Mưa gió mù trời, mưa tuôn xối xả khiến bầu không khí đặc quánh nước mưa, tựa như tất cả nhu tình vào đông đều đông cứng trong tiếng rả rích cơn mưa, mưa càng rơi xuống càng nặng hạt, như trăm ngàn sợi bạc, xé rách không trung, hủy hoại thể xác yếu đuối của con người, tê cứng lòng người. Mưa quất vào mặt đất, cát tung nước tóe, mù mịt đất trời.
Cơn mưa như trút nước chắn mất tầm nhìn của Thiên Mạch, một thân y phục sắc lam sớm đã ướt đẫm. Sa che dính bệt vào mặt, khiến nàng hầu như không thở nổi.
Rốt cuộc, nàng vẫn đến.
Nàng đột nhiên rất muốn biết, ngày mưa như vậy, y có thể vẫn chờ nàng ở đây hay không?
A, có lẽ, nàng thật sự là một kẻ thiếu quyết đoán, thủy tính dương hoa[2]. Đã quyết định chọn Tần Mộ Phong, lại không thể hoàn toàn quên Tần Vật Ly.
Nàng thật muốn nhìn thấy y, chỉ cần nhìn y một lát, cho dù là chỉ là một cái liếc mắt.
Có đôi khi, liếc mắt một cái cũng là đủ. Đủ cho nàng ghi lòng tạc dạ, cả đời.
Nàng nấp sau một thân cổ thụ lớn, bàn tay chầm chậm vịn vào thân cây. Tay nàng, đang run rẩy.
Qua làn mưa, thấp thoáng bóng dáng Tần Vật Ly.
Ánh mắt Liễu Thiên Mạch dừng trên bóng lưng y, rốt cuộc không thể bỏ đi. Mưa theo khóe mi rơi vào trong mắt, vừa buốt, lại vừa cay.
Đôi mắt đau xót, lệ cũng theo đó lăn dài. Nước mưa hòa lẫn vào nước mắt, chảy dài trên hai má.
Nàng khóc sao? Có lẽ nước mưa làm mắt nàng đau buốt, nên rơi lệ.
Là mưa, là lệ, không thể nào phân rõ. Rốt cuộc là mưa, hay là lệ, điều đó có quan trọng gì.
Y là vua của một nước, mà nàng chỉ là một thân tàn hoa bại liễu, một kẻ trộm yêu tiền như mạng, một sát thủ lãnh khốc vô tình. Bất kể về phương diện nào, nàng đều không xứng với y.
Sự dịu dàng của y, nên dành cho một cô gái tốt ôn nhu uyển ước và sạch sẽ. Cô gái đó, nhất định không phải là nàng.
Khi nàng tiếp nhận nhiệm vụ thâu tâm, khi máu tươi từ đùi nàng chảy ra, khi Tần Mộ Phong thô bạo chiếm lấy cơ thể nàng, nàng cũng đã mất đi tư cách yêu.
Nàng đột nhiên cảm thấy bản thân thật dơ bẩn, sự dơ bẩn của bản thân làm vấy bẩn sự thuần khiết của y.
Thân thể của nàng dơ bẩn, tâm càng bẩn.
Nàng không xứng thương y, lại càng không xứng ở cùng với y.
Nữ nhân như nàng, chỉ xứng ở chung với Tần Mộ Phong, hai người dơ bẩn, cùng đê tiện như nhau.
Nếu trước khi gặp Tần Mộ Phong, nàng gặp được y, bọn họ sẽ có kết quả như thế nào?
Giọt lệ nóng hổi lăn dài, hòa lẫn với giọt mưa....
Nàng ti tiện như vậy, nhất định không xứng với người cao quý như y. Nàng và y gặp nhau, chính là một sai lầm. Nàng và y, vĩnh viễn không thể có tương lai.
Ngày đó gặp nhau, đã bắt đầu sai lầm.
Nếu đã là sai lầm, nên để nó kết thúc đi. Nàng và y gặp nhau trong ngày mưa, cũng kết thúc trong ngày mưa.
