Vương Phi Thất Sủng - Sở Sở

Chương 52: Chương 52: Không phải vô tình




Tảng sáng, Tần Mộ Phong luyện kiếm tại Thính Phong Hiên.

Kiếm quang lập lòe, quỷ dị khó lường; bóng người múa kiếm bay lượn biến ảo, thân thể cường tráng hơn hồng nhạn, bạch y trắng hơn tuyết, tuấn dật tiêu sái. Kiếm khí đi tới đâu, mơ hồ thấy được đạo quang mang. Cây cổ tùng trong đình viện bị kiếm khí xao động, lá thông rơi rụng, trải nên một lớp đệm xanh.

Tần Mộ Phong ánh mắt lãnh tuấn, thần tình lãnh mạc, khí thế lãnh túc, toàn thân, chỉ có thể dùng một từ “lãnh” để hình dung.

Thanh kiếm trong tay không ngừng chuyển động, mỗi chiêu đều dùng toàn lực. Là luyện kiếm, hay là phát tiết, cũng không thể phân biệt, ngay cả chính y cũng không rõ.

Nữ nhân kia, không ngờ lại chạy trốn.

Sau khi gặp nàng trên đường buổi tối hôm trước, Tần Mộ Phong không lúc nào không nhớ tới nàng. Nụ cười nhu mị, ngữ điệu ngọt ngào êm dịu, bộ dáng xinh đẹp, đều hiện lên trong đầu y. Đêm qua, y vội vã tìm nàng, vội vã muốn gặp nàng. Nhưng mà, Hoa nương nói với y, Liễu Thiến đã đi rồi.

Nữ nhân kia…… rõ ràng nói sẽ ở Túy Yên Lâu chờ y, cư nhiên một mình rời khỏi. Nàng đến tột cùng đang làm cái gì? Đùa giỡn y sao?

Vô luận y tra hỏi thế nào, Hoa nương cũng không chịu nói ra Liễu Thiến đang ở đâu. Y thậm chí uy hiếp nàng, Hoa nương vẫn thể hiện bộ dáng không sao cả. Hoa nương nói, nàng không biết Liễu Thiến đang ở đâu. Y căn bản không tin lời nàng, có lẽ, Hoa nương và Liễu Thiến cùng nhau lừa gạt y.

Nếu y đoán không sai, Liễu Thiến căn bản không rời khỏi kinh thành. Nàng và Phi Yên là tỷ muội, Phi Yên ở kinh thành, Liễu Thiến tự nhiên cũng ở kinh thành.

Khí chất của Liễu Thiến, không phải của nữ tử thanh lâu bình thường, đáng chết, nàng rốt cuộc là ai? Là thiên kim tiểu thư nhà giàu sao? Nếu vậy, nàng là nữ nhi của ai?

Họ Liễu…… trong kinh thành này, họ Liễu quyền quý chỉ có một mình nhà Liễu tướng. Chín nữ nhi của Liễu tướng y đều biết, Liễu Thiến tuyệt đối không có khả năng là người trong nhà Liễu Tể tướng. Có lẽ, là họ hàng xa? Không, không có khả năng, y luôn âm thầm giám thị nhất cử nhất động của Liễu tướng, mong tìm được chứng cứ phạm tội của ông ta, nhưng chưa từng thấy Liễu Thiến ra vào Liễu gia, nàng tuyệt đối không có khả năng là người của Liễu gia.

Liễu Thiên Mạch bỏ nhà trốn đi, Liễu Thiến mất tích, có người muốn sát hại y, phía Nam Việt quốc bắt đầu rục rịch, một đống chuyện phiền toái xảy ra, khiến y phiền lòng.

Tần Mộ Phong hung hăng chém xuống, bồn hoa bị kiếm khí giáng xuống, vỡ ra thành mấy mảnh.

Y tay nắm chặt bảo kiếm, mũi kiếm để trên mặt đất, ngồi xuống thở dốc.

“Vương gia, Hoàng Thượng triệu ngài tiến cung.” Thanh âm Dương Phi lạnh lùng nghiêm túc, vang lên sau lưng y.

“Chuyện gì?” Y vẫn duy trì tư thế cũ, dường như đã mơ hồ suy đoán được chuyện gì.

“Không biết.”

“Tiến cung.” Tần Mộ Phong bỗng chốc đứng dậy, ném thanh bảo kiếm cho Phi Dương, “Ngươi không cần đi theo, tiếp tục điều tra ai muốn giết ta. Thuận tiện điều tra luôn Thiên Mạch và Liễu Thiến đang ở đâu.”

Thính Phong Hiên lấy lại vẻ tĩnh lặng như cũ, chỉ còn lại một màu xanh mướt.

Một bạch y nữ tử không biết từ nơi nào chui ra, đứng trên bờ tường. Nàng lấy khăn che mặt, chiếc khăn buông dài tận ngực. Hai tay ôm một thanh kiếm, giơ trước ngực.

