Vương Phi Thất Sủng - Sở Sở

Chương 85: Chương 85: Vì một chữ tình




Hoa đào trong sân lại mở. Những cánh hoa hồng hồng rơi lưa thưa trên mặt đất, một cơn gió thổi qua, cuồn cuộn nổi lên một tầng xác hoa.

Cánh hoa theo gió cuốn bay lên tận tầng ba, nhẹ nhàng đáp xuống.

Cánh hoa màu hồng tươi đẹp chói lọi, Bạch Phi Yên buông quyển sách trên tay xuống, ánh mắt nhìn xuyên qua song cửa sổ, rơi trên những cành hoa xinh đẹp.

Hoa nở rồi sao?

Nàng đứng dậy, bước đến bên cửa sổ. Gió xuân thổi tung mái tóc nàng, vương vấn trên mặt.

Nhìn thấy gốc cây hoa đào, Phi Yên mới phát hiện, đã là mùa xuân rồi.

“Tiểu thư, Hàn Oanh tiểu thư cầu kiến.” Hoa Linh đẩy cửa ra, nhẹ nhàng bước tới sau lưng nàng.

Phi Yên vẫn nhìn hoa đào ngoài cửa sổ, hờ hững nói, “Sao tỷ ấy lại tìm tới nơi này?” Nàng và người của Hàn gia rất ít khi gặp mặt riêng, bọn họ lại càng không chủ động tìm nàng.

“Nô tỳ không biết.”

“Bảo tỷ ấy vào đi.” Phi Yên đóng cửa cửa sổ, nhốt cảnh xuân ở bên ngoài.

“Không cần, ta ở đây.” Cửa sổ lại mở ra, Hàn Oanh cười tươi roi rói, ngồi chễm chệ trên bệ cửa sổ.

Phi Yên giả vờ tức giận, “Lại trèo cửa sổ, tỷ chắc chắn theo ta cùng làm kẻ trộm được rồi.”

Hàn Oanh nhảy xuống, cười nịnh nọt, “Hắc hắc, thiên hạ đệ nhất phi tặc có hứng thú thu ta làm đồ đệ sao? Đến lúc đó, chúng ta chính là nam nữ đạo tặc.”

Phi Yên dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá nàng, “Tiểu thư, tỷ có chỗ nào gống động vật giống đực đâu.”

“Hừ.” Hàn Oanh sờ sờ mũi, dẩu cái miệng nhỏ nhắn, “Phi Yên, người ta tốt bụng tới tìm muội, sao lại có thể đối xử với người ta như vậy?” Lại khinh thường nàng rồi.

“Ta đối với tỷ thế nào? Thế nào?” Phi Yên nhướn mày.

Bàn tay nhỏ trắng nõn khoát lên vai Phi Yên, Hàn Oanh ám muội chớp chớp mắt, “Phi Yên, bản công tử phong lưu phóng khoáng, muội lẽ nào không động lòng sao?”

Bạch Phi Yên tỏ vẻ khinh thường, “Tỷ vậy mà gọi là phong lưu phóng khoáng ư? Tỷ cho rằng cả người mặc bạch y thì thành Tây Môn Xuy Tuyết sao? Tiểu thư, tỷ là nữ nhi đó.” Thích mặc trang phục nam giới cũng không nói, lại còn thích đùa giỡn mỹ nữ. Có nhiều lúc, Phi Yên không khỏi hoài nghi tỷ ấy có phải có sở thích không lành mạnh không nữa.

“Bản công tử là nam mà.” Hàn Oanh giậm chân, trông như tiểu hài tử nắm lấy y phục Phi Yên lay lay.

Phi Yên không thèm để ý liếc nhìn nàng, “Chúng ta từng tắm chung với nhau rồi, tỷ định lừa ai?”

“Đó là con mắt muội có vấn đề.” Hàn Oanh không phục phản bác, ngồi xuống án thư.

“Thôi được thôi được, mắt của ta có vấn đề.” Nàng chịu thua. Hàn Oanh mà cố tình gây sự, nàng có mười cái miệng, cũng không nói lại tỷ ấy.

“Phi Yên, ta đang tìm muội, muội có biết hay không?” Hàn Oanh tiện tay cầm lấy quyển sách trên bàn lật xem.

Bạch Phi Yên đóng cửa sổ lại, tựa hờ vào bệ cửa, “Tỷ đến tìm ta, không phải để tán dóc chứ?”

“Hoàng thượng triệu kiến muội rất nhiều lần, sao muội không vào cung? Nàng ngẩng đầu, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua Phi Yên.

“Không nhìn thấy.” Nàng có thấy, nhưng không có dũng khí đi đối mặt Tần Vật Ly. Nàng và Tần Vật Ly căn bản không có khả năng, gặp mặt chỉ sẽ thêm đau lòng.

Ngày mười lăm tháng trước, nàng thất hẹn. Nàng hèn nhát nhốt mình trong phòng, không có dũng khí đi đối mặt.

Khuôn mặt cô đơn, ánh mắt u buồn của y, không ngừng hiện lên trong đầu nàng. Đối với nàng mà nói, đó là một sự dày vò.

Nếu đã quyết định đoạn tình, sẽ hoàn toàn cắt đứt. Nàng không dám gặp lại y, rất sợ nàng sẽ không khống chế được tình cảm bản thân. Mỗi lần gặp y, nàng đều không không khống chế được.

Đối mặt với thâm tình của Tần Vật Ly, nàng chọn cách hèn nhát nhất, trốn tránh.

Gặp phải chuyện tình cảm, thì thiên hạ đệ nhất sát thủ, cũng chỉ là một kẻ hèn nhát.

Nàng vẫn tham luyến sự ôn nhu của y như trước, nhưng không thể đón nhận.

“Đây là tin tình báo từ Nam Việt gửi về.” Hàn Oanh tiện tay móc ra một phong thư, đưa cho Phi Yên.

Vừa nhìn chữ viết, Phi Yên nhịn không được nhíu mày, “Thư của Tiểu sư tỷ?”

“Đúng vậy.” Hàn Oanh nhìn quanh căn phòng một lượt, cầm lấy một quả táo cắn một miếng.”Tuyết nhi nói, có người muốn giết nam nhân của muội.”

“Y không phải là nam nhân của ta.” Nàng đã không còn quan hệ gì với Tần Mộ Phong nữa rồi.

“Dù gì muội cũng là Tuyết Nhạn, có tư cách đi bảo vệ Mộ Phong.” Hàn Oanh nhún vai như không có chuyện gì to tát, “Thật không hiểu nàng nghĩ cái gì, vì sao lại dùng bồ câu đưa tin cho ta, còn bảo ta đem thư này cho muội xem.” Muốn Phi Yên bảo vệ Tần Mộ Phong, thì trực tiếp gửi cho muội ấy là được rồi.

“Bởi vì bồ câu Nam Việt không nhận biết Túy Yên Lâu.” Bạch Phi Yên liếc mắt, đoạt lấy quả táo trong tay Hàn Oanh cắn một miếng.

“Cũng đúng.” Hàn Oanh đột ngột bị mất táo, chỉ có thể liếm liếm ngón tay.

“Trả tỷ nè.” Phi Yên trả quả táo lại cho Hàn Oanh, “Đừng liếm ngón tay.”