Nàng ở cùng chỗ với Tần Vật Ly, thế nhân sẽ nói y đoạt nữ nhân của thần tử, cướp thê tử của đệ đệ, nàng không cần y vì nàng mà bị nguyền rủa ngàn đời.
Rời xa y, là lựa chọn đúng đắn nhất của nàng, cũng là kết quả tốt nhất đối với Tần Vật Ly.
Nàng thống hận chính mình, cho y hy vọng, rồi lại làm y thất vọng. Nàng rõ ràng từng nói thương y, sao có thể vừa quay lưng đi, liền rời xa y mãi mãi?
Gặp gỡ Tần Vật Ly là một sai lầm, gặp phải Tần Mộ Phong cũng là sai lầm.
Đồng thời yêu thương hai người bọn họ là bất đắc dĩ, nàng không biết mình yêu ai hơn, tất cả đều sai.
Nàng suy cho cùng vẫn yêu Tần Mộ Phong nhất, hay chỉ là không thoát khỏi sự ràng buộc của lễ giáo thế tục, ngay cả chính nàng, cũng không biết.
Người nàng yêu nhất thực sự là Tần Mộ Phong sao? Có lẽ thế.
Tần Vật Ly thì sao? Cái nàng tham luyến chỉ là sự dịu dàng của y sao?
Dường như, nàng yêu ai nhất đã không quan trọng.
Nàng đã chọn Tần Mộ Phong, mọi thứ đều không còn quan trọng.
Cơn mưa ngày hôm nay, hình như, là để cho riêng nàng.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ........
Liễu Thiên Mạch đứng trong mưa, lặng lẽ nhìn bóng lưng bất động kia...
Dòng nước lăn dài trên khuôn mặt, sớm không rõ là mưa hay là lệ.
Không kiềm chế được, nàng từng bước rời khỏi chỗ nấp, tiến đến phía sau y.
Tần Vật Ly nghe được tiếng bước chân của nàng, vội vàng quay đầu lại, không che dấu được vẻ mừng rỡ, “Phi Yên.” Nhìn rõ dáng hình trước mặt, vẻ mừng rỡ đông cứng lại.
Thiên Mạch một thân y phục màu lam vươn tay hươ hươ trước mặt y vài cái, hơi nghi hoặc, “Tần Vật Ly, ngài đứng đây làm gì? Dầm mưa vui lắm sao? Oa, có phải gần đây thịnh hành trò chơi như vậy không? Ta cũng muốn chơi a.” Lòng nàng, như rỉ từng giọt máu.
Diễn trò, nàng lại đóng kịch.
Nếu nàng quan tâm y, chỉ có thể làm như vậy, nàng nguyện ý tiếp tục diễn.
Nàng vốn chính là một hí tử, không phải sao?
“Tuyết Nhạn? Tại sao ngươi lại ở đây?” Tần Vật Ly thoáng thất vọng, đáy mắt gợn lên sự đau xót. Nỗi đau xót kia là vì Phi Yên.
Thiên Mạch nhún vai, bày ra bộ dáng tỉnh bơ, “Đi ngang qua a, ngài thì sao? Sao lại ở đây? Tắm mưa sao?” Nàng tới rồi, nhưng mà, nàng không thể dùng thân phận Phi Yên đối mặt với y. Đứng trước mặt y, là Tuyết Nhạn, không phải Phi Yên.
Từ thời khắc lựa chọn Tần Mộ Phong, nàng sẽ không còn tư cách tiếp tục lấy thân phận Phi Yên xuất hiện trước mặt y.
Nàng sớm mất đi tư cách thương y, ngay cả tư cách làm bằng hữu cũng không có.
“Ta đang đợi một nữ nhân.” Y vẫn quay lưng về phía Thiên Mạch, bóng lưng cao ngạo, khiến người ta đau lòng.
Liễu Thiên Mạch thở dài, vỗ nhẹ bả vai Tần Vật Ly, “Trở về đi, trời sắp tối rồi, nàng sẽ không tới. Nếu có tới thì đã tới từ lâu.”