Ánh mắt của nàng chậm rãi nhìn theo bóng dáng Tần Mộ Phong đã đi xa, mâu quang càng thêm mê mang.

Nàng nhanh nhẹn nhảy xuống tường, chạy thẳng đến thư phòng.

Đây là lần thứ mấy nàng vào thư phòng của Thính Phong Hiên? Thiên Mạch không nhớ rõ.

Nửa năm trong vương phủ này, cách vài ngày, nàng đều đến thư phòng tìm một lần, hy vọng có thể tìm được chứng cứ Tần Mộ Phong thông đồng với địch phản quốc, nhưng mà…… không thu hoạch được gì.

Nàng mỗi lần thu thập chứng cớ, đều là một thân y phục dạ hành, trong đêm tối qua lại. Một thân bạch y, ban ngày ban mặt xuất hiện trong vương phủ đây là lần đầu.

Lại là không thu hoạch được gì, Thiên Mạch từ trong thư phòng bước ra. Nàng vỗ trán không biết phải làm sao, trong lòng bực bội. Có lẽ, Tần Mộ Phong căn bản không thông đồng với địch phản quốc, là Tần Vật Ly đa nghi.

Nàng để tay lên ngực tự hỏi, Tần Vật Ly là người hay đa nghi như vậy sao?

Không giống, y hẳn là một đế vương đã thi ngờ thì tất không dùng, dùng người thì tất không nghi ngờ. Tại sao lại muốn điều tra Tần Mộ Phong?

Tần Vật Ly chẳng những sai Tuyết Nhạn giám thị nhất cử nhất động của Tần Mộ Phong, còn bỏ ra một số tiền lớn, thỉnh Phi Yến trộm chứng cớ y thông đồng với địch phản quốc.

Nếu không nắm chắc, Tần Vật Ly hà cớ gì phải phí sức phòng bị như vậy?

Huynh đệ bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì, nàng tuyệt không hiểu được.

Nàng uể oải bước xuống bậc thềm, đột nhiên nghe thấy một tiếng đập nhẹ, ngay sau đó một con bồ câu đưa tin bay qua.

Nhãn tình Thiên Mạch sáng lên, nhẹ nhàng nhảy lên, bắt lấy con bồ câu.

Nàng nhanh nhẹn tìm được một ống đồng trên chân con bồ câu đưa tin, rút ra một tờ giấy, nàng bóp chặt tờ giấy, cười lạnh, “Bình Nam Vương phủ quả nhiên có vấn đề.” Con bồ câu đưa tin này so với bồ câu đưa tin bình thường hơi lớn hơn một chút, là giống duy nhất của Nam Việt quốc.

Thiên Mạch một tay cầm con bồ câu, một tay mở tờ giấy ra, chỉ thấy mặt trên viết một câu: “Dạ Cơ, thái tử cấp triệu, sát Tần Mộ Phong, tốc hồi.[1]”

Ánh mắt Thiên Mạch trở nên băng lãnh vô cùng, nàng hờ hững đem thư nhét lại ống đồng, thả lỏng tay để con bồ câu thoát ra, thi triển khinh công thượng thừa đuổi theo.

Vì là ban ngày, nàng không dám bại lộ thân phận. Trốn tránh, truy đuổi thập phần tốn sức. Đuổi tới Bắc viện, con bồ câu đột nhiên bay xuống, mất tung mất tích.

Dạ Cơ là đệ nhất tử sĩ dưới trướng Nam Việt thái tử, tương đương với đệ nhất đại nội mật thám. Cô ta am hiểu dùng độc, thủ đoạn độc ác, là tâm phúc Nam Việt thái tử Nam Hận Thiên, cũng là trợ thủ đắc lực. Truyền thuyết Dạ Cơ mĩ diễm động lòng người, vũ mị xinh đẹp, là mỹ nhân thập phần xà hạt[2].

Khóe miệng Thiên Mạch hiện lên một chút cười lạnh, mười ngón chậm rãi khép lại. Để đối phó với Tần Mộ Phong, Nam Hận Thiên cư nhiên phái Dạ Cơ, hắn đánh giá rất cao Tần Mộ Phong.

Bắc viện là nơi nữ nhân trong vương phủ ở, bốn thị thiếp đều ở nơi này. Thiên Mạch hoàn toàn có thể khẳng định, Dạ Cơ chính là một trong bốn thị thiếp. Trừ Yên Chi ra, Thái Y, Ngọc La, Hàm Thúy, đều rất đáng hiềm nghi. Hiềm nghi lớn nhất, là Thái Y. Nếu không có Xảo Xảo, Thiên Mạch sẽ không hoài nghi ả, Xảo Xảo là chỗ nàng tính sai duy nhất. Một nha hoàn, còn có võ công giỏi như vậy, Thái Y thân là chủ tử, tuyệt đối không đơn giản. Trên ám khí Xảo Xảo dùng có kịch độc, mà Dạ Cơ thạo dùng độc, là trùng hợp, hay là…… Trùng hợp? Thiên hạ không có nhiều sự trùng hợp như vậy.