“Trong thư Tuyết nhi còn nói, bảo ta đem việc này nói với Hoàng Thượng và Bình Nam Vương, để bọn họ sớm phòng bị.” Đương nhiên, lá thư đó nàng đã thiêu hủy rồi.

“Nàng không trực tiếp gửi thư cho Hoàng Thượng, là vì không muốn ta bị bại lộ thân phận. Chính xác mà nói, là vì tiếp tục ung dung tự tại, bắt ta tiếp tục làm cu li.” Nhắc đến Đông Phương Tuyết, Bạch Phi Yên nhịn không được cười khổ.

“Ừ, ta đã báo với Hoàng Thượng, y bảo hai chúng ta trà trộn vào vương phủ bảo hộ Bình Nam Vương.” Hàn Oanh nghiêng đầu nghĩ một lúc, hơi nghi hoặc, “Thế nhưng rất kỳ quái, y căn dặn ta không được để cho Bình Nam Vương biết thân phận của chúng ta, càng không thể cho hắn biết việc này.”

“Bởi vì y căn bản không tin tưởng Tần Mộ Phong.” Phi Yên chậm rãi xé phong thư, “Y thà tin chúng ta, cũng không muốn tin tưởng Mộ Phong.”

Hàn Oanh gật đầu như thật, “Cũng đúng, Tần Mộ Phong không đáng tin tưởng.”

“Y đâu chỉ không đáng tin tưởng.” Thậm chí còn mang hiềm nghi tạo phản. Thân phận của y, Thiền Cơ pháp sư của Đại Bảo Tự, lén lúc gặp mặt Nam Ngân Thiên, mọi dấu hiệu, đều cho thấy y không đáng tin tưởng.

“Chúng ta vẫn đi bảo hộ hắn chứ?” Hàn Oanh nở nụ cười xấu xa, “Thôi vậy đi, chúng ta cứ mặc cho hắn chết toi, để hắn khỏi đối nghịch với hoàng đế ca ca và Đồng Di bất lợi.” Hàn Oanh cũng giống như Phi Yên, luôn gọi thái hậu là Đồng Di.

“Đề phòng y và để y chết là hai việc khác nhau, Tần Vật Ly còn cần y, cho dù muốn giết, cũng không phải bây giờ. Nếu y chết rồi, lấy ai vào sinh ra tử cho hoàng đế ca ca của tỷ đây?” Đối với Tần Vật Ly mà nói, Tần Mộ Phong còn có giá trị lợi dụng.

Hàn Oanh mất hứng bĩu môi, “Được rồi được rồi, chúng ta không để hắn chết.”

“Nghe nói Đồng Di không được khỏe.” Phi Yên liếc nhìn Hàn Oanh, đổi đề tài. Lòng trung thành của Hàn Oanh đối với Tần Vật Ly là không thể nghi ngờ, nhưng mà, nàng quá đơn thuần. Có một số việc, không biết sẽ tốt hơn.

Hàn Oanh gật đầu, “Đúng vậy, không lạc quan mấy. Mấy hôm trước, ta đi thăm dì, thấy dì ho liên tục. Từ khi Tần thúc thúc qua đời lúc, sức khỏe Đồng Di càng ngày càng kém.”

“Mấy tên thái y trong cung đâu? Đều là lang băm sao?” Trong mắt nàng, mấy tên đó đích thực là lang băm.

“Y thuật của bọn họ tuy rằng giỏi, nhưng vẫn kém xa muội.” Y thuật của Bạch Phi Yên rất giỏi, điểm này nàng phải thừa nhận.

Bạch Phi Yên trầm mặc một hồi, rồi nhìn sang Hàn Oanh, “Thay y phục nam nhân của tỷ ra đi.”

“Vì sao?”

“Bởi vì Đồng Di thích con gái, không thích bộ dạng tỷ mặc nam trang đâu.”

Hàn Oanh không được vui phụng phịu, “Biết rồi.”

*****

Mùa xuân, đào nở, bướm bay. Lúc Liễu Thiên Mạch gả cho y, cũng là vào mùa xuân.

Thân ảnh trắng toát mảnh khảnh của nàng, từ đó đã bước vào cuộc sống của y.

Thiên Mạch, rốt cuộc nàng đang ở đâu?

Hai tháng rồi, không có tin tức gì của Liễu Thiên Mạch. Hắn phái đi rất nhiều thám tử, thậm chí nhờ Thiên Cơ Các giúp đỡ, vẫn không thấy tung tích của nàng.

Liễu Thiên Mạch đã từng nói, nàng xuất thân giang hồ. Nàng dựa vào sức của một mình mình, đánh bại Mạc Bắc thập bát sát, võ công chắc chắn rất cao. Sư phụ của nàng, tuyệt không phải là hạng người bình thường. Nếu như nàng thực sự muốn tránh, y sợ rằng vĩnh viễn cũng tìm không được nàng.

Cũng bởi cái chuông trên mắt cá chân nàng mà y đã nghĩ rằng nàng là Tuyết Nhạn. Thế nhưng, y đã nhầm.

Nàng không phải.

“Vương gia, chuyện này ngài định xử lý thế nào? Ti chức hy vọng, ngài có thể cho Thiên Mạch một lời công bằng.” Phi Dương nhìn tập công văn trên bàn, ngữ khí dứt khoát.

“Ngươi mong muốn ta làm thế nào?” Y ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Phi Dương.

“Đây là kết quả mà ti chức và hình bộ điều tra bấy lâu nay, sự thực đã bày ra trước mắt, Vương gia còn muốn lừa mình gạt người hay sao?” Phi Dương không chớp mắt.

Tần Mộ Phong tiện tay cầm lấy công văn của hình bộ, cười khổ, “Ngươi đem chứng cứ đặt trước mặt ta, cho dù ta muốn lừa mình gạt người, cũng không có cách, không phải sao?”

“Vương gia nói quá lời, ti chức chỉ không muốn Vương gia bị người ta lừa dối, đặt nhầm tình cảm.” Nói xong lời cuối cùng, nhịn không được thở dài một tiếng.

“Ngươi mong muốn ta xử trí Thái Y như thế nào.” Tần Mộ Phong cúi đầu lật xem công văn, giọng nói điềm tĩnh.

“Trộm quốc khố, mua sát thủ giết người, Vương gia cho rằng nên như thế nào?” Vương gia luôn luôn khôn khéo, chỉ tiếc mỗi lần gặp phải chuyện có liên quan đến ‘nữ nhân kia’, đều mất hết lý trí. Lần này.... đỡ hơn một chút, không lừa mình dối người, không giận dữ, thế nhưng.... bình tĩnh quá mức bình thường.

“Ngươi nói thiếu mất một điều: thám tử địch quốc.” Con ngươi đen trở nên sâu thẳm.

“Ti chức có nói nàng là thám tử địch quốc sao?” Phi Dương nhíu mày, khó chịu phản bác.