“Tuyết Nhạn, ngươi có biết cảm giác yêu một người là thế nào không?” Giọng nói y thực dịu dàng, dịu dàng đến gần như không nghe được.
“Yêu một người, hẳn là....” Thiên Mạch suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu, “Không biết.”
“Ta từng không biết, đến tận khi gặp nàng.” Ngữ khí Tần Vật Ly chua sót, “Sau khi có được nàng, nàng lại bỏ đi.”
Thiên Mạch không nói lời nào, ngoảnh đầu ra chỗ khác, lệ không ngừng rơi.
“Ngươi có thể tùy tiện đem sự trong sạch của mình trao cho một nam nhân không?” Y khẹ liếc mắt.
” Không đâu.” Thiên Mạch phun ra hai chữ lạnh như băng.
Nếu hôm đó, nàng gặp một nam nhân khác, dù có chết cũng sẽ không cho hắn động vào.
“Nếu ngươi đem thân thể của mình trao cho một nam nhân, có bỏ đi trước khi hắn tỉnh lại không?” Lúc y tỉnh lại, trên gối đã không còn chút hơi ấm. Nếu không phải trên sàng đan còn lại dấu đỏ sẫm, y sẽ cho rằng mình chỉ đang mơ một giấc mộng đẹp..
“Không biết.” Nàng biết, nữ nhân hư hỏng vứt bỏ y, chính là nàng a.
Tần Vật Ly cười chua xót, khuôn mặt hiện lên một vẻ cô đơn, “Nàng ở cùng ta, thật sự chỉ là vì tác dụng của xuân dược sao?” Lời nàng nói với y lúc đó, tất cả đều là dối lừa.
“Không phải vậy đâu.” Thiên Mạch nhịn không được buột miệng, nói xong mới biết mình thất thố.
Tần Vật Ly ngoảnh lại nhìn nàng, đối với thái độ quyết liệt của nàng cảm thấy kỳ quái, “Sao ngươi kích động vậy?” Tuyết Nhạn vẫn rất bình tĩnh, hiếm khi thấy nàng thất thố.
Thiên Mạch mỉm cười xấu hổ, khiến thanh âm của mình mang theo ý cười, “Kỳ thật, một khi nữ nhân hiểu được tình cảm, sẽ không lạm tình, lại càng không tùy tiện lên giường với nam nhân. Ta nghĩ, nàng đối với ngài hữu tình. Nếu không có tình, nàng sẽ không cho ngài chạm vào nàng, “
“Tại sao nàng nhân lúc ta ngủ mà bỏ đi, không để lại một câu một chữ nào? Ta không đáng để nàng tin tưởng sao?” Nét mặt y, mang theo vẻ hờn giận. Y là vua của một nước, không có chuyện gì y không giải quyết được, tại sao Phi Yên phải rời đi?
“Không phải, có lẽ nàng có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ. Có lẽ, nàng cho rằng nàng không xứng với ngài, có lẽ, trước khi gặp ngài, nàng đã gặp được một nam nhân khác. Nếu người nàng gặp gỡ trước là ngài, mọi thứ có lẽ sẽ khác. Hai người kiếp này hữu duyên vô phận, để kiếp sau đi. Trên đời này còn rất nhiều cô gái tốt, tỷ như thiên kim hình bộ thượng thư....” Thiên Mạch cúi đầu, sợ y nhìn thấy vẻ ưu thương trong mắt.
“Tuyết Nhạn.” Tần Vật Ly xoay người, đôi mắt chậm rãi hướng về phía nàng, “Ngươi bắt đầu làm bà mối từ bao giờ vậy?”
Liễu Thiên Mạch né tránh ánh mắt của y, hít thật sâu một hơi, “Có lẽ, vị cô nương kia đã xuất giá.” Những lời này, từ rất lâu rồi nàng đã muốn nói, nhưng lại không cách nào nói ra.
