Hoắc Thiên giữ lấy cây dù, Thiên Mạch tay cầm hai cái hộp gấm hoa mỹ màu đỏ. Bọn họ cùng đi chung dưới một cây dù, trông hệt như một đôi vợ chồng.
Hoắc Thiên nghiêng hết dù che trên đầu Thiên Mạch, mặc cho bả vai mình bị mưa tuôn ướt đẫm.
Bọn họ vừa đến cửa Tể tướng phủ, chưa kịp đi vào, thì một giọng nói ôn nhu thu hút sự chú ý bọn họ, “Thật là đúng lúc, không ngờ gặp tướng quân ở đây.”
Hoắc Thiên và Thiên Mạch quay đầu sang thì nhìn thấy một người phụ nữ cả người đầy vàng bạc từ trong kiệu bước ra, cười ha ha nhìn Hoắc Thiên. Một nha hoàn đứng che dù bên cạnh ả.
Hoắc Thiên mặt không cảm xúc nói, “Cao phu nhân đến chúc thọ cha, hẳn là bận rộn, bổn tướng không quấy rầy.” Hắn quay đầu nhìn Thiên Mạch, “Đi vào thôi.” Lúc nói chuyện cùng Thiên Mạch, giọng nói của Hoắc Thiên rất ôn nhu dịu dàng.
“Ừm.” Thiên Mạch nhu mì gật đầu, tuyệt nhiên không thèm ngó tới phụ nhân kia.
Mặt ả phụ nhân biến sắc, lao tới liếc nhìn Thiên Mạch, khôi phục nụ cười, “Vị này chính là tướng quân phu nhân sao? Không biết là thiên kim nhà ai?”
Hoắc Thiên không nhịn được hít một hơi khí lạnh, sửng sốt nhìn Thiên Mạch.
Thiên Mạch mặt lạnh như tiền, “Đi vào thôi.” Nàng đã quá quen bị người Liễu gia coi thường. Vị phụ nhân này chính là lục tiểu thư của Liễu gia, lục muội của Liễu Thiên Mạch, ả thật sự không nhận ra nàng, đúng là mỉa mai.
“Tướng quân phu nhân, ta là phu nhân của đề đốc kinh thành, con gái thứ sáu của Tể tướng, Liễu Phinh Đình, không biết nàng là thiên kim nhà ai.” Liễu Phinh Đình ngữ khí chanh chua, mỉm cười châm chọc.
Liễu Phinh Đình thích Hoắc Thiên, đáng tiếc Hoắc Thiên đối với ả vô tình. Liễu tướng nhiều lần xin Tần Vật Ly ban chiếu tứ hôn, Tần Vật Ly niệm tình huynh đệ với hắn mà không đáp ứng. Hôm nay thấy Hoắc Thiên đi cùng Thiên Mạch, ả vừa ghen vừa hận.
“Cửa hẹp nhà nhỏ, không đáng nhắc đến.” Thiên Mạch không thèm ngó tới Liễu Phinh Đình. Quay qua Hoắc Thiên mỉm cười, “Hoắc đại ca, chúng ta vào đi thôi.” Nàng không muốn để ý tới Liễu Phinh Đình, nhưng không thể không để ý.
“Vào thôi.” Hoắc Thiên không để ý đến Liễu Phinh Đình, cùng Thiên Mạch đi vào.
Thiên Mạch đã thay đổi trang phục, gã nô bộc vừa rồi gây khó dễ tựa hồ không nhận ra nàng.
Nhận thiếp mời xong, gã cúi đầu khom lưng nghênh đón bọn họ đi vào, so với bộ dạng hống hách vừa rồi như thể một người khác.
Trong chính sảnh của Tể tướng phủ, Tể tướng đang ngồi trên cao đường, mặt mày hồng hào. Thấy Thiên Mạch cùng Hoắc Thiên bước vào, lập tức ra nghênh đón, chắp tay cười vang nói, “Hoắc tướng quân đại giá quang lâm, lão phu không tiếp đón từ xa.”
Hoắc Thiên khách khí cười, “Tể tướng khách khí.”