“Ngươi chưa nói, là ta nói. Một nữ nhân có thể vào quốc khố trộm mất hai mươi vạn lượng hoàng kim, liệu có thể là hạng người bình thường sao?” Tần Mộ Phong rút ra hai trang trong sấp công văn, huơ huơ vài cái, “Còn có cái này, chứng minh suy đoán của chúng ta là không sai.” Trên tay y là thân thế của Thái Y và Thái Hà. Chính xác mà nói, đó là thân phận thật sự của Thái Y và Thái Hà. Trước khi gặp Tần Mộ Phong, Thái Y Thái Hà từng biến mất nửa tháng, ngay cả tú bà của Giáng Hồng Các cũng không biết bọn họ đi đâu. Nửa tháng sau, hai tỷ muội đột nhiên xuất hiện, còn mang theo Xảo Xảo. Không lâu sau, Tần Mộ Phong đến Giáng Hồng Các mua vui, gặp bọn họ, liền mang hai tỷ muội về vương phủ. Theo điều tra cho thấy, Thái Y Thái Hà ủy thân cho một vị phú thương của nước khác, ở rất xa.

Thái Hà từ nhỏ bị bán vào thanh lâu, ‘Thái Hà’ từng nói, Xảo Xảo cùng nàng lớn lên, tình như tỷ muội. Thế nhưng, Xảo Xảo lại không phải người của Giáng Hồng Lâu.

Thám tử ẩn núp tại Nam Việt báo lại, bên người Nguyệt Cơ, đích thực có một nha hoàn tên là Xảo Xảo.

Trên tay y đang cầm, chính là khẩu cung của tú bà Giáng Hồng Các và mật thư của thám tử.

Nguyệt Cơ và Dạ Cơ hoàn toàn không ngờ, bọn họ cẩn thận đến mấy cũng có sơ hở, sơ hở lớn nhất lại chính là tại Xảo Xảo.

“Vương gia dự định làm thế nào?” Dựa vào sự mê luyến của Vương gia dành cho Nguyệt Cơ, biết rõ Dạ Cơ là gian tế, mà vẫn yêu điên cuồng, bỏ qua cho ả. Dạ Cơ là tâm phúc đại họa, tuyệt đối không thể buông tha.

“Ta có thể tha thứ việc nàng lừa dối ta, có thể bỏ qua chuyện nàng đạo quốc khố, thậm chí có thể khoan dung nàng dò xét quân tình.” Trong mắt Tần Mộ Phong thấp thoáng một tia hung ác nham hiểm, “Thế nhưng, ta tuyệt không thể dung thứ chuyện làm thương tổn Thiên Mạch.” Nghĩ đến những vết thương trên người Thiên Mạch, Tần Mộ Phong lòng còn sợ hãi. Nếu không phải Liễu Thiên Mạch tập võ từ nhỏ, sợ rằng đã....

“Đã như vậy, Vương gia dự định làm gì?”

“Án binh bất động.” Tần Mộ Phong nhẹ buông tay, tín phiệt rơi trên mặt đất.

“Vương gia, nữ nhân kia hình như không thích hợp táng tại hoàng lăng?” Để cho một tên gian tế của địch quốc dùng thân phận Vương phi táng tại hoàng lăng? Quả thực chính là sỉ nhục của Thiên Diệp.

Tần Mộ Phong sắc mặt đanh lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phi Dương, thần sắc nghiêm nghị, “Đừng nói nữa.”

“Vương gia, nếu đã không muốn thừa nhận, vì sao còn phái người đi điều tra?” Điều tra tỉ mỉ lai lịch của Thái Y và Thái Hà chính là mệnh lệnh của Tần Mộ Phong.

Tần Mộ Phong buồn bã, xoay người đưa lưng về phía Phi Dương. Hai tay chắp sau người, y bất đắc dĩ thở dài, “Ta là Tần Mộ Phong, cũng là Bình Nam Vương.” Là nam nhân, y không nên điều tra nữ nhân mình yêu thương. Thế nhưng, là Bình Nam Vương, mọi việc phải lấy quốc gia làm trọng.

Phi Dương thở dài, khóe miệng hiện lên một nụ cười phảng phất, “Vương gia, ti chức tin ngài sẽ cho Thiên Mạch một lời công bằng, sẽ cho hoàng thượng một lời giải thích, cũng sẽ cho mỗi người trong thiên hạ một câu công đạo.”

“Chắc chắn, ta sẽ bồi thường cho Thiên Mạch.” Ngữ khí y mơ hồ, nhẹ nhàng hầu như không nghe được.

Y muốn bồi thường, thế nhưng, y còn có cơ hội không?

“Vương gia, có tin tức của Liễu phi nương nương.”

Tần Mộ Phong và Phi Dương cùng lúc quay đầu lại, nhìn người phía sau.....

******

Nhiều năm trước, thái hậu và tiên hoàng thường thích cải trang đi tuần, đến Vô Tranh Sơn Trang ở vài ngày.

Đồng Di rất thích trẻ con, nhưng sức khỏe không tốt, nên chỉ có một đứa con là Tần Vật Ly.

Bà xem bọn trẻ ở Vô Tranh Sơn Trang như con mình, rất mực thương yêu, đặc biệt là mấy đứa nha đầu.

Hồi mới tới Vô Tranh Sơn Trang, Phi Yên thân thể hư nhược. Thái hậu lục tung cả ngự dược phòng, mang hết những dược liệu trân quý trong cung toàn bộ đưa cho nàng bồi bổ thân thể. Nếu không có thái hậu, nàng sợ rằng không sống được đến giờ. Thái hậu và tiên hoàng có ân với nàng.

Trong mắt Bạch Phi Yên, thái hậu cũng không khác gì các vị sư phụ, đều là mẫu thân của nàng.

Lúc rời khỏi Vô Tranh Sơn Trang, cách vài ngày, nàng lại vào cung thăm thái hậu.

Một năm qua, rất nhiều chuyện đã xảy ra. Tính ra, nàng đã không thăm người một năm rồi.

“Sao ta phải ăn mặc như vậy?” Hàn Oanh vẻ mặt đưa đám, chất vấn Phi Yên.

Để cho thái hậu được vui, nàng có thể chịu thiệt mặc đồ con gái, thế nhưng... vì sao lại bắt nàng mặc đồ đẹp như thế chứ?

“Tỷ kén chọn cái gì chứ? Bộ đồ này được may trước khi ta rời khỏi vương phủ, đều là chất liệu tốt nhất của cẩm tú phường, thợ may giỏi nhất kinh thành làm.” Lúc đó vì để ‘dụ rắn ra khỏi hang’, nên đã may một đống y phục.

“Thế nhưng... lòe loẹt quá.” Hàn Oanh dẩu môi, “Muội mặc nhìn như tiên tử, vì sao ta mặc lại thành như vậy? Hơn nữa... mặc loại y phục này... đi đứng thật là khó khăn.”

Vừa nói xong, Hàn Oanh không cẩn thận đạp lên váy, vấp một cái, thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất. Phi Yên nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy nàng, “Cẩn thận một chút.”

“Thật là khó chịu.” Hàn Oanh nắm váy kéo xuống, “Ta muốn cởi ra.”

“Là một cô nương, mà tỷ muốn cởi váy giữa đường sao?” Phi Yên hừ một tiếng phản đối.

“Hừ.” Hàn Oanh trừng mắt, túm lấy tà váy nhét vào thắt lưng.

Phi Yên nhịn không được nhìn nàng khinh thường, bật cười, “Nhìn tỷ giống bộ dạng gì đây?” Cho dù là đại nam nhân, cũng không dám làm như vậy?

“Ta chính là muốn như vậy, áo với chả váy, đáng ghét.” Hàn Oanh giậm chân, như tiểu hài tử đang hờn mát.