II

Tần Vật Ly ngồi bên án thư tại thư phòng, lười nhác tựa vào ghế. Ánh mắt đảo qua Hoắc Thiên và Tần Mộ Phong, khóe miệng gợi lên chút ý cười, “ Đại quân Nam Việt quốc nhiều lần xâm chiếm, hai vị huynh đệ có ý kiến gì không?”

Tần Mộ Phong cắn răng, “Đánh.” Y một lần nữa lại trở thành bộ dáng trên chiến trường.

“Ta cho rằng, không thể đánh.” Hoắc Thiên đi thẳng đến trước án thư, chỉ vào bản đồ, “Các ngài xem, năm thành trì này cùng Trấn Nam quan, nguyên bản đều là lãnh địa của Nam Việt quốc, ba năm trước Vương gia đoạt lấy từ Nam Việt quốc. Có rất nhiều dân chúng, vẫn tự cho rằng mình là dân chúng Nam Việt, ba năm nay, vẫn thường xuyên phát sinh việc dân chúng bạo động. Lòng người bất ổn, một khi xuát binh, dân chúng trong thành sẽ trở thành mối họa lớn nhất. Không thể tàn sát dân chúng trong thành, chỉ có thể đàm phán.”

Tần Vật Ly không chút để ý quay đầu nhìn Tần Mộ Phong, “Bình Nam Vương, đệ thấy sao?” Y là Bình Nam Vương, biên quan phía nam do y trấn thủ.

“Thiên Diệp binh hùng tướng mạnh, có thể đánh.” Tần Mộ Phong khẽ nhíu mày, “Nếu không đánh, sẽ chỉ làm Nam Việt càng thêm hung hăng.”

“Không được.” Hoắc Thiên cường ngạnh phản đối, “Nguyên bản biên giới của Thiên Diệp là Thiên Bình quan, phòng thủ nghiêm mật, vô cùng kiên cố. Sau khi huynh hạ Trấn Nam quan, càng chú trọng tăng mạnh phòng thủ, Thiên Bình quan phòng thủ lại không bằng trước. Một khi phá được Trấn Nam quan, ắt phá được cả ngũ thành. Nếu Thiên Bình quan lại bị phá, quân đội Nam Việt sẽ tiến quân thần tốc, đánh thẳng một mạch.”

“Tăng mạnh phòng thủ Trấn Nam quan, ta sẽ đến đó coi giữ.” Hoắc Thiên quá coi thường y.

“Nhưng mà, Hoàng Thượng cũng không muốn tăng cường phòng thủ.” Hoắc Thiên tựa cười mà không cười, liếc mắt nhìn Tần Vật Ly.

Tần Mộ Phong nhìn về phía Tần Vật Ly, nhíu mày, “Hoàng huynh?”

“Phải, ta cũng không muốn phòng Nam Việt.” Tần Vật Ly tựa lưng vào ghế, cười bí hiểm.

Mâu quang Tần Mộ Phong lóe lên, “Hoàng huynh chí hướng nhất thống thiên hạ, huynh muốn, không chỉ có Nam Việt.” Làm huynh đệ nhiều năm như vậy, Tần Vật Ly muốn cái gì sao y lại không biết.

Tần Vật Ly dùng chiết phiến gõ vào án thư, thuận miệng nói, “Thiên Diệp quốc con dân giàu mạnh, binh lực dồi dào, hà tất khốn đốn chính mình?” Y thờ ơ ngẩng đầu, con ngươi khép nửa. “Quốc khố trống rỗng, thực tế không có sức chiến đấu, phải tăng cường thủ vệ biên quan. Nhưng mà…… nếu là một quốc gia đủ cường đại, không cần phải mua dây buộc mình, không phòng thủ Trấn Nam quan cũng không sao cả.” Tần Vật Ly cúi đầu, con ngươi lóe lên tia quỷ dị, “Bởi vì…… ta muốn, không chỉ có ngũ thành trì trong Nam Việt.”

“Ta hiểu được ý tứ hoàng huynh.” Tần Mộ Phong bình thản nói, “Tranh đấu giành thiên hạ dễ dàng, bảo vệ giang sơn mới khó. Hoàng huynh, nếu huynh gây dựng được lãnh thổ vạn lí, phải mất bao lâu mới thống trị được? Không làm cho dân chúng thật tình thuần phục Thiên Diệp ta, cho dù có hạ được thành, cũng sẽ là một phiền toái lớn.”