“Không có khả năng.” Tần Vật Ly quýnh lên, túm lấy bả vai Thiên Mạch, thấp giọng gầm lên, “Khi ta gặp nàng, nàng vẫn mặc trang phục cô nương, không thể đã xuất giá, Phi Yên của ta không thể xuất giá. Lúc ta chạm vào nàng, nàng vẫn là xử nữ.” Thanh âm gào thét bị tiếng mưa rơi át đi, không để lại một chút vết tích.
“Có lẽ, lúc trúng xuân dược, nàng dùng cây trâm đâm vào đùi. Vết máu kia, là từ nơi bị cây trâm cắm vào chảy ra.” Đạo lý này, nàng cũng vừa mới thông suốt. Vệt máu trên sàng đan, là thương tích trên đùi nàng lưu lại. Rốt cuộc lại bị Tần Vật Ly lầm rằng là vết máu của xử nữ, y vẫn là thật sự có thể không biết, không biết làm nàng đau lòng.
Ánh mắt Tần Vật Ly như hình với bóng nhìn chằm chằm ánh mắt Thiên Mạch, “Sao ngươi biết?” Đồng tử, lóe lên tia lạnh lùng.
Tuyết Nhạn dường như hiểu hết chuyện giữa y và Phi Yên, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
“Ta đoán.” Thiên Mạch dũng cảm đón nhận ánh mắt của y, không cho Tần Vật Ly nhìn ra lòng nàng.
“Ngươi biết Phi Yên?” Tần Vật Ly nheo mắt, không bỏ qua một chút cảm xúc trong mắt nàng.
“Phi Yên?” Thiên Mạch bắt đầu giả ngu, “Chính là nữ nhân đã vứt bỏ ngươi sao?”
“Nàng không vứt bỏ ta, ta tin nàng làm như vậy, nhất định phải có lý do.”
“Nàng chính là loại nữ nhân như vậy, thủy tính dương hoa, ti bỉ đê tiện. Trước khi gặp được ngài, cũng đã cùng nam nhân khác… Xuất giá mà không dám thừa nhận, luôn giấu diếm thân phận của mình, đùa bỡn tình cảm của ngài. Nàng đê tiện bỉ ổi, hai tay dính đầy máu tươi, tự tư tự lợi, vốn không xứng với ngài. Nàng không có tư cách nói chuyện tình cảm, không có tư cách hưởng thụ sự dịu dàng của ngài. Cùng một chỗ với loại tiện nhân như nàng, sẽ hủy hoại một đời anh minh của ngài. Ngài tương lai sẽ là một đế vương lưu danh thiên cổ, không cần … vì một nữ nhân đê tiện......” Trong lòng Thiên Mạch, nàng chính là một nữ nhân như vậy. So với Tần Vật Ly tựa thiên thần, thật sự quá khác biệt.
‘ Bốp ’ một tiếng, cái tát như trời giáng hằn sâu trên khuôn mặt Thiên Mạch. Cách lớp sa che mặt, khuôn mặt trắng ngần sưng đỏ lên. Cái tát này, y dùng hết sức.
Tần Vật Ly ngây người, sao y có thể đánh Tuyết Nhạn? Tuyết Nhạn theo y nhiều năm như vậy, là tâm phúc thân cận y nhất, vì y vào sinh ra tử, sao y có thể đánh nàng bằng bàn tay này?
Vị trí Phi Yên ở trong lòng y, so với y tưởng tượng, còn quan trọng hơn.
Liễu Thiên Mạch chùi đi dòng máu đỏ tươi nơi khóe miệng, sắc đỏ nháy mắt bị mưa phai nhạt. Nàng cười ảm đạm, “Tát thêm một cái nữa đi, cái mồm hèn hạ nói năng lung tung, ngài tát thêm vài cái nữa đi.” Là cái mồm hèn hạ của nàng, cho y hy vọng, lại làm y thất vọng.
Kinh ngạc qua đi, Tần Vật Ly phục hồi tinh thần, chậm rãi cúi đầu, “Thực xin lỗi.”