“Bỏ xuống đi.” Phi Yên sửa lại áo váy cho Hàn Oanh, “Mặc váy đâu có khó như vậy chứ.”

“Hừ.” Hàn Oanh hầm hừ, đối với nàng như vậy là khó rồi. “Ta không mặc, cũng tại muội.”

“Không mặc cũng phải mặc.” Bạch Phi Yên cũng không nhượng bộ.

“Ta không muốn.” Hàn Oanh chẳng khác gì đứa trẻ, rống lên với Phi Yên.

“Tiểu cô nương, đừng có gào thét với nữ nhân của ta.” Một giọng nói lãnh liệt, đột nhiên xen vào giữa bọn họ.

Hàn Oanh vừa quay đầu lại, lập tức bị ai đó túm lấy y phục, kéo sang một bên. “Tiểu cô nương, đi chỗ khác chơi.”

Bạch Phi Yên thản nhiên liếc nhình nam nhân vừa bước đến bên người nàng, “Đã lâu không gặp.” Vẻ lãnh đạm như mọi ngày.

Rốt cục tìm được nàng rồi, Tần Mộ Phong ngắm nhìn khuôn mặt gầy gò của Phi Yên, miệng há ra mà nói không nên lời. “Nàng....” Cho dù có trăm ngàn lời muốn nói, nhưng khi nhìn thấy nàng, lại không biết nói như thế nào.

Bị kéo sang một bên, Hàn Oanh không cam lòng, đang giương nanh múa vuốt muốn nhào tới. Nhưng khi nhìn rõ kẻ vừa ‘đánh lén’ mình là Tần Mộ Phong, nàng lập tức che miệng lại, lặng lẽ thối lui sang một bên.

Giữa Phi Yên và Tần Mộ Phong, tuyệt đối không đơn giản như vậy. Nàng tuy đơn thuần, nhưng cũng không có ngốc. Nhìn bầu không khí khác thường giữa bọn họ, tuyệt đối có cái gì đáng ngờ. Hắc hắc, có trò hay xem.

“Oanh tỷ, chúng ta đi.” Bạch Phi Yên lạnh lùng nhìn Tần Mộ Phong, hừ lạnh một tiếng.

“Ờ.” Hàn Oanh cũng biết khôn len lén nhìn Tần Mộ Phong, rồi ngoan ngoãn đi theo sau Phi Yên.

Phi Yên rõ ràng là muội muội, vì sao mình lại giống chó con nghe lời thế này? Vấn đề này, cho tới bây giờ nàng cũng không biết.

Thấy Phi Yên bước ngang qua mình, Tần Mộ Phong chỉ có thể ngơ ngác đứng im tại chỗ, nhất thời không biết nói gì.

Mãi đến khi có một người đi đường bước qua đụng phải y một cái, Tần Mộ Phong mới hồi phục lại tinh thần. Y vội vàng đuổi theo, giữ lấy Phi Yên, “Thiên Mạch, ta có lời muốn nói với nàng.”

Phi Yên dừng chân, lạnh lùng nói, “Giữa chúng ta còn có gì để nói đây.” Âm hồn không tan.

“Ta muốn.... ta muốn mời nàng trở về với ta.” Tần Mộ Phong rõ ràng không được tự nhiên.

“Haha, ta trở về với ngài? Ngài nên nhớ, ta đã bỏ ngài rồi.” Bạch Phi Yên nhếch môi, mắt đầy trào phúng.

“Xin lỗi.” Trong giọng nói đầy vẻ áy náy.

“Xin lỗi đáng giá bao nhiêu tiền?” Bạch Phi Yên cười khinh miệt, “Ngài đã nói với ta bao nhiêu lời xin lỗi rồi? Có lần nào là thật lòng không? Thuận miệng nói một câu xin lỗi, thì muốn ta tha thứ mọi lỗi lầm của ngài sao? Ta giết ngài xong, rồi nói xin lỗi, ngài nghĩ có ích gì?” Nếu như lời xin lỗi hữu dụng, cần luật pháp làm gì?

“Nàng... dạo này vẫn khỏe chứ?” Ánh mắt y nhìn vào bụng Phi Yên, “Hài tử... vẫn khỏe chứ?” Hài tử của bọn họ...

Bạch Phi Yên dùng tay áo quạt gió, lạnh lùng mở miệng, “Hài tử chẳng liên quan gì với ngài, nó là con hoang mà ta vụng trộm với kẻ khác.” Một lời tuyệt tình, nói rõ lòng Phi Yên. Nếu giữa hai người ngay cả lòng tin cũng không có, thì cũng không có tư cách nói đến chuyện yêu đương.

“Nàng sẽ không tha thứ cho ta, có đúng không?” Tần Mộ Phong cúi đầu, giọng khàn đục.

“Không sai.” Phi Yên không lưu tình chút nào.

Bị gạt sang một bên nãy giờ, Hàn Oanh đột nhiên nhảy vào giữa hai người, giả vờ thở dài, “Thiên Mạch, niệm tình hắn si mê muội như vậy, cho hắn một cơ hội đi. Cho hắn một cơ hội đi.” Bàn tay lén đưa ra sau lưng Phi Yên giật giật y phục của nàng.

Các ngón tay Phi Yên đang siết chặt, lập tức từ từ buông lỏng.

Thấy Hàn Oanh nói giúp mình, Tần Mộ Phong quýnh lên, vội cầm lấy tay Bạch Phi Yên, “Thiên Mạch, hãy cho ta một cơ hội.”

Bạch Phi Yên ngước lên cùng nhìn vào mắt y. Khoảnh khắc đó, nàng nhìn thấy được nỗi lo lắng trong mắt y.

“Thiên Mạch...” Tần Mộ Phong thấy nàng do dự, tựa như thấy được một tia hy vọng. Ánh mắt đầy chờ mong nhìn Phi Yên, bàn tay nắm lấy cánh tay nàng tự giác siết chặt thêm.

Phi Yên lẳng lặng nhìn y chăm chú, ngón tay không ngừng nắm lại, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.

Nàng cứ yên lặng nhìn Tần Mộ Phong, nhìn vẻ mặt của y không ngừng biến hóa. Một lúc lâu, Bạch Phi Yên hạ mi, nhẹ nhàng thốt lên một tiếng, “Thôi được.” Nàng điềm tĩnh, đạm nhiên như nước.

Bạch Phi Yên cho rằng, Tần Mộ Phong sẽ quấn quít lấy nàng. Đâu ngờ, Tần Mộ Phong tiễn nàng đến Đạm Tình Cư xong, lập tức rời đi.

*****

Vầng trăng cong cong xuyên qua những đám mây mỏng manh, ánh trăng trong suốt mông lung mờ ảo tản mát khắp nơi. Ánh sao lấp lánh, trông rất đẹp mắt.

Dưới ánh sáng bàng bạc, mơ hồ có thể thấy hai bóng người.

“Phi Yên, ta nhất quyết ủng hộ muội vứt bỏ tên hỗn đản kia.” Hàn Oanh nằm bò trên mái hiên, con mắt nhìn chằm chằm vào bóng người phản chiếu trên cửa sổ.

Bạch Phi Yên nằm bên cạnh lười nhác liếc nhìn nàng, “Đã vứt bỏ rồi, đừng nói mấy lời vô dụng đó.”