“Ta biết, ta chính là thu phục dân chúng ngũ thành kia. Chẳng lẽ ngươi không biết, lời đồn đãi cũng là một loại chiến thuật sao? Chỉ cần dân chúng ngũ thành kia chân chính thuần phục, ta nắm chắc sẽ làm cho dân chúng Nam Việt thành con dân Thiên Diệp.” Nói xong lời cuối, Tần Vật Ly cao giọng, vô cùng chắc chắn.

“Bây giờ không đánh, sau này đánh?” Tần Mộ Phong cuối cùng cũng hiểu được ý tứ Tần Vật Ly.

“Sớm hay muộn phải đánh, bất quá không phải bây giờ.” Tần Vật Ly chuyển động chiết phiến, khóe mắt thấp thoáng nét cười bí hiểm.

Hoắc Thiên vỗ vai Tần Mộ Phong, “Bây giờ đang giữa mùa rét đậm, các tướng sĩ e rằng không chịu được, bất luận như thế nào, hiện tại không thể đánh.”

Tần Mộ Phong ngẩng đầu, cười lạnh, “Chính vì rét đậm, cho nên mới muốn đánh.”

Tần Vật Ly cúi nhìn bản đồ, cười quỷ dị nói, “Nam Việt tướng sĩ viễn chinh, chỉ cần chúng ta cố thủ, cho dù không đánh, bọn chúng tất sẽ bất chiến mà bại.”

“Đúng vậy.” Y cũng nghĩ như vậy.

Tần Vật Ly nhướn mày, không cho là đúng, ngón tay không ngừng điểm trên án thư, “Đệ đã nghĩ tới, Nam Việt vì sao phải thừa dịp mùa đông khiêu khích?”

Hoắc Thiên đảo mắt, hai huynh đệ này, ngay cả lúc trầm tư cũng giống nhau.

Tần Mộ Phong ngưng trọng gật đầu, “Đệ đã nghĩ qua. Căn bản thu được thông tin tin cậy, Nam Việt Hoàng tuổi tác đã cao, thái tử và tứ hoàng tử thế lực ngang sức ngang tài, thanh danh trong triều bất phân cao thấp. Nam Việt Hoàng ra một đạo nan đề, cho hai bọn họ mỗi người điều mười vạn binh, thu lấy Trấn Nam Quan. Ai hạ được Trấn Nam Quan, chính là hoàng đế tương lai.”

“Ồ.” Tần Vật Ly ‘bừng tỉnh đại ngộ’, “Ta quên mất, Bình Nam Vương có rất nhiều tâm phúc dò la tin tức tại Nam Việt, nhưng mà…… tin tức chuẩn xác chứ?” Khóe miệng Tần Vật Ly hàm chứa ý cười lạnh, “ Nam Việt thái tử Nam Hận Thiên không phải là loại phàm phu tục tử, phải coi chừng hắn.”

Tần Mộ Phong ngưng một chút, “Nếu hoàng huynh chủ hòa, thần đệ không còn lời nào để nói.”

“Nhìn đệ thực bất mãn a.” Tần Vật Ly từ từ đứng dậy, cầm quả táo lên cắn một miếng, “Không sao, đệ và ta là huynh đệ, có chuyện gì cứ nói thẳng.”

“Lời nói Hoàng huynh hữu lý, là thần đệ lỗ mãng.”

Hoắc Thiên cảm thấy bầu không khí có chút gượng gạo, ho khan một tiếng, “Hoàng Thượng, là chiến hay hòa?” Loại quyết sách tối cao này vẫn là giao cho Hoàng đế làm đi.

“Đương nhiên là hòa, bất quá…… Thiên Diệp ta không thể tỏ ra yếu kém.” Tần Vật Ly cắn một miếng táo, “Sai Trấn Nam Quan hỏa thiêu lương thảo của quân địch, hiểu chưa? Có tiện nghi nhất định phải chiếm.”

“Hoàng Thượng, để thần đệ đi làm.” Thiêu lương thảo? Việc này Tần Mộ Phong y thường xuyên làm.

Tần Vật Ly chìa tay ra, xua xua vài cái, “Không, đệ phải ở lại kinh thành giả ngốc. Hơn nữa, phải nghênh ngang, tốt nhất là mỗi ngày thường xuyên lui tới tần lâu sở quán, hiểu chưa?” Tần Vật Ly chỉ vào Hoắc Thiên, “Còn ngươi, tốt nhất cứ cùng y đến thanh lâu, giả bộ càng ung dung càng tốt.”

Khóe miệng Tần Mộ Phong gợi lên một nụ cười lạnh quỷ dị, “Chân chân giả giả, hư hư thực thực, tiến tiến thối thối, kì nghi kì giả, mê hoặc địch nhân.” Nam Việt quốc nhất định sẽ gài nội giám ở kinh thành, nếu hai vị đại tướng Thiên Diệp vẫn ngợp trong vàng son, đã nói lên Thiên Diệp nắm chắc phần thắng lợi, khi đàm phán, với Thiên Diệp cũng có lợi.

