Cuối thu thời tiết rất lạnh, sau cơm mưa gió, trời càng lạnh thêm.
Bầu trời u ám, mưa bay lất phất, sự nặng nề thật khiến người ta không thở nổi.
Bước vào cổng lớn vương phủ, hai người cùng lúc dừng chân, ngẩn người đứng tại chỗ. Trên đường trở về vương phủ, không ai nói một lời, bởi vì bọn họ không biết nên nói những gì. Giờ đây, cả hai vẫn không biết phải mở miệng như thế nào. Ngày hôm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, bọn họ đều bối tối.
“Ta đưa……” Tần Mộ Phong quay đầu nhìn Thiên Mạch.
“Thiếp muốn……” Thiên Mạch nhìn thẳng vào mắt Tần Mộ Phong.
Bọn họ cùng lúc mở miệng, tranh nhau nói.
“Ngài/Nàng trước……” Cả hai lại đồng thanh.
Hai người nhìn nhau, đột nhiên bật cười thành tiếng. Cái này đại khái gọi là ăn ý đi, giữa bọn họ từ lúc nào bồi dưỡng ra sự ăn ý như vậy?
Lại im lặng, hai người mỉm cười đứng yên ở cửa đón cơn gió lạnh sớm mai.
Gió thổi tung vạt áo hai người, thấp thoáng ẩn hiện tựa như mây.
Ánh mắt quyện vào nhau, trong mắt hai người chỉ có đối phương. Giờ khắc này, giữa trời đất dường như chỉ còn lại hai người mà thôi.
“Ta đưa nàng về.” Tần Mộ Phong nhìn thẳng Thiên Mạch, chậm rãi mở miệng.
“Thiếp muốn đi gặp Phi Dương đại ca.” Nếu Phi Dương bình an vô sự, e rằng toàn bộ kinh thành đều đang đi tìm Bình Nam Vương rồi. Nhưng cho tới bây giờ cũng không thấy động tĩnh gì, Thiên Mạch có chút lo lắng.
Tần Mộ Phong môi mấp máy, còn chưa kịp mở miệng, thì một bóng người xuất hiện đưa mắt nhìn bọn họ, “Vương gia, phu nhân, hai người đã trở về?” Diêm Môn môn chủ báo với hắn rằng, hai người họ có thể sẽ ‘rất bận rộn’, tạm thời chưa quay về vương phủ được, về phần bận làm gì thì…… không nói.
“Phi Dương đại ca.” Thiên Mạch trong lòng vui vẻ, hé nở một nụ cười xinh xắn.
Gặp được Phi Dương thì vui đến mức như vậy sao? Tần Mộ Phong nhíu mày, “Phi Dương, người của Diêm Môn có làm khó dễ ngươi không?”
“Không có, Diên Môn môn chủ tặng Vương gia một món đại lễ.” Sau khi Tần Mộ Phong và Liễu Thiên Mạch rời khỏi, người của Diêm Môn chỉ cùng hắn cò cưa, chứ không có ý gây thương tổn hắn. Một lát sau, Diêm Môn môn chủ đuổi theo Tần Mộ Phong và Thiên Mạch quay trở lại, còn mang theo một thi thể.
“Đại lễ gì?” Tần Mộ Phong nghi hoặc. Thiên Mạch hoàn toàn không bất ngờ, nàng đã đoán được là lễ vật gì. Khúc Vô Tình làm việc thật chu đáo, nàng lại nợ hắn một ân tình.
“Vương gia, vết thương của ngài?” Hắn nhớ rõ Vương gia bị trúng hai kiếm.
“Không nghiêm trọng.” Vết thương đã hết đau rồi.
Đương nhiên không đau, chỉ là kim sang dược bí chế của Tà Thủ Thần Y kia, ngàn vàng cũng khó mà mua được.
Thiên Mạch khẽ liếc Tần Mộ Phong, vòng qua Phi Dương đi vào trong viện. “Ta về trước đây.”
Tần Mộ Phong nhìn theo bóng Liễu Thiên Mạch, trong đôi mắt lộ rõ vẻ ôn nhu, khóe miệng khẽ nhếch ẩn hiện một nụ cười mơ hồ.