Lông mi chớp chớp vài cái, Hàn Oanh dùng cằm chỉa chỉa căn phòng đối diện, “Liên Liên kia thực sự rất đẹp sao? Vì sao ngay đêm đầu tiên muội trở lại vương phủ, Tần Mộ Phong không thèm lấy lòng muội, đã đến với Liên Liên kia rồi.”

Sau khi trở về vương phủ, Tần Mộ Phong lập tức ném Phi Yên sang một bên, dính chặt lấy Liên Liên. Đã có Liên Liên rồi, cần gì phải nhún nhường cầu xin Phi Yên tha thứ.

Đáy mắt Phi Yên hiện lên một tia nghi hoặc, “Người ta là tân sủng.” Tuy là nói vậy, nhưng Phi Yên luôn cảm thấy chuyện này có gì đó khác thường.

“Hắn thực sự rất quá đáng, đem muội về Đạm Tình Cư xong, lập tức mặc kệ.” Hàn Oanh nhặt một cục đá, ngón tay búng một phát, hòn đá nhẹ nhàng bay đi.

“Đừng ném lung tung.” Phi Yên đánh vào tay nàng mấy cái.

Hàn Oanh mất hứng nhăn mũi, ngáp một cái. “Trời lạnh quá, nếu tên hỗn đản đó ở lại bên cạnh muội, ta có thể đi đánh một giấc, ai ngờ hắn lại ở một chỗ với Liên Liên.”

“Ta thà ở đây chịu hứng gió, cũng không muốn ở chung một chỗ với y.” Nếu không phải ở gần để bảo hộ Tần Mộ Phong, nàng tuyệt đối sẽ không trở vương phủ lần nữa.

“Xem ra, trước khi giải quyết vấn đề thích khách này, chúng ta không thể vào cung rồi.” Hàn Oanh dùng cánh tay chọc chọc vào người Phi Yên, “Lúc nào đi thăm Đồng Di?”

“Tùy.” Hai mắt Bạch Phi Yên, từ đầu tới cuối chưa từng rời khỏi bóng người in trên cửa sổ.

Hàn Oanh đột nhiên nhớ ra điều gì, “Phải rồi, Y Tiểu Lục đâu? Hình như nàng ta cũng là thị thiếp của Tần Mộ Phong.”

“Không phải là Y Tiểu Lục, mà là tam tẩu.” Hôm đó, nàng từ trong cung trở về, phát hiện Quân Hạo Đình và Y Tiểu Lục đều biến mất. Nàng cũng không lo lắng cho Tiểu Lục lắm, nàng tin tưởng, tam ca sẽ chăm sóc muội ấy thật tốt.

Rầm một tiếng, Bạch Phi Yên theo phản xạ nhìn về phía Hàn Oanh, thế nhưng....

“Ủa... người đâu?”

“Khụ... Ta ở chỗ này.” Hàn Oanh từ dưới mái hiên thò bàn tay nhỏ xíu trắng trẻo lên, tiếp theo là cái đầu nhỏ của nàng, “Muội dọa ta giật mình.” Không cẩn thận nên ngã xuống.

Bạch Phi Yên thoáng sửng sốt, rồi khẽ cười thầm. Nụ cười thấp thoáng như có như không, mang theo rất nhiều tình cảm ấm áp.

Nàng từ từ thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía cửa sổ.

Theo vũ điệu lập lòe của ánh nến, bóng người cũng không ngừng ẩn hiện.

“Bên ngoài có người.” Liên Liên hạ một quân cờ, nhìn không chớp mắt.

“Là một cao thủ.” Tần Mộ Phong đặt một quân vào bàn cờ, thu tay lại.

“Vì sao không ở cùng Liễu Thiên Mạch, không nên lề mề ở chỗ của ta mãi?” Liên Liên lại hạ xuống một quân cờ, ngẩng đầu nhìn y.

“Có người không vừa mắt khi thấy ta đối xử tốt với nàng.” Nếu y sủng nàng, Liễu Thiên Mạch sẽ gặp nguy hiểm.

“Cho nên, ngươi cố ý tới chỗ của ta? Aizz, ta thành lá chắn cho Liễu Thiên Mạch rồi.” Liên Liên cười cười, bất đắc dĩ lắc đầu, “Người ta nói hồng nhan là hoạ thủy, không ngờ ngài cũng là hoạ thủy.”

“Sao lại nói vậy?” Tần Mộ Phong không rời mắt khỏi bàn cờ, cũng không phân tâm.

“Chính bởi vì mấy phụ nhân kia thích ngài, nên mới đố kị.” Cho dù đố kị thì sao? Dựa vào võ công của Liễu Thiên Mạch, mấy phụ nhân đó rất khó làm thương tổn được nàng. “Ngài thua rồi.”

“Nếu như có thể, ta tình nguyện không cần.” Tần Mộ Phong hạ một quân cờ xuống, khí định thần nhàn, “Ta thắng.”

Liên Liên cúi đầu nhìn bàn cờ, “Hả? Ta còn tưởng mình thắng rồi.”

“Quân cờ cuối cùng còn chưa đánh xuống, thì chưa biết ai thắng ai thua.” Ánh mắt Tần Mộ Phong trở nên sâu thẳm, bên môi nở nụ cười bí hiểm.

Ánh nến lúc sáng lúc tối chiếu trên mặt Tần Mộ Phong, quỷ dị khó lường. Liên Liên nheo mắt, nhặt lại các quân cờ trên bàn cờ, “Vương gia, ta thật ngưỡng mộ mưu kế của ngài. Nếu như chủ nhân có được sự giúp đỡ của ngài, nhất định sẽ như hổ thêm cánh.”

“Ta đâu có cự tuyệt, không phải sao?” Hắn tỉnh bơ ung dung nhìn Liên Liên.

“Thế nhưng...” Tay Liên Liên chợt dừng trên bàn cờ, ngẩng đầu, “Thế nhưng, ngài cũng không đáp ứng.”

“Ta đã nhận lễ vật hắn tặng.” Lễ vật đó, chính là Liên Liên.

“Một nhân vật như Vương gia, vì sao lại cam tâm làm thần tử?”

“Với ta mà nói, là vua hay thần tử cũng không có gì khác nhau.” Tần Mộ Phong mâu quang lãnh lẽo, “Chỉ cần y đừng làm chuyện quá đáng.”

“Kỳ thực, Vương gia cũng muốn báo thù, có đúng không?” Liên Liên cười tươi như hoa, cực kỳ chắc chắn.

“Điều đó không quan trọng.” Tần Mộ Phong cũng nhặt lại các quân cờ, không muốn nhiều lời.

“Nếu đã không nghĩ đến, cần gì phải nhận ta chứ?” Thông minh như Liên Liên, mà vẫn đoán không ra suy nghĩ của Tần Mộ Phong. Rõ ràng biết nàng là người Nam Việt, vì sao còn nhận nàng?

“Ta thích chơi cờ với ngươi, ngươi là một người thông minh.” Tần Mộ Phong đặt một quân cờ xuống, “Ván cờ mới đã bắt đầu, chưa hạ quân cuối cùng, không ai có thể biết được kết quả.”

Liên Liên ưu nhã gắp một quân cờ, đầu ngón tay chuyển động, dường như có chút đăm chiêu, “Đúng, ai cũng không biết được kết quả. Có lẽ, ngài cần chủ tử của ta làm quân cờ của ngài.”