Thiên Mạch cười nhạt, “Không sao, nếu ngài không vui, có thể đánh tiếp. Phi Yên vốn cũng rất bỉ ổi, rõ ràng biết mình không thể cho ngài thứ gì, lại một mực nói những điều trong lòng. Nàng cũng không muốn nói, chỉ là không khống chế được mình, mồm của nàng cũng hèn hạ như ta. Đương nhiên, con người càng hèn hạ. Trước mặt người khác nàng có lẽ cao quý, nhưng trước mặt ngài, nàng thực hèn hạ.” Nàng chưa từng lo lắng trở ngại thân phận, khi gả cho Tần Mộ Phong, nàng tự cho rằng, nàng gả cho Tần Mộ Phong, là cho y sĩ diện. Sau khi gặp Tần Vật Ly, nàng mới biết được, nàng vĩnh viễn chỉ là một nữ nhân giang hồ xuất thân dân gian, vĩnh viễn không xứng với thân phận cao quý vua của một nước.
“Tuyết Nhạn.” Tần Vật Ly đột nhiên ngẩng đầu, nhân lúc Liễu Thiên Mạch khiếp sợ, tháo chiếc sa che mặt của nàng.
Thiên Mạch trên mặt chợt lạnh, chiếc sa che mặt bị lột đi, “Ngươi làm gì vậy?”
Tần Vật Ly điềm đạm liếc nhìn nàng, “Thật có lỗi, ta cho rằng....” Y đã nhìn thấy… khuôn mặt của Tuyết Nhạn.
“Cho rằng ta chính là Phi Yên.” Thiên Mạch thuận tay lấy lại chiếc sa che mặt.
Thiên Mạch thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mà trước khi đến nàng dịch dung thành bộ dáng tiểu sư tỷ, nếu không đã bị lộ tẩy.
“Không có gì.” Sự thật chứng minh, Tuyết Nhạn không phải là Phi Yên.”Ngươi biết Phi Yên là ai không?” Nghe ngữ khí của nàng, dường như rất hiểu Phi Yên, là y đa tâm sao?
“Không biết.” Thiên Mạch trả lời thẳng.
“Tại sao ngươi mắng nàng? Những lời ngươi vừa nói, những lời này, làm người khác thực khó hiểu.” Tần Vật Ly vẫn nghi hoặc như cũ, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng.
“Ta đoán vậy.” Thiên Mạch không chút để ý.
Nam nhân này thật bình tĩnh, không hổ là vua của một nước.
“Phi Yên nhất định có nỗi khổ riêng, ta tin nàng.” Trong giọng nói dịu dàng, mang theo chút bá đạo không thể xem nhẹ. Quả nhiên là vua của một nước, lúc nào, cũng không mất đi khí chất cao quý.
Ngữ khí kiên định, khiến Thiên Mạch cảm động. Mũi nàng đau xót, nước mắt theo khóe mi lăn dài. Trong cơn mưa tầm tã, lệ hòa vào mưa, phân biệt không rõ.
Nàng thực may mắn, nhờ trận mưa to này, nước mắt của nàng, y không nhìn ra.
Nước mắt Liễu Thiên Mạch không ngừng lăn dài, “Chân trời nơi nào không có cỏ thơm, nữ nhân không biết trân trọng ngài, không đáng để ngài trân trọng.”
Tần Vật Ly lắc đầu, “Ta yêu nàng, sẽ mãi mãi yêu nàng.” Lần đầu tiên y nghiêm túc với một nữ nhân, y nhất định phải có được nàng, nhất định phải có được.
Thiên Mạch cười chua xót, lòng nhói đau, “Trời sắp tối rồi, trở về đi.” Ánh mắt dịu dàng kia, dịu dàng say đắm lòng người.
“Tuyết Nhạn, ngày mai tiến cung.” Tần Vật Ly đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu.
“Làm gì?” Phản xạ có điều kiện.