Tể tướng chậm rãi đưa mắt nhìn Thiên Mạch, xem xét một chút rồi gật đầu tán thưởng, “Vị này chính là tướng quân phu nhân sao.”
Nụ cười của Hoắc Thiên cứng đơ trên mặt, quay sang nhìn Thiên Mạch.
Thiên Mạch khẽ mỉm cười, hai tay đưa lên quà mừng, “Chúc Tể tướng đại nhân phúc như Đông Hải trường lưu thủy, thọ bỉ Nam Sơn bất lão tùng.” Nụ cười của nàng lạnh lùng, ý cười chưa đạt đáy mắt.
Nàng thả tay ra, hộp đựng ngọc kỳ lân liền rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.
Nhất thời, bầu không khí xung quanh cô đặc lại. Thiên Mạch vẻ mặt đạm mạc, quay đầu nhìn ra bên ngoài như thể không có liên quan đến mình.
Hoắc Thiên không biết ý đồ của Thiên Mạch, vội nói, “Đổ vỡ là bình an.”
Mọi người chung quanh cũng phụ họa theo, “Đổ vỡ là bình an, Đổ vỡ là bình an.”
Thiên Mạch chậm rãi ngồi xuống, con ngươi nheo lại, lãnh đạm nhặt một mảnh vỡ lên xăm soi, “Tể tướng đại nhân, đây là hạ lễ Thiên Mạch tặng ông, thật đáng tiếc, vỡ nát rồi.” Nàng cố ý nói ra tên mình, đáng tiếc trí nhớ Liễu Tể tướng quá kém, hoàn toàn nhớ không nổi có một đứa con gái như nàng.
Tể tướng nhìn miếng ngọc kỳ lân vô giá kia, trên mặt hiện rõ vẻ tiếc rẻ, “Vô phương vô phương, đổ vỡ là bình an.” Là ngọc bích thượng hạng, thật sự là đáng tiếc.
Thiên Mạch đứng lên, cười quỷ dị, “Liễu tướng, Thiên Mạch tặng ông một bộ câu đối.”
“Ồ? Mời nói!” Liễu Tể tướng rất có hứng thú.
Thiên Mạch đảo mắt qua mọi người, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc, chậm rãi nói, “Vế trên, Tể tướng đại nhân bất thị nhân.” (Tể tướng đại nhân không phải là người.)
“Hả?” Mọi người náo động, không biết Thiên Mạch rốt cuộc có ý gì.
Sắc mặt Liễu Sóc trở nên rất khó chịu, đứng đơ tại chỗ không biết làm thế nào cho phải.
Hoắc Thiên liếc nhìn Thiên Mạch, không biết nàng đang diễn trò cái gì.
Thiên Mạch nhếch môi cười nhạt, “Vế dưới, Tha thị Nam Hải hoạt thần tiên.” (ông ta là thần tiên sống của Nam Hải)
Sắc mặt Tể tướng đang xanh chuyển sang hồng, từ từ nhoẻn miệng cười.
Hoắc Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn cảm thấy bi ai thay cho Thiên Mạch, nhưng lại không muốn nàng gặp phiền phức.
“Hoành phi, thọ bỉ nam sơn.” Nét cười lộ rõ trên mặt nàng, cuồng ngạo không kềm chế được.
Nàng nói xong, một lòng tán thưởng, mọi người đều gọi nàng là tướng quân phu nhân.
Lúc trước, khi tứ sư phụ dạy nàng học, đã kể rất nhiều điển cố. Nàng tùy tiện sửa đổi một chút, vừa hay áp dụng cho trường hợp ngày hôm nay.
“Hay lắm, tướng quân phu nhân thật sự là tài nữ a.” Tể tướng tay vuốt chòm râu, cười toe toét.