“Khụ.” Phi Dương thấy Tần Mộ Phong nhìn ngây ngốc, cố ý ho khan một tiếng. Đêm qua nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, ánh mắt Vương gia nhìn Thiên Mạch rất kỳ lạ.
Y phục hồi lại tinh thần, liếc Phi Dương một cái, “Diêm Môn môn chủ tặng gì vậy?”
“Vương gia xin đi theo thuộc hạ.” Phi Dương quay người lại, không nén được nhoẻn miệng cười.
Phi Dương đưa Tần Mộ Phong đến địa lao, trên tấm ván gỗ đặt giữa nhà lao là một thi thể. Một miếng vải trắng đắp phía trên, nhìn không rõ lắm.
“Xảo Xảo ư?” Tần Mộ Phong đã đoán ra chút ít.
“Đúng vậy.” Phi Dương lật miếng vải lên, để lộ ra bộ dạng Xảo Xảo chết không nhắm mắt.
“Là Diêm Môn môn chủ giết?” Tần Mộ Phong đưa mắt nhìn xuống, xem xét thi thể Xảo Xảo.
“Ngỗ tác [1] đã khám nghiệm, thời gian tử vong là giờ Mùi (1-3 pm) hôm qua, vết thương trí mạng là vết thương trên cổ, hung khí không rõ.”
Tần Mộ Phong lại quay sang nhìn khinh khỉnh, “Ta không có hỏi ngươi chuyện này.” Y không truy cứu là ai giết Xảo Xảo.
“Sau khi ngỗ tác khám nghiệm tử thi phát hiện, trong cơ thể Xảo Xảo có một loại thuốc gọi là Vô Thần Tán. Dùng loại thuốc này rồi, khi giết người sẽ mất đi lý trí, hơn nữa công lực tăng cao. Lượng thuốc trong cơ thể Xảo Xảo rất nhiều, chắc chắn là đã dùng từ nhỏ. Dưới tay thái tử Nam Việt quốc có một nhóm tử sĩ, bọn chúng từ nhỏ đã dùng Vô Thần Tán. Ba năm trước, lúc Vương gia viễn chinh Nam Việt quốc, từng bắt được một tên thích khách. Vương gia hẳn còn nhớ rõ, lúc ấy tên thích khách kia giết người như điên, chắc chắn là do đã dùng vô thần tán. Nếu thuộc hạ đoán không sai, Xảo Xảo chính là tử sĩ Nam Việt quốc.” Phi Dương chậm rãi nhìn về phía Tần Mộ Phong, không nói gì thêm.
Lúc Liễu Thiên Mạch nghi ngờ, y trốn tránh. Lúc Phi Dương hoài nghi Thái Y, y vẫn tiếp tục lựa chọn trốn tránh.
Năm đó Thái Hà từng nói, Xảo Xảo từ nhỏ đi theo bên người nàng. Nếu Xảo Xảo là tử sĩ Nam Việt quốc, thì Thái Y và Thái Hà cũng vậy. Thái Hà, là chân tình duy nhất kiếp này của y. Y không muốn hoài nghi lai lịch của nàng, không thể nghi ngờ sự trong sạch của nàng. Mỗi lần nhớ đến dáng vẻ nhu nhược của Thái Hà, y càng thấy đau lòng, tất cả mọi hoài nghi đều tan thành mây khói. Y yêu nàng quá sâu đậm, không thể hoài nghi, cũng không dám hoài nghi. Y rất sợ, sợ sự thật sẽ là điều mà y không muốn nhìn thấy nhất.
Tần Mộ Phong sa sầm nét mặt, “Cấm không được nhắc lại chuyện này.”
Phi Dương đi theo Tần Mộ Phong nhiều năm như vậy, hiểu rất rõ tình cảm y dành cho Thái Hà. Y có thể đưa ra quyết định như vậy đều nằm trong dự kiến của hắn, hắn lo lắng không yên, “Vương gia, thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng.” Chỉ cần gặp phải chuyện liên quan đến Thái Hà, Tần Mộ Phong không còn là một Tần Mộ Phong thông minh cơ trí.
“Ta đã nói cấm không được nhắc lại.” Thái Hà đã chết rồi, tất cả đều không còn quan trọng. Trong lòng y, nàng vĩnh viễn là Thái Hà yêu quý của y. Nàng đã hương tiêu ngọc vẫn, thì cứ để nàng vĩnh viễn thuần khiết trong lòng y.