“Ta cho ngươi xem bức họa của Phi Yên, giúp ta tìm nàng.” Đồng tử y lóe lên tia kiên nghị, bất luận kẻ nào, đừng mơ tưởng dao động quyết tâm của y. Phi Yên, y quyết định rồi.
Thiên Mạch cảm thấy mình xuýt té xỉu, bắt nàng phải tự tìm chính mình?
“Tuân mệnh.” Nàng là Tuyết Nhạn, không phải Phi Yên. Việc Tuyết Nhạn phải làm, chính là nghe lệnh Tần Vật Ly.
“Vật này tặng cho ngươi, cám ơn ngươi đã dầm mưa với ta.” Tần Vật Ly chậm rãi vươn tay, trong lòng bàn tay y, là một cước linh[3] tinh xảo. Trên chiếc lục lạc sắc bạc, được đính hạt châu ngọc li ti.
“Đây là......” Liễu Thiên Mạch ngẩng đầu, có chút kinh ngạc.
“Ta tự mình thiết kế cho Phi Yên, hy vọng một ngày nàng có thể đeo. Bây giờ xem ra, không cần.” Tần Vật Ly cười khổ, không che dấu được sự cô đơn.
Ngày đó y xuất cung, chính vì cước linh này. Y sớm muốn tặng nàng một thứ gì đó, lại không biết nên tặng gì. Cước linh này, là y tự mình thiết kế cho nàng. Vua của một nước, tự mình thiết kế trang sức cho nữ nhân, quả thực không thể hiểu được. Trước khi gặp Phi Yên, y cũng không thể ngờ được mình sẽ làm ra chuyện nực cười như vậy.
Thiên Mạch nhận cước linh trong tay y, cố gắng giữ bình tĩnh, “Đây là vật tặng riêng cho nàng, tại sao lại cho ta?” Vốn là của nàng. Tay nàng, run nhè nhẹ. Thiên Mạch đột nhiên cảm thấy, cước linh này, sao mà nặng đến thế.
Những gì y làm vì nàng, nàng vĩnh viễn không thể trả hết. Nàng nợ tình cảm của y, một tình yêu sâu nặng.
“Ngày mang theo nó, ta đã làm sai một chuyện, để Phi Yên rời khỏi, ta cảm thấy nó thực chán ghét.” Nếu lúc ấy y có thể nhịn được sự cám dỗ, không chiếm thân thể của nàng. Có lẽ, nàng sẽ không rời đi.
Lúc ấy nàng bị dược vật giày vò, lời của nàng căn bản không thể coi là thật. Triền miên ngày đó, nàng thật sự hối hận sao?
Lời nói của một nữ tử trúng xuân dược, có thể tin tưởng sao? Là y khờ dại, cho rằng Phi Yên thật sự thương y.
“Đi thôi, coi chừng cảm lạnh.” Nàng chậm rãi xoay người quay lưng về phía Tần Vật Ly, cắn nhẹ môi. Đôi môi trắng bệch, thấp thoáng vế máu lờ mờ.
“Ngài không sai, người sai chính là ta. Chuyện đó, ta chưa từng hối hận.” Thiên Mạch lẩm bẩm một mình, lệ sớm tuôn đầy mặt.
Người thật sự sai là nàng a. Là nàng ích kỷ tham luyến sự dịu dàng của y, mới có kết quả như ngày hôm nay. Sự ích kỷ của nàng, làm tổn thương Tần Vật Ly, tổn thương Tần Mộ Phong, cũng tổn thương chính mình.
Nàng thật ích kỷ a.
Giẫm trên bùn đất, Thiên Mạch từng bước tiến về phía trước. Mỗi bước, đều khó khăn như vậy, dưới chân dường như có ngàn khối đá khổng lồ níu lại.
Lệ nhòe khóe mi.
Y và nàng quay lưng lại với nhau, từng người rời đi, càng đi càng xa. Hai bóng lưng cô đơn, dần dần biến mất trong màn mưa.
[1] Mưa gió mù trời
[2] Lăng nhăng, lẳng lơ
[3] Chuông đeo ở cổ chân