Hoắc Thiên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cười nói với Tể tướng, “Chúc Tể tướng đại nhân lục kì thiên tuế thụ, trượng triều bộ lí xuân thu vĩnh.” (chúc sống lâu, vĩnh viễn là rường cột của triều đình)
Tể tướng vừa định nói gì đó, thì Liễu Phinh Đình có nha hoàn đỡ một bên bước vào, õng ẹo nghiêng mình,” Chúc cha trường mệnh bách tuế, nhật nguyệt trường minh.” (sống lâu trăm tuổi, mãi sáng chói như nhật nguyệt)
“Được được, con gái ngoan.” Liễu tướng vui sướng cười ha hả.
“Tướng quân cùng phu nhân mời đến nội đường ngồi.”
Nụ cười trên mặt Thiên Mạch nhất thời toàn bộ không còn, thẳng hướng nội đường bước đi, “Đi.”
Hoắc Thiên biết, trong lòng nàng nhất định rất khó chịu. Liễu Phinh Đình là em nàng, Liễu Tể tướng là cha nàng, đều là người thân nhất của nàng, mà bọn họ lại không thể nhận ra nàng. Bao nhiêu năm qua, nàng ở Liễu gia rốt cuộc đã sống như thế nào?
“Tướng quân phu nhân dừng bước.” Liễu Phinh Đình cười quyến rũ giả tạo, bước đến trước mặt Thiên Mạch, “Tướng quân phu nhân, vì sao mỗi lần ta đến gần thì nàng lại bỏ đi vậy? Ta là tiểu thư Liễu gia, xem như là nửa chủ nhân, có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn, xin phu nhân bỏ qua.”
“Liễu tiểu thư nói quá lời.” Dựa vào trí thông minh của Thiên Mạch, sao lại không biết Liễu Phinh Đình có ý làm khó nàng.
“Đúng rồi, tướng quân phu nhân, không biết nàng là thiên kim nhà ai?” Liễu Phinh Đình làm bộ làm tịch thở hắt, “Aizz, Hoắc tướng quân quyền cao chức trọng, có thể môn đăng hộ đối với ngài ấy, e rằng chỉ có Tể tướng phủ chúng ta mà thôi.” Tiểu thư nhà quan to hiển quý, Liễu Phinh Đình quen biết quá nửa, nhưng ả chưa từng gặp qua Thiên Mạch, tự nhiên cho rằng Thiên Mạch xuất thân hàn vi, không xứng với Hoắc Thiên.
Thiên Mạch vẻ mặt đạm mạc, khóe miệng cầm ý cười, nhìn Liễu Phinh Đình không thèm nói gì.
Hoắc Thiên bước nhanh đến bên cạnh Thiên Mạch, chắn phía trước bảo vệ nàng, sắc mặt xám xịt, “Cao phu nhân, Hoắc Thiên không dám trèo cao, với không tới tướng phủ.”
Hoắc Thiên nổi danh ôn nhã, xưa nay chưa từng nổi giận. Tể tướng thấy Hoắc Thiên tức giận, biết nữ nhi sắp gặp rắc rối to, sầm mặt quát lớn, “Phinh Đình, không được vô lý, mau xin lỗi phu nhân.”
Liễu Tể tướng quay đầu, cười làm lành nói, “Tướng quân, phu nhân, tiểu nữ vô lễ, lão phu thay mặt xin lỗi.” Hoắc Thiên tuy tuổi còn trẻ, nhưng địa vị của hắn trong triều không thể khinh thường. Đắc tội hắn, tuyệt đối không có lợi.
Liễu Phinh Đình cáu kỉnh nhăn nhó, nói với Thiên Mạch, “Tướng quân phu nhân, Phinh Đình thất lễ.” Hoàn toàn không nghe thấy có ý nhận lỗi.
Liễu Thiên Mạch thở ra, thất vọng nói, “Hoắc đại ca, chúng ta đi.” Nàng cho rằng, người Liễu gia sẽ chế nhạo nàng, thật không ngờ, bọn họ căn bản không nhận ra nàng. Trước khi nàng xuất giá, Liễu tướng đã gặp qua nàng, vì sao có thể không nhận ra chứ? Có lẽ, ông ta chưa bao giờ nhìn thẳng vào nàng.