“Phải nói là, ta và hắn là quân cờ của nhau.” Tần Mộ Phong cúi đầu, trong con ngươi đen lóe lên một tia sáng nhạt.

Nhân sinh như cờ, chưa đánh đến cuối cùng, không ai biết được kết quả!

******

Gió lạnh thoảng qua, cây hoa quế trong Đạm Tình Cư lá rụng đầy sân, trải một lớp thảm xanh trên mặt đất. Lúc này, đâu phải là mùa lá rụng.

Bạch Phi Yên và Hàn Oanh đang nằm trên giường, đột nhiên mở bừng mắt ra, dường như cùng lúc, cả hai người ngồi bật dậy.

Sát khí rất nặng nề.

Hai người nhìn nhau, Bạch Phi Yên nhanh nhẹn xoay người xuống giường, kéo áo khoác choàng lên người. Nàng bước tới cạnh cửa sổ, nhìn ra sân vườn. Dưới ánh trăng mờ ảo, thấp thoáng hơn mười bóng người.

Hàn Oanh mặc y phục xong cũng bước tới cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài.

Những bóng người đen kịt càng ngày càng gần, tay Hàn Oanh sờ vào thắt lưng, rút ra một cây quạt, “Làm sao đây?”

“Giết.” Phi Yên nắm chặt ngân trâm.

Hàn Oanh không mang vẻ bỡn cợt như thường ngày, mâu trung chợt lóe, “Người bên ngoài tất cả đều là cao thủ tuyệt đỉnh, nếu như ta đoán không sai, bọn chúng chính là thích khách đến ám sát Tần Mộ Phong. Kỳ lạ, bọn chúng đến chỗ này làm gì?”

Lời Hàn Oanh, cũng là suy nghĩ của Bạch Phi Yên. Nàng lắc đầu, “Không biết.”

“Ah ha, hành động cũng nhanh thiệt, ngày đầu tiên chúng ta đến vương phủ, bọn chúng đã tới rồi.” Nàng và Phi Yên vừa trở về, còn chưa kịp ngủ.

“Coi như bọn chúng không may.” Phi Yên nở một nụ cười tàn khốc khiến kẻ khác không rét mà run.

Hàn Oanh cau mày, lắc đầu phản đối, “Bọn chúng đều là tuyệt đỉnh cao thủ, hai chúng ta phần thắng không lớn.”

“Bắt trộm bắt kẻ cầm đầu, trước tiên giết cái tên đi đầu kia.” Trong mắt Bạch Phi Yên ánh lên một tia sát khí sắc bén.

Hàn Oanh khẽ gật đầu, ngước mắt liếc nhìn lên trần nhà, dùng ngọc phiến chỉa chỉa lên trên, “Lên đó.” Lời vừa dứt, hai người song song nhảy lên xà nhà.

Cửa chầm chậm mở ra, một bóng người rọi trên mặt đất. Bạch Phi Yên đột ngột từ xà nhà lao xuống, ngân trâm vung lên, tạo nên một dải sóng màu xám bạc. Ngân tiên vũ động bay về phía người nọ, mắt thấy sắp cuốn ngang cổ hắn, người kia đột nhiên chuyển mình, dùng bảo kiếm trong tay cản ngân trâm lại.

Cùng lúc đó, Hàn Oanh cũng từ trên xà nhà nhảy xuống.

Người nọ vừa ngẩng đầu, liền thấy Hàn Oanh ở trước mặt bổ tới. Bảo kiếm trong tay hắn chuyển động, buông ngân tiên bị cuốn trong bảo kiếm ra, liên tục lui về phía sau.

Hắn còn chưa đứng vững, ngọc phiến trong tay Hàn Oanh đã ở ngay trước mắt, điểm trụ huyệt đạo của hắn. “Phi Yên, bắt sống một tên.” Lời vừa dứt, ba cây ngân châm phóng vụt qua trước mắt nàng, lập tức truyền đến tiếng kim khí va chạm.

Hàn Oanh cả kinh, vội thối lui về cạnh Phi Yên. “Nguy hiểm thật.” Chỉ lo chăm sóc tên cầm đầu, mà quên mất đám thích khách theo sau. Nếu không phải Phi Yên dùng ngân châm đánh lệch vũ khí của thích khách, nàng đã bị chém rồi.

Một tên thích khách trong bọn liếc nhìn kẻ cầm đầu, giọng thăm dò hô lên. “Tiểu thư.”

Kẻ cầm đầu phất tay, ý bảo bọn họ lui ra phía sau.

Đám thích khách phía sau ả lập tức lui ra sau.

Hàn Oanh cả kinh, kinh ngạc chỉ vào người đối diện, “Ả ả... còn có thể động?” Không phải đã bị điểm trúng rồi sao?

“Liễu Thiên Mạch, ta đánh giá thấp ngươi rồi.” Kẻ cầm đầu dường như không nhìn thấy Hàn Oanh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Mạch.

Bạch Phi Yên thoáng kinh ngạc, nếu như nàng đoán không sai, kẻ cầm đầu này hẳn là người thần bí đã từng giao đấu với nàng trên nóc Thính Phong Hiên. Khi đó, nàng điểm huyệt đạo của ả, nhưng không điểm trụ được. Hôm nay, Hàn Oanh cũng không điểm trụ được ả. Chỉ bằng vào điểm ấy kẻ cầm đầu này tám chín phần là người thần bí kia.

“Tháo khăn che mặt của ngươi xuống đi, Thái Y.” Bạch Phi Yên nắm chặt ngân trâm trong tay, “Có lẽ, ta nên gọi ngươi là Dạ Cơ.”

Kẻ cầm đầu giật mình, chậm rãi tháo khăn che mặt xuống. Đằng sau tấm khăn che mặt màu đen kia, rõ ràng là gương mặt của Thái Y. Không, là Dạ Cơ.

“Sao ngươi biết là ta?” Đôi mắt quyến rũ của Dạ Cơ sát khí bừng bừng, thấp thoáng chút kinh ngạc.

“Thật là ngại, từ khi ngươi phái Xảo Xảo giết ta, ta cũng đã hoài nghi ngươi.” Bạch Phi Yên khinh miệt cười lạnh một tiếng, “Dạ Cơ, ta chờ ngươi đã lâu.”

“Xảo Xảo cũng là do ngươi giết sao.” Thái Y nói như khẳng định.

“Hương nhi và tên Đại Dũng kia, là do ngươi giết sao?” Kỳ thực, Bạch Phi Yên cũng không chắc lắm.

“Một đôi cẩu nam nữ thấy tiền sáng mắt, đáng đời.” Dạ Cơ bình tĩnh nhìn Thiên Mạch, “Làm sao ngươi biết được?”

Bạch Phi Yên vân đạm phong khinh nói, “Ta đã khám nghiệm thi thể bọn chúng, phát hiện là trúng độc mà chết. Giết người không dấu vết, cho dù là khám nghiệm tử thi, cũng không tìm thấy độc. Nghe nói Dạ Cơ giỏi dụng độc, trừ ngươi ra, còn có ai?” Kẻ hai lần hãm hại nàng hồng hạnh ra tường, là Dạ Cơ sao?

“Không sai, là ta.” Dạ Cơ không hề phủ nhận.