Tần Vật Ly cúi đầu ngoạm lấy trái táo, mồm miệng nhồm nhoàm, “Không sai, bất quá ngươi nói cái kia là cái lung tung gì vậy? Ta không hiểu. Ta đầu óc ngu độn, phiền ngươi về sau nói chuyện đừng bảo thủ cứng nhắc như những cựu thần kia, ta thực chán ghét.” Binh pháp, y đương nhiên biết.

Tần Mộ Phong bất đắc dĩ gật đầu, “Thần tuân chỉ.”

“Hoắc Thiên.” Tần Vật Ly kỳ quái liếc y một cái, “Ngươi đứng đây làm gì? Hoặc là ăn táo, hoặc là lui xuống, tự chọn đi.”

Hoắc Thiên cố nén cười, cúi đầu chắp tay, “Thần xin cáo lui.”

“Thần đệ cáo lui.” Tần Mộ Phong cũng chuẩn bị đi.

Tần Vật Ly để tay ra sau lưng, nhổ hột táo ra ngoài, “Mộ Phong, lưu lại.”

“Thần đệ tuân chỉ.” Tần Vật Ly giống hoàng đế sao? Không giống. Y giống như một tay lưu manh đầu đường xó chợ vậy.

Tần Vật Ly tùy tiện ngồi xuống, không chút để ý cầm lấy một quyển tấu chương phê duyệt, “Mộ Phong, vị Liễu Thiến cô nương kia của ngươi hình dáng thế nào?” Đêm đó gặp Tần Mộ Phong trên đường, y vẫn kỳ quái không hiểu nổi Phi Yên tại sao phải dịch dung. Sau, càng nghĩ càng không thích hợp. Vị nữ tử kêu Hồng Ngạc kia rõ ràng là nha hoàn của Liễu Thiến, sao lại đi theo Phi Yên? Hơn nữa lúc Phi Yên nhìn thấy hai nữ nhân bên người Tần Mộ Phong, châm chọc khiêu khích, mang theo mùi vị dấm chua. Y thực hoài nghi, Phi Yên chính là Liễu Thiến. Phi Yên chính là nữ tử đầu tiên làm y động lòng, nếu nàng là nữ nhân của Tần Mộ Phong, y nên đối với nàng như thế nào? Y không muốn tranh giành nữ nhân với đệ đệ, lại càng không muốn cướp nữ nhân của thần tử.

“Vũ mị, xinh đẹp, là một tuyệt thế mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành.” Liễu Thiến thật là mỹ nữ.

“Vậy là tốt rồi.” Tần Vật Ly thở dài nhẹ nhõm. Phi Yên thanh diễm, vừa không quyến rũ, cũng chẳng xinh đẹp, cùng bốn chữ “khuynh quốc khuynh thành” không liên quan.

III

Khẽ thổi tắt ngọn đèn dầu, Thiên Mạch nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được.

Dạ Cơ muốn giết Tần Mộ Phong, Nam Việt đệ nhất tử sĩ muốn giết Tần Mộ Phong. Mỗi khi nghĩ đến, nàng luôn tâm phiền ý loạn. Nàng không muốn để ý đến sinh tử của y, nhưng không có cách nào không quan tâm được. Y làm nàng bận tâm, bận tâm tới những việc không liên quan gì đến mình.

Lúc trước Tần Mộ Phong bị ám sát, người muốn giết y rốt cuộc là ai? Chính là người của Nam Việt quốc sao?

Tần Mộ Phong là trụ cột quốc gia, vị tướng quân không thể thiếu, Khúc Vô Tình không thể không biết. Y là một chính nhân quân tử, không thể đến mức vì tiền giúp Nam Việt quốc giết Tần Mộ Phong, giúp Nam Việt quốc thuận lợi xâm lấn. Nếu người Nam Việt quốc thay đổi trang phục, bịa đặt thân phận, vậy thật khó nói.

Thiên Mạch đứng dậy bước xuống giường, đi đến trước bàn, rót một chén trà rồi nhấp vào miệng. Nàng một tay đặt trên bàn, tay kia vùi vào mái tóc đen, hai mắt nhắm chặt, cố gắng thanh tĩnh tìm ra manh mối.

Nhiệm vụ lần này, nàng đã lãng phí quá nhiều thời gian, phải tốc chiến tốc thắng, nếu cứ như thế này, không biết còn xảy ra phiền toái gì nữa. Thâu tâm, loại nhiệm vụ này cả đời nàng nhận một lần là đủ rồi. Trộm được tâm người khác, không dám đảm bảo giữ được tâm của mình.

Nàng không hiểu tình là gì, cũng không hiểu ái ra sao. Chỉ là, nàng cảm giác được bản thân đang thay đổi, chính mình với Tần Mộ Phong có cảm giác không bình thường.