Hoắc Thiên không nói gì, yên lặng đi bên cạnh nàng. Hắn vẫn không biết, Thiên Mạch vì sao lại cao ngạo như thế. Giờ thì hắn đã hiểu. Ở Tể tướng phủ, nàng không hề có địa vị, không bằng cả một nha hoàn. Làm muội muội mà nhận ra tỷ tỷ. Làm phụ thân mà không nhận ra nữ nhi. Liễu gia rốt cuộc đã đối đãi nàng như thế nào? Ở Liễu gia nhiều năm như vậy, nàng đã sống ra sao?
Trên người nàng toát lên một vẻ cay đắng. Hắn vẫn luôn cảm thấy rất lạ, một cô gái chưa đầy hai mươi tuổi, vì sao lại trải đời như thế. Thì ra, nàng cao ngạo lạnh lùng, lõi đời từng trải, đều có liên quan đến thân thế.
Thiên Mạch cúi đầu, cười buồn bã, “Thật buồn cười đúng không?”
Hoắc Thiên nhìn nàng, “Thiên Mạch, vì sao nàng lại gả cho Vương gia?” Liễu Tể tướng căn bản không nhận ra Thiên Mạch, không thể nào là do nàng vì muốn gả cho Vương gia mà xin hoàng đế tứ hôn.
” Bởi vì…… Liễu Tể tướng muốn thành nhạc phụ đại nhân của Bình Nam Vương, cùng với Bình Nam Vương kết quan hệ. Nếu có một ngày ông ta làm việc gì không thể tha thứ, gặp phải họa diệt môn, ông ta hy vọng Tần Vật Ly nể tình Bình Nam Vương, mà xử nhẹ tội. Với ông ta mà nói, ta chỉ là một con cờ chính trị.” Thiên Mạch lãnh đạm nói, trong mắt hiện rõ vẻ nhạo báng. Con cờ, đây là giá trị duy nhất của nàng khi mang danh ‘con gái Tể tướng’.
Tần Mộ Phong vẫn luôn đem cái chết của Vô Mệnh và Thái Hà đổ lên đầu Thiên Mạch, nhiều lần ngược đãi nàng. Kỳ thực, nàng chẳng có tội tình gì.
Hoắc Thiên ảm đạm, nhẹ nhàng thở dài, “Vương gia có biết không?”
“Biết.” Biết thì sao? Cũng vẫn khó chịu với nàng như vậy.
Trái tim Hoắc Thiên như bị ai bóp nghẹt, đã biết thân thế của nàng vậy mà Tần Mộ Phong vẫn đối xử nàng như vậy sao? Nàng là một cô gái đáng được thương yêu, vì sao Tần Mộ Phong không biết quý trọng. “Hắn thực đần độn, có lẽ, hắn chưa phát hiện điểm tốt của nàng.” Về phương diện đối đãi phụ nữ, Tần Mộ Phong đích thực đần độn.
Thiên Mạch đột nhiên dừng bước, bình tĩnh nhìn thẳng Hoắc Thiên, “Ta muốn một mình yên tĩnh một chút.”
“Ta ở đây chờ, nàng đi đi.” Ngay cả Tể tướng cũng không nhận ra nàng, nàng có biết đường đi không? Hay là ở đây chờ vậy.
“Không cần, ngài đến phòng khách chờ ta, ta biết đường.” Phòng khách ở đâu, nàng biết chứ.
Hoắc Thiên mím môi, cười khổ, “Sao nàng luôn biết ta đang suy nghĩ gì vậy?”
“Không rõ, chỉ biết, vậy thôi.” Một cơn gió lạnh ùa tới, thổi tung mái tóc của nàng.
Hoắc Thiên vén sợi tóc của nàng ra sau tai, ôn nhu cười nói, “Nàng đi đi, ta ở phòng khách chờ nàng.”
*******
Đừng vi tiểu Hoắc lo lắng, vợ của hắn cũng không phải người bình thường, so với Thiên Mạch còn sấm sét hơn.
II
Hoang viên vẫn chỉ là hoang viên, không tên không tuổi.
Năm đó, bọn tỷ muội ở nơi này bắt nạt nàng, mẫu thân ở nơi này rời bỏ nàng. Nơi này, là ác mộng cả đời của Liễu Thiên Mạch.