“Vì sao để cho Liễu Tự Họa vào vương phủ?” Trong tay Liễu Tự Họa có Bách Nhật Hồng, chẳng lẽ không phải do Dạ Cơ cung cấp sao?

“Ngươi nói cái gì?” Dạ Cơ hoàn toàn không hiểu nàng đang nói cái gì.

Phi Yên lãnh đạm trả lời, “Không có gì.” Chuyện tới hôm nay, Dạ Cơ không cần phải nói dối làm gì. Liễu Tự Họa, càng đáng nghi.

Dạ Cơ nhìn chằm chằm Bạch Phi Yên một hồi, không truy vấn nữa. Ả chậm rãi tiến lên một bước, “Ta rất hiếu kỳ, làm sao ngươi biết thân phận của ta?”

Bạch Phi Yên tựa cười mà không cười, “Quên nói cho ngươi biết, ta nghiên cứu thông thạo võ học trong thiên hạ, đã gặp qua là không bao giờ quên. Không xuất quá mười chiêu, ta đã có thể nhận ra trường phái võ công. Ngươi từng giao đấu với ta ở Thính Phong Hiên, ta đã quen thuộc lối đánh của ngươi. Sau đó, ta phát hiện võ công của ngươi và Xảo Xảo là như nhau, từ đó càng có căn cứ để hoài nghi.”

Dạ Cơ cả kinh, nghẹn ngào thốt lên, “Người kia là ngươi?” Cái người đã từng dùng ngón tay bẻ gẫy bảo kiếm của ta, không ngờ lại là Liễu Thiên Mạch. Ả có thể tay không bẻ lưỡi kiếm, võ công của ả rốt cuộc cao cường đến mức nào.

“Không sai, chính là ta.” Bạch Phi Yên khẽ nhướng đôi mi thanh tú, “Dạ Cơ, ngươi chưa từng nghĩ rằng, đối thủ của ngươi có thể là ta sao?” Chân chính được nàng xem là đối thủ, cũng chỉ có Dạ Cơ.

Dạ Cơ nở một nụ cười lạnh lẽo, khẽ lắc đầu, “Thật không ngờ, thật không ngờ, nằm mơ cũng không thể ngờ.” Phái Xảo Xảo ám sát Liễu Thiên Mạch, thật là ngu xuẩn.

“Trộm hoàng kim rồi đổ tội cho Phi Yến chính là ngươi, thỉnh Mạc Bắc thập bát sát ra tay cũng là ngươi, ta nói có đúng không? Nam Ngân Thiên bị truy sát, đúng lúc ra tay chính là ngươi.” Bạch Phi Yên chắc chắn toàn bộ những việc này đều có liên quan tới Dạ Cơ.

Sắc mặt Dạ Cơ trở nên càng khó coi, ánh mắt sắc bén dán chặt vào Phi Yên, “Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao biết nhiều như vậy?”

Bạch Phi Yên cười quỷ quyệt, “Vì sao ta phải nói cho ngươi?”

“Liễu Thiên Mạch, ngươi thật lợi hại.” Dạ Cơ thần sắc phức tạp.

“Như nhau thôi, ta phái người canh chừng ngươi mấy tháng, mà chẳng tìm ra chút manh mối nào. Rõ ràng lẻn ra đi cứu Nam Hận Thiên, nhưng lại tạo ra hiện tượng giả lừa gạt người khác. Trong đời ta, từng có vô số đối thủ, ngươi là kẻ duy nhất ta không thể xem thường.” Nàng phải thừa nhận, Dạ Cơ đích thực rất thông minh, không để nàng tóm được bất cứ điểm sơ hở nào.

“Phái người giám thị ta là ngươi sao?” Ả sớm biết có người đang giám thị mình, nhưng không bao giờ ngờ đó lại là người của Liễu Thiên Mạch. Lần đầu tiên trong đời, ả đã tính sai rồi.

“Không sai, là ta.”

“Buổi tối lẻn ra đi cứu điện hạ.... ta rõ ràng, ngươi là làm sao biết người đó là ta?” Dạ Cơ nhịn không được cau mày.

“Không sai, người canh chừng ngươi hồi báo, tối hôm đó ngươi không hề ra ngoài.” Bạch Phi Yên ưu nhã ngồi xuống ghế, cười nhìn Thái Y, “Tối đó, bọn họ vẫn thấy cái bóng của ngươi chiếu vào cửa sổ, đúng hay không?”

Dạ Cơ gật đầu, không nói.

“Thế nhưng... họ cũng nói cho ta biết, ngươi bình thường không thích đốt đèn, nhưng tối hôm đó, phòng của ngươi đèn đuốc sáng trưng. Ngươi biết cái này gọi là gì không? Giấu đầu hở đuôi.” Bạch Phi Yên liếc nhìn Thái Y, “Có một tối, khi ta cởi y phục, thấy bóng y phục trong tay ta phản chiếu trên tường, ta đột nhiên hiểu ra. Hơn nữa, ta đã từng chặn được một con bồ câu đưa tin, gởi cho Dạ Cơ. Ta đuổi theo tới Bắc viện, kết luận Dạ Cơ là nữ quyến trong vương phủ. Sau đó, ta điều tra lai lịch hết tất cả nữ nhân trong Bắc viện, khả nghi nhất chính là bốn vị thị thiếp. Hàm Thúy đã chết, Ngọc La võ công không cao, Yên Chi là người theo phe ta, vậy thì, còn lại chỉ có một mình ngươi. Ta không có chứng cứ, thế nhưng, tất cả dấu hiệu đều cho ta biết, ngươi là Dạ Cơ.” Phi Yên lạnh lùng nhìn thẳng Dạ Cơ.

Dạ Cơ nắm chặt các ngón tay, thở mạnh một hơi, “Không sai, ta dùng y phục tạo thành bóng người giả, rồi lén rời đi.”

“Ta rất nghi hoặc, ngươi đã hãm hại Hàm Thúy như thế nào?” Vấn đề này, Bạch Phi Yên vẫn chưa nghĩ ra.

“Hàm Thúy luôn cho rằng ta là một nữ nhân không có đầu óc, lúc ngươi được sủng ái, ả và ta liên minh cùng nhau đối phó ngươi. Ta trong lúc vô ý phát hiện Hàm Thúy biết võ công, Liễu Thiến vào vương phủ, ta giựt dây ả đi ám sát Liễu Thiến, còn lén đem lệnh bài của ta nhét vào người ả.”

“Làm sao ngươi biết lệnh bài sẽ rơi ra?” Bạch Phi Yên nheo mắt.

“Ta cũng không biết, hoàn toàn là ngoài ý muốn. Ta thấy Phi Dương trở về Thính Phong Hiên, mới bảo ả ra tay. Mục đích của ta, là để Phi Dương bắt ả. Đến lúc đó, ả hết đường chối cãi. Không ngờ ả lại bị Liễu Thiến đả thương. Lúc ả chạy trốn tới Thái Nguyệt Hiên, Vương gia cố ý muốn xem lưng của ta, ta lập tức hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra. Cho nên, cố ý lừa ả trở về Thúy Nghi Các, còn cố ý sai nha hoàn đến mời ả.” Cũng chỉ có lúc này, Thái Y mới có thể nói ra sự thật.

“Bỏ hồng hoa vào thức ăn của ta, mang túi xạ hương vào phòng ta, cũng là do ngươi làm?” Ngoại trừ Dạ Cơ, ai có thể có bản lĩnh giỏi như vậy?