Cảm giác không bình thường của nàng với y rốt cuộc là gì? Là tình? Là ái?

Khi nhìn thấy Tần Mộ Phong cùng nữ nhân khác vui đùa, nàng tức giận. Loại cảm giác chua xót này, trước nay chưa từng gặp qua. Nàng từng hỏi sư phụ, ghen có cảm giác thế nào. Sư phụ nói, ghen chính là khi nhìn thấy nam nhân mình thích cùng một chỗ với nữ nhân khác, lồng ngực đột nhiên nhói đau.

Trong lòng nàng quả thực đau xót, chẳng lẽ, nàng thật sự thích nam nhân kia sao?

Người không phải cỏ cây, thực có thể vô tình?

Một người lãnh khốc như nàng, cũng là nữ tử có máu có thịt a.

Lạc hồng không phải vật vô tình.

Cho dù vô tình, cũng không tránh được trò đùa của số phận.

Không, không có khả năng, nàng không thể yêu thương y. Y là một tên gia hỏa lãnh khốc ngạo mạn, khi nàng vừa tiến Vương phủ, y tra tấn nàng, ngược đãi nàng. Nếu nàng yêu y, quả thực chính là hạ tiện. Theo như sư phụ nói, là có khuynh hướng chịu ngược đãi. Nàng vừa không hạ tiện, cũng không có khuynh hướng chịu ngược đãi, sẽ không thể thương y được.

Nàng vò đầu, lẩm bẩm nói với chính mình, “Không có khả năng, ta không có khả năng sẽ thích y, nếu ta thích y, quả thực điên rồi. Sẽ không, ta sẽ không thích cái tên gia hỏa tồi tệ kia.” Nàng là một nữ tử vô tình, lại dần dần trở nên do dự thiếu quyết đoán, cái này cũng không phải điều tốt đẹp gì. Liễu Thiên Mạch tài cao học rộng[3], thông minh tuyệt đỉnh, sao lại không biết những điều này có nghĩa là gì.

Liễu Thiên Mạch khẽ thờ dài, rút bàn tay đặt trong mái tóc ra.

Nàng đến trước tủ quần áo, lấy ra một bộ y phục màu thủy lam, nhanh nhẹn mặc vào.

Che mặt bằng chiếc khăn màu thủy lam, Thiên Mạch lấy từ dưới gối một thanh đoản kiếm màu thủy lam. Nàng còn chưa kịp ra ngoài, chỉ thấy một ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ rọi vào phòng. Thiên Mạch mở cửa sổ, chỉ thấy mấy đóa yên hoa[4] mỹ lệ, nổ bung từ phía hoàng cung. Yên hoa phân thành nhiều điểm nhỏ, như những bông tuyết trắng muốt bay đầy trời.

Tần Vật Ly triệu kiến Tuyết Nhạn.

Đại nội tam đại mật thám. Triệu kiến Tuyết Nhạn, dùng yên hoa màu lam. Triệu kiến Hắc Hổ, dùng yên hoa sắc hồng. Triệu kiến Ngân Ưng, dùng yên hoa màu bạc. Triệu kiến cả ba người, dùng yên hoa sặc sỡ nhiều màu.

Đương nhiên, tác dụng của yên hoa, chỉ giới hạn khi ba người bọn họ ở trong kinh thành. Nếu bọn họ không có ở kinh thành, phóng yên hoa cũng vô dụng.

Thiên Mạch nắm chặt thanh bảo kiếm, nhảy qua cửa sổ, biến mất trong màn đêm mịt mờ, chỉ còn hai khung cửa sổ kẽo kẹt rung lên từng hồi.

IV

Hoàng cung đại nội lầu gác như mây, lúc này, trừ bỏ thị vệ tuần tra ban đêm cùng một vài cung nữ thỉnh thoảng đi ngang qua, còn thì hiếm có người qua lại.

Một bóng người nhanh nhẹn tránh khỏi ánh mắt thị vệ, tiến về phía tẩm cung hoàng đế.

Cửa vào Tẩm cung khép hờ, rõ ràng là đang đợi nàng. Thiên Mạch nhẹ nhàng đẩy cửa, chậm rãi tiến vào. Nàng cũng không phải Tuyết Nhạn thật sự, đây là lần đầu tiên nàng lấy thân phận Tuyết Nhạn gặp hoàng đế, có chút không được tự nhiên. Nàng không phải Phi Yên, còn Tần Vật Ly lại là hoàng đế.Thân phận bọn họ, cũng không giống như trước kia.

Nàng khe khẽ bước vào, nhìn thấy Tần Vật Ly một thân vận long bào, tựa vào ghế ngủ gật. Trong tay, còn cầm một cuốn sách.