“Ai……” Phi Dương thở dài, quay mặt đi không muốn nhìn Tần Mộ Phong.
****
Thiên Mạch bước vào Đạm Tình Cư, Hương Nhi vội vàng chạy tới, ôm chặt người nàng nức nở, “Tiểu thư, người đã trở về, đêm qua người đi đâu?”
“Ta không sao.” Gương mặt Thiên Mạch không chút cảm xúc.
“Tiểu thư, người lạnh quá, mau vào thay quần áo.” Hương Nhi buông Thiên Mạch ra, kéo nàng vào bên trong.
Liễu Thiên Mạch gạt tay Hương Nhi ra đứng nguyên tại chỗ, lẳng lặng địa nhìn cô ta, ánh mắt tĩnh lặng như nước.
Ánh mắt sắc nhọn tựa hung khí, cơ hồ muốn nhìn xuyên cô ta.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Hương Nhi sợ phát hoảng, cẩn trọng hỏi.
Liễu Thiên Mạch nheo mắt, con ngươi lóe lên một cái nhìn tựa sát nhân. Nàng từ từ khép các ngón tay lại, rồi siết chặt nắm đấm tạo thành tiếng kêu rắc rắc, các khớp tay trở nên trắng bệch.
“Tiểu thư.” Hương Nhi rụt cổ lại, theo bản năng tránh xa nàng một chút.
Liễu Thiên Mạch hít một hơi thật sâu, các ngón tay đang siết chặt chầm chậm thả lỏng, đầu ngón tay trắng bệch dần dần khôi phục sắc hồng.
“Ta không sao.”
Nàng rốt cuộc bị làm sao vậy? Vốn muốn giết Hương nhi, vì sao không ra tay được? Nàng xưa nay giết người chưa bao giờ hối hận, lần này không ngờ lại phá lệ không xuống tay được. Nàng đã thay đổi, không còn là Liễu Thiên Mạch.
Lúc nàng đi ra ngoài rất cẩn thận, không ai nhìn thấy, càng không ai biết nàng đi làm gì. Người biết Thiên Mạch đi loạn táng cương tế bái mẫu thân chỉ có Hương nhi.
Trên đường đi, nàng biết Tần Mộ Phong và Phi Dương đi theo nàng. Phía sau nàng vẫn luôn chỉ có tiếng bước chân của hai người. Thực rõ ràng, Xảo Xảo biết nàng ở loạn táng cương, nên đã vội vàng chạy đến. Người biết hành tung nàng, chỉ có Hương nhi, tiết lộ hành tung nàng tự nhiên chỉ có thể là Hương nhi.
Hương nhi bị mua chuộc, người mua chuộc cô ta, không chỉ mình Yên Chi.
Hôm đó, khi Yên Chi lôi kéo Thiên Mạch, đã từng nói ra thăng trầm của nàng ở Tể tướng phủ. Yên Chi chỉ là một cô gái phong trần, làm sao biết rõ gia sự nhà quan to hiển quý? Thiên Mạch bản tính thận trọng, lập tức hoài nghi lai lịch Yên Chi. Nàng từng dùng ngân châm thăm dò, cô ta tránh được dễ dàng. Yên Chi biết võ, hơn nữa võ công không kém.
Võ thuật của Xảo Xảo và Yên Chi hoàn toàn khác biệt, tuyệt đối không thể là đồng bọn. Võ thuật của Xảo Xảo không giống Yên Chi, nhưng lại rất giống người thần bí mà nàng giao đấu tối hôm đó. Chỉ là võ công của người thần bí kia cao hơn Xảo Xảo rất nhiều, Xảo Xảo tự nhiên không phải người thần bí kia rồi. Vậy thì người đó là ai? Có thể là Thái Y không?
Bình Nam Vương phủ nhỏ bé này, tàng long ngọa hổ, sát khí mọi nơi. Thiên Mạch đã đánh giá thấp Tần Mộ Phong, càng đánh giá thấp mấy vị thị thiếp kia rồi.
[1] Tên một chức quan chuyên khám nghiệm tử thi