“Ngươi đã phát hiện?” Dạ Cơ thở dài một tiếng, “Một cách làm ngu xuẩn?” Vốn tưởng rằng Liễu Thiên Mạch chỉ là nữ tử bình thường, không ngờ.... dùng phương pháp này đối phó nàng, thực sự ngu ngốc.

Bạch Phi Yên đứng dậy, mặt đối mặt với Dạ Cơ, lạnh lùng nhìn ả, “Nếu như ta đoán không sai, nhiệm vụ của ngươi là ám sát Tần Mộ Phong? Vì sao tới giết ta?”

Dạ Cơ cúi đầu, cười khổ, “Bởi vì ta đố kị ngươi, ta đố kị Vương gia đối xử tốt với ngươi. Trước khi giết y, ta muốn giết ngươi.” Giờ Thái Y mới phát hiện, nữ tử như Bạch Phi Yên, thực sự rất đáng để yêu.

Phi Yên buồn bã, “Ngươi rất yêu Vương gia? Có đúng hay không? Bằng không, ngươi sẽ không làm trái lời Nam Hận Thiên. Trước đây, hắn đã từng dùng bồ câu đưa tin cho ngươi giết Tần Mộ Phong, thế nhưng, ngươi vẫn chưa ra tay, ngươi không ra tay được.” Lại thêm một nữ tử đáng thương cuồng dại vì yêu.

Nụ cười của Dạ Cơ có chút cô đơn, “Liễu Thiên Mạch, thật đáng tiếc, chúng ta là đối thủ.” Không ngờ, người hiểu rõ Thái Y nhất, lại là Thiên Mạch.

“Ta chỉ là một tiểu nữ tử, cần gì phải tìm nhiều người như vậy tới giết ta? Sau khi giết ta thì sao? Ngươi dự định sẽ làm gì?” Giờ này khắc này, đối mặt Dạ Cơ không phải đại nội mật thám Tuyết Nhạn, mà là một nữ nhân bình thường.

“Mạc Bắc thập bát sát cũng không giết được ngươi, để đề phòng bất trắc, ta dẫn bọn chúng cùng đến. Vốn dự định sau khi giết ngươi xong, thì giết bọn chúng luôn, sau đó ở lại bên người Vương gia.” Dạ Cơ cười thê lương, tự giễu nói tiếp, “Thật là ngu xuẩn đúng không? Rõ ràng biết y không yêu ta, nhưng trước sau vẫn không muốn rời đi. Cho dù chỉ là công cụ noãn sàng cho y, cũng vui vẻ chịu đựng.”

Lời này của Dạ Cơ vừa thốt ra, lập tức phía sau nhốn nháo cả lên. “Dạ Cơ, ngươi dám phản bội điện hạ?” Hơn mười thanh kiếm, cùng lúc chỉa vào Dạ Cơ.

Bạch Phi Yên lạnh lùng liếc đám thích khách, “Dạ Cơ, chúng ta cùng nhau giết bọn chúng, thế nào?”

“Giờ ta mới phát hiện, ta không bằng ngươi. Vì sao ngươi thông minh như vậy? Vì sao ngươi giỏi võ công như vậy? Ta không cam lòng, ta không cam lòng.” Dạ Cơ chậm rãi nhấc kiếm lên, chỉ vào Bạch Phi Yên, “Liễu Thiên Mạch, lần trước giao thủ với ngươi, thân thể ta không khỏe. Bây giờ, chúng ta phải đánh một trận sảng khoái mới được.”

“Nhất định phải vậy sao?” Một nữ nhân đáng thương, Phi Yên không muốn động thủ với ả.

“Bởi vì ngươi, ta đã thay đổi quyết định. Có ngươi tồn tại, Vương gia vĩnh viễn sẽ không có ta trong mắt. Ta tình nguyện cùng xuống địa ngục với y, cũng không chấp nhận để y yêu người khác.” Dạ Cơ liếc mắt, ra hiệu cho đám thích khách phía sau, “Tần Mộ Phong tại Ngọc Cẩm Viện, mau giết y.” Đối mặt Liễu Thiên Mạch, Dạ Cơ không có phần thắng, nàng quyết tâm tìm chết.

Bạch Phi Yên lập tức hiểu ý đồ của Dạ Cơ, nàng hít vào một hơi khí lạnh, “Dạ Cơ, ngươi có biết mình đang làm gì hay không?”

Dạ Cơ cười thảm, “Ta biết, ta biết bản thân đang làm cái gì. Ngươi có biết hay không, ta thà để y yêu tất cả mọi người, cũng không muốn y yêu độc nhất một người. Y yêu nhiều người, chí ít ta còn có chỗ đứng.” Môi mím chặt, một giọt nước từ khóe mắt rơi ra, “Để chiếm lấy y, ta đã giết tỷ tỷ. Thế nhưng, lại xuất hiện ngươi.”

Bạch Phi Yên khiếp sợ, lặng người, “Thái Hà là do ngươi giết?” Nữ nhân này... điên rồi sao?

“Là ta giết, ta hạ mê dược, rồi treo tỷ ấy lên.” Dạ Cơ khóc không thành tiếng, ngón tay run run chỉ vào Phi Yên, “Ta cho rằng, Vương gia sẽ không yêu bất luận kẻ nào nữa. Thế nhưng, ngươi lại xuất hiện. Ta không cam lòng, ta thực sự không cam lòng.”

Trầm mặc nãy giờ, Hàn Oanh cũng bị cơn điên cuồng của Dạ Cơ làm cho hoảng hốt, “Vì một tên xú nam nhân, mà đi sát hại tỷ tỷ ruột của mình, ngươi là đồ điên?”

Dạ Cơ không thèm để ý tới Hàn Oanh, lau nước mắt, quay đầu lạnh lùng nói với đám người phía sau, “Giết Tần Mộ Phong.”

Đám thích khách nhìn nhau, đồng loạt xoay người.

Hàn Oanh cười lạnh một tiếng, đuổi theo, “Muốn giết Tần Mộ Phong? Hỏi ta trước đã.”

Bạch Phi Yên thở dài, “Ta không yêu Tần Mộ Phong, ngươi không cần như vậy.” Nàng liếc nhìn ra cửa, do dự có cần đuổi theo hay không.

Nước mắt Dạ Cơ rơi không ngừng, ả tuyệt vọng lắc đầu “Vô dụng thôi, vô dụng thôi. Ngươi thông minh tuyệt đỉnh, võ công trác tuyệt, khí chất tài tình, thế gian hiếm có. Muốn Tần Mộ Phong không thích ngươi, rất khó. Vì sao? Vì sao trên đời, lại có một nữ tử như ngươi? Ta không cam lòng a, ta không cam lòng.”

Tiếng nức nở đau thương vang vọng trong không trung, khiến lòng người chua xót.

Bạch Phi Yên nhíu mày, “Nếu luận võ công tài trí, chúng ta ngang nhau, ngươi không cần phải tự xem thường mình.” Sự khờ dại của Dạ Cơ, khiến nàng xúc động.

“Không cần ngươi giả tốt bụng.” Trên mặt Dạ Cơ hiện rõ vẻ hận thù, bảo kiếm hướng thẳng Liễu Thiên Mạch.

Trong nháy mắt, hàn quang lóe ra…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.