Thiên Mạch mở to hai mắt, tò mò nhìn Tần Vật Ly. Thì ra, lúc y ngủ lại là hình dạng này. Thiếu đi ngạo khí, khuôn mặt tuấn tú kia lại đẹp đến lạ lùng.

Quyển sách trong tay đột nhiên rơi xuống đất, Tần Vật Ly giật mình, tỉnh cả người. Y dụi dụi mắt, ngẩng đầu lên, vừa ngẩng đầu, liền thấy Thiên Mạch đang đứng trước mắt. Tần Vật Ly hơi kinh ngạc, thân mình lùi về phía sau. Y thở phào nhẹ nhõm, cúi người nhặt quyển sách rơi trên mặt đất. “Tuyết Nhạn, ngươi làm ta sợ muốn chết.”

Thiên Mạch trong lòng tức cười, nhưng không biểu lộ ra, “Hoàng Thượng, người triệu kiến Tuyết Nhạn có chuyện gì?”

Tần Vật Ly buồn cười nhìn nàng, “Tuyết Nhạn, làm đại nội mật thám sáu năm, đây là lần đầu ngươi trang trọng như vậy.” Từ trước đến giờ Tuyết Nhạn chưa từng coi y là hoàng đế.

Nàng cùng tiểu sư tỷ xác thực không giống nhau, trong lòng Thiên Mạch mắng thầm Tần Vật Ly vài câu, học miệng lưỡi tiểu sư tỷ, tùy tiện nói, “Tần Vật Ly, có chuyện gì nói mau, bổn cô nương ta còn muốn trở về ngủ.”

Tần Vật Ly vừa lòng gật đầu, “Thế này mới giống Tuyết Nhạn.”

“Có chuyện nói mau, ta bề bộn công việc.” Kỳ thực, tính tình tiểu sư tỷ không khác với Liễu Thiến lắm, ngay cả phương thức nói chuyện, cũng không sai lệch nhiều.

Tần Vật Ly ngáp một cái, “Ở Bình Nam Vương phủ lâu như vậy, ngươi điều tra được cái gì?”

“Hoàng Thượng, ngài điều tra Bình Nam Vương làm gì? Sao ngài lại cho rằng y thông đồng với địch phản quốc.” Thiên Mạch nheo mắt, mâu quang hơi nghi hoặc.

“Nói nhảm, năm trước Ngân Ưng ẩn núp ở trong phủ Nam Hận Thiên làm nội ứng, phát hiện bồ câu đưa thư có dấu hiệu từ Bình Nam Vương phủ. Trải qua nhiều lần điều tra, chứng thực người ở Bình Nam Vương phủ cùng Nam Việt thái tử có qua lại, cho nên ta mới cho ngươi đi giám thị y.”

Đúng vậy, Tần Vật Ly phái Tuyết Nhạn đi giám thị Bình Nam Vương. Nhưng mà, Tuyết Nhạn sau khi biết Thiên Mạch phải trộm chứng cứ Bình Nam Vương thông đồng với địch phản quốc, tỷ ấy lâm trận bỏ chạy, đem lệnh bài đưa cho Thiên Mạch, bảo Thiên Mạch thay nàng giám thị, còn bản thân thì ra ngoài du sơn ngoạn thủy.

Về phần trộm tâm Bình Nam Vương, lại là một vị cố chủ khác. Ngay khi Thiên Mạch nhận được hai sinh ý này, Tần Vật Ly đột nhiên tứ hôn. Nàng thuận theo ý Liễu Tướng, gả tiến Bình Nam Vương phủ. So với việc trà trộn vào, không bằng nghênh ngang gả tiến. Thiên hạ thật trùng hợp toàn tạo cơ hội cho nàng, chỉ có thể nói là, ông trời giúp nàng. Nàng gả tiến Bình Nam Vương phủ, nhất tiễn tam điêu[5].

“Ta bắt được một con chim bồ câu đưa tin, trong thư nói, Dạ cơ mau giết Tần Mộ Phong, nhanh chóng trở về Nam Việt quốc. Ta đuổi theo bồ câu đưa tin đến Bắc viện, nếu ta đoán không sai, Bình Nam Vương không thông đồng với địch phản quốc, mà là thị thiếp trong quý phủ có vấn đề.” Nàng tuyệt đối không thiên vị Tần Mộ Phong. Chín tháng nay, nàng đã xem tất cả thư từ của Tần Mộ Phong, không có một chỗ nào khả nghi. Còn nữa, nếu Tần Mộ Phong cấu kết với Nam Việt quốc, Nam Hận Thiên không thể sai Dạ Cơ giết y.

Tần Vật Ly có chút bất ngờ, “Ngươi nói…… Nam Việt quốc đệ nhất tử sĩ Dạ Cơ đang núp trong Bình Nam Vương phủ?”