Nàng lặng lẽ rảo bước trong sân, đi khắp mỗi góc vườn. Mưa phùn, gió nhẹ, làm ướt đẫm y phục của nàng.
Trong vô thức, nàng bước vào trong khuê phòng của mình. Cách bố trí trong phòng rất đơn giản, ngoại trừ cái giường ra, chẳng còn thứ gì khác.
Trên án thư cũ cạnh cửa sổ, đặt một cây đàn cũ rích.
Thiên Mạch bước đến gần, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thân đàn. Móng tay khảy nhẹ dây đàn, làm phát ra một tiếng vang trong trẻo. Âm thanh không êm tai đó vang dội một lúc lâu trong phòng.
Gió từ cửa sổ ùa vào, trong phòng hoang tàn lạnh lẽo, nàng đưa tay ra ngoài cửa sổ, đón lấy những hạt mưa phùn, khẽ ngâm nga:
“Tiểu viện nhàn song xuân kỷ thâm,
Trọng liêm vị quyển ảnh trầm trầm,
Ỷ lâu vô ngữ lí dao cầm.
Viễn tụ xuất sơn thôi bạc mộ,
Tế phong xuy vũ lộng khinh âm,
Lê hoa dục tạ khủng nan cấm.”
(Dịch thơ:
Viện nhỏ song im xuân đã muộn
Mấy lần rèm rủ bóng âm trầm
Tựa lầu im lặng dạo cung cầm
Hốc núi mây đùn mau trời tối
Gió đưa mưa phún kéo cơn râm
Hoa lê chực rụng sợ khó ngăn.)
Gió, thổi tung bay quần áo của nàng, cả người tựa như một con bướm thanh nhã.
Ánh mắt nàng nhẹ nhàng dừng trên đàn, nàng đến đứng trước án thư, gảy gảy dây đàn.
Theo tiếng đàn, đôi môi đỏ mọng của nàng hé mở,
“Hoa thốn tàn hồng thanh hạnh tiểu.
Yến tử phi thì,
Lục thủy nhân gia nhiễu.
Chi thượng liễu miên xuy hựu thiểu,
Thiên nhai hà xử vô phương thảo!
Tường lí thu thiên tường ngoại đạo.
Tường ngoại hành nhân,
Tường lí giai nhân tiếu.
Tiếu tiệm bất văn thanh tiệm tiễu,
Đa tình khước bị vô tình não.”
(Dịch thơ:
Hoa rụng hoa tàn, mơ còn xanh
Chim yến bay về
Nước biếc cuộn quanh nhà
Liễu trên cành phất phơ trong gió
Chân trời xanh ngắt ngút ngàn cỏ
Trong tường xích đu, ngoài tường ngõ
Ngoài tường người đi
Trong giai nhân cười rộ
Tiếng cười bỗng lặng, tiếng dần nhỏ
Vô tình khiến khách đa tình khổ.)
Miệng nàng cất lời ca, tay ngọc gảy dây đàn, nhưng suy nghĩ lại không biết bay đến phương nào.
Khúc nhạc đã hết, mà tay Thiên Mạch vẫn đặt nguyên trên dây đàn.
“Lời hay, đàn tuyệt.” Cùng tiếng vỗ tay và lời khen ngợi, Tần Vật Ly từ bên ngoài bước vào. Y nhìn bóng lưng Thiên Mạch, nở nụ cười, “Người càng tuyệt.” Một cái liếc mắt duyên dáng, khiến cho y choáng váng. Một khúc thanh âm, khiến cho y ái mộ, nữ tử này thật độc đáo.
Liễu Thiên Mạch đứng lên, nhẹ nhàng xoay người, “Công tử, sao ngài lại tới nữa?” Tần Vật Ly thật đúng là âm hồn không tan mà.
Nàng toàn thân y phục vàng nhạt, tăng thêm vài phần quyến rũ, so với một thân áo trắng vừa rồi, càng thêm mê người. Tần Vật Ly choáng ngợp, không thèm che đậy, nhìn chằm chằm vào Thiên Mạch, “Cô nương không thích nhìn thấy ta sao?”
