm ư?” Cả người nàng đậm nét phong trần, thế nhưng y có thể cảm nhận được, cái mà nàng bày ra bên ngoài không phải là con người thật của nàng. “Bổn vương gặp vô số đàn bà rồi, chỉ có hai người là ta không thể nào hiểu được.” Một người là Liễu Thiên Mạch, một người là Liễu Thiến.
Liễu Thiến nhẹ nhàng thở dài, “Vương gia, Liễu Thiến chỉ là một cô gái phong trần. Phong trần nữ tử đến từ trong gió, ra đi trong gió. Dựa cửa bán nụ cười, nếu đã bán nụ cười, thì chỉ có thể đem cay đắng nuốt vào lòng. Lâu ngày, cũng sẽ quen che giấu con người thật của mình. Ngài đương nhiên nhìn không ra.”
“Liễu cô nương, bổn vương rất tò mò quá khứ của nàng.” Cô gái như nàng, không nên lưu lạc phong trần. So với sự xinh đẹp quyến rũ của nàng, sự lãnh đạm thanh nhã của nàng có phần ý vị hơn.
“Vương gia, quá khứ là chuyện đã rồi, hà tất phải so bì làm chi?” Quá khứ của nàng ba ngày ba đêm nói cũng không hết. Nàng xưa nay chưa từng kể với bất kỳ ai, mà cũng chẳng có ý đem kể lể với ai cả.
Tần Mộ Phong hờ hững liếc nhìn nàng, “Liễu cô nương, có thể vui lòng uống với ta một chén không?” Trong lúc vô ý, Liễu Thiến đã có được sự tôn trọng của y.
Liễu Thiến thở dài một cái, “Mượn rượu giải sầu càng sầu thêm, nhưng mà Liễu Thiến xin vui lòng phụng bồi. Đôi khi, say một chút chẳng có gì là xấu.”