“Đúng vậy, ta đã điều tra qua, Yên Chi không có điểm gì khả nghi. Thái Y, Hàm Thúy, Ngọc La đều có điểm khả nghi, khả nghi nhất, là Thái Y.” Khi nhắc đến Thái Y, trong mắt Thiên Mạch có chút lạnh lẽo.

“Ngươi từng gặp Phi Yến sao?” Người ra năm vạn lượng hoàng kim trộm chứng cớ Tần Mộ Phong thông đồng với địch phản quốc, chính là Tần Vật Ly. Nhưng mà, thỉnh Phi Yến xuất thủ là Tuyết Nhạn, Thiên Mạch tự nhiên chưa từng gặp qua Tần Vật Ly.

Cho tới bây giờ, Tần Vật Ly vẫn không biết ba vị mật thám chính là đồng môn của Phi Yến, quan hệ không phải là ít.

“Từng gặp qua, Phi Yến cũng núp trong Bình Nam Vương phủ hơn nửa năm, không thu hoạch được gì. Nàng nói, sinh ý này nàng không tiếp, căn bản là không có chứng cớ.”

Tần Vật Ly khẽ gật đầu, “Ta biết rồi, tiết kiệm được năm vạn lượng.”

“Còn năm ngàn lượng tiền đặt cọc làm sao bây giờ?” Nàng không hoàn thành nhiệm vụ, không thể lấy tiền. Đây là lần đầu tiên trong kiếp sống trộm đạo nàng không hoàn thành nhiệm vụ.

Tần Vật Ly cười gian, “Bảo Ngân Ưng trả, ai bảo y điều tra sai.”

Thiên Mạch khinh bỉ nhìn y, không nói gì.

Tần Vật Ly cười hiền lành, “Nói giỡn vậy thôi, chuyện này dừng ở đây.” Y đột nhiên biến sắc, có chút ngưng trọng, “Dạ Cơ muốn giết Mộ Phong?” Y vuốt cằm, có chút đăm chiêu.

“Đúng vậy, ta từng tận mắt nhìn thấy.” Nàng rốt cuộc bị làm sao vậy, lại hy vọng Tần Vật Ly cứu Tần Mộ Phong.

“Bình Nam Vương phủ thực náo nhiệt a, Thiên Diệp đệ nhất đại nội mật thám, Nam Việt đệ nhất tử sĩ.” Tần Vật Ly nháy mắt, cười biếng nhác, “Không biết các ngươi hai người ở cùng một chỗ, không biết ai lợi hại hơn.”

“Hoàng Thượng, ngài có ý gì?” Tần Vật Ly tuyệt đối không chỉ cười đơn giản như vậy.

Tần Vật Ly thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói, “Bảo hộ Bình Nam Vương, là nhiệm vụ mới của ngươi.”

Thiên Mạch có chút ngượng ngùng, “Ta đã đánh mất lệnh bài, vô tình lại để Tần Mộ Phong nhặt được. Y trong lòng có chút khúc mắc, tự mình giải quyết đi.” Buổi tối hôm đó lúc ra ngoài, nàng thuận tay giắt lệnh bài trên người, nào biết cư nhiên lại đánh mất. Nhặt được lệnh bài, Tần Mộ Phong tất nhiên phải nghi ngờ Tần Vật Ly. Bất quá, đó là chuyện huynh đệ bọn họ.

“Cái gì?” Tần Vật Ly dở khóc dở cười, sặc nước miếng chính mình, “Tuyết Nhạn, ngươi có biết chuyện này nghiêm trọng thế nào không?”

“Biết.” Thiên Mạch nghiêm túc trả lời, có chút hổ thẹn.

“Aizz, ta giúp ngươi thu dọn cục diện rối rắm.” Tần Vật Ly phất tay, “Ngươi lui về ngủ trước đi, ta sẽ giúp ngươi lấy lại lệnh bài.” A, xem ra, y cần phải nói chuyện với Tần Mộ Phong sao cho khéo.

Từ sau khi y kế vị, tình cảm huynh đệ bọn họ càng lúc càng lạnh nhạt, chính là nên nói chuyện.

[1] Dạ Cơ, Thái tử cấp tốc triệu hồi, giết Tần Mộ Phong xong rồi nhanh trở về.

[2] Mỹ nhân độc ác, lòng dạ rắn rết

[3] Nguyên văn ở đây là: Học phú ngũ xa: ý chỉ đọc sách rất nhiều, học thức sâu rộng, xuất phát từ <Thôn trang – Thiên hạ >: “Huệ Thi đa phương, kỳ phú ngũ xa”. Tương truyền Huệ Thi là một người rất có học vấn, sách ông ta đọc cần 5 xe mới chở hết (ngũ xa), (Nguồn: tuynguyetlau) nhưng để dễ hiểu mình dịch là “tài cao học rộng”

[4] Pháo hoa

[5] Một mũi tên trúng ba con chim, còn có thể nói là một mũi tên trúng ba đích

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.