Thiên Mạch cười châm chọc, hỏi lại, “Chúng ta quen thân sao?”
Tần Vật Ly nhún nhún vai, “Không quen.”
“Nếu không quen, ngài đi theo ta làm gì? Cô nam quả nữ, để người khác nhìn thấy cũng không hay.” Tần Vật Ly dù sao cũng là hoàng đế, lại là đứa con duy nhất của Tần thúc thúc và Đồng di, thái độ của Thiên Mạch với y không tính ra cũng không tệ.
“Ta đi theo nàng sao?” Tần Vật Ly chống chiết phiến dưới cằm, kênh kênh nói, “Ta đi đến nơi này, trùng hợp nghe được nàng đánh đàn.”
Thiên Mạch đưa tay kéo qua dây đàn, tạo ra những tiếng vang liên tiếp. “Bức tranh của ta đâu?”
“Cái này….” Tần Vật Ly cười thần bí, “Nói cho ta biết tên nàng là gì, ta sẽ trả nó lại cho nàng.”
“Vớ vẩn.” Thiên Mạch lườm y một cái.
Tần Vật Ly bước đến gần Thiên Mạch, tựa vào cạnh án thư, mỉm cười ung dung, “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Ta không phải quân tử, nhưng cũng rất thích thục nữ.” Tần Vật Ly ngả ngớn dùng chiết phiến nâng cằm của nàng, con ngươi đen nheo lại, “Nhất là nữ tử như nàng.”
Thiên Mạch gạt tay y ra, “Chúng ta bất quá gặp nhau hai lần, sao ngài biết ta là thục nữ?” Nàng cùng hai chữ thục nữ không có liên quan.
Tần Vật Ly từ thắt lưng tháo xuống một miếng ngọc bội đưa cho nàng, “Ta xem nàng như thục nữ là được rồi.” Ngọc bội kia trơn bóng sáng loáng, được khắc thành một đôi long phụng giao hoan. Ngọc bội có giá trị liên thành, kỹ thuật điêu khắc tinh xảo. Thiên Mạch từng trộm vô số bảo vật, tự nhiên biết ngọc bội này là vật báu vô giá. Lần thứ hai gặp mặt đã tặng mốn đồ quý báu như thế, Tần Vật Ly ra tay có phần quá hào phóng.
Liễu Thiên Mạch lạnh lùng liếc y một cái, “Cho ta làm gì?” Nàng không lạ lẫm với bảo vật, bởi vì bảo vật của nàng quá nhiều.
Tần Vật Ly giả đò tư lự, một hồi lâu mới nói, “Muốn tặng nàng.”
“Chúng ta không quen.” Thiên Mạch lạnh lùng nhìn y.
“Ta tên là Tần Vật Ly, nhà có chút sản nghiệp, là công tử nhà giàu điển hình, là người kinh thành. Ta ở trong nhà là lão đại, có một đệ đệ không nên thân. Đệ đệ của ta không ở chung nhà với ta, hắn có nhà riêng. Quên đi, nàng không cần biết tên kia, một thằng công tử ăn chơi trác táng. Cha ta đã qua đời, mẹ ta thì ru rú trong nhà, có nha hoàn hầu hạ. Nàng gả cho ta, không cần hầu hạ cha mẹ chồng, cũng không cần lo lắng quan hệ với chị em bạn dâu. Ta tuy rằng vô dụng, cũng có chút sản nghiệp nho nhỏ, sẽ không để nàng đói.” Y cười mà như không cười, nhìn Thiên Mạch.
Quả nhiên, nàng đoán đúng rồi. Lúc nàng tiến cung gặp Đồng di và Tần thúc thúc, đã từng thấy y vài lần từ xa, chứ chưa nhìn thấy rõ. Tuy nhiên, Tần Vật Ly và Tần thúc thúc có ba phần giống nhau, nàng mới có thể cả gan phỏng đoán thân phận của y. Nghe y nói một hồi, nàng có thể hoàn toàn khẳng định y chính là đương kim thiên tử.
Thiên Mạch dở khóc dở cười, “Ta có nói muốn gả cho ngài sao?” Lần đầu tiên gặp y, y bá đạo tuyên bố chấp nhận nàng. Lần thứ hai gặp y, y muốn nàng gả cho y, phải chăng ai làm hoàng đế đều bá đạo như vậy?
Thấy nàng cười, Tần Vật Ly nháy nháy mắt, “Mỹ nhân, nàng lại cười rồi?” Nàng cười rất đẹp.
Thiên Mạch thu hồi nụ cười, ngữ khí vui vẻ, “Ta cười, nhưng ta không cần ngọc bội của ngài.” Tần Vật Ly luôn luôn có thể khiến nàng thấy thoải mái.
Tần Vật Ly thở dài, “Ai, nàng ghét bỏ ta a? Bổn nhân thường xuyên tắm rửa, trên người không có mùi hôi, ngọc bội của ta cũng không có mùi thối, nàng không cần lo lắng đâu.” Y nịnh bợ đưa ngọc bội đến trước mặt Thiên Mạch.
Thiên Mạch lại phì cười, “Ta đâu có nói ngài thối.” Trên thực tế, hương vị trên người y rất dễ chịu.
Tần Vật Ly nịnh nọt khom lưng, đối diện nhìn Thiên Mạch,” Mỹ nhân, nàng vui lòng nhận ngọc bội của ta chứ?”
Thiên Mạch bất đắc dĩ cười, đưa tay nhận lấy, “Được.” Dựa vào vai vế, nàng nên gọi y một tiếng ca ca. Y đã khăng khăng muốn tặng, đành phải nhận vậy.
Tay nàng mới vừa đụng tới ngọc bội, đã bị y dùng cây quạt chặn lại. Tần Vật Ly cười hắc hắc, “Nói cho ta biết, nàng tên là gì, là thiên kim nhà ai.”
Thiên Mạch nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt mờ mịt, nhẹ giọng nói, “Ta không có tên.”
Tần Vật Ly ‘ồ’ một tiếng, miệng toang toác, “Ta giúp nàng đặt một cái tên chỉ thuộc về chúng ta thôi.” Y nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mưa phùn lất phất, y thì thầm nói, “Phi Phi Yên Vũ.” Tần Vật Ly vỗ tay một cái, bá đạo nói, “Ta gọi nàng là Phi Yên, từ nay về sau, nàng là Phi Yên của ta.” Cái tên này rất xứng vói phong thái lạnh lùng của nàng.
Thiên Mạch cười bất lực, “Tên rất hay, vậy cứ gọi ta là Phi Yên đi.” Phi Yên vốn chính là tên của nàng.
Không ngờ y lại đoán đúng tên của nàng, bất khả tư nghị.
Tần Vật Ly đưa ngọc bội lên, nghiêm túc nói, “Nhớ kỹ, ta tên là Tần Vật Ly, Tần Vật Ly.” Y đặt ngọc bội vào lòng bàn tay Thiên Mạch, “Phi Yên, không được phép quên ta.” Lần đầu tiên, y bảo một nữ tử nhớ kỹ mình.
Thiên Mạch nắm chặt ngọc bội, chắp tay ra sau người. Cánh tay cong lên, ép sát vào lưng, “Ngài muốn thế nào?”
“Nàng là tiểu thư nhà quan sao?” Nàng rốt cuộc là ai? Vì sao lại xuất hiện ở nơi này? Chín cô con gái của Tể tướng đều đã xuất giá, nàng lại ăn mặc như một cô nương, không thể nào là con gái Tể tướng. Nếu không phải con gái Tể tướng, vì sao xuất hiện nơi đây? Thật khiến người ta khó hiểu.
Thiên Mạch chớp mắt, “Lại gì nữa?”
“Không có gì.” Tần Vật Ly lơ đãng cầm lấy một lọn tóc của nàng nghịch ngợm, “Nếu ta muốn gặp nàng thì phải làm sao đây?”
“Muốn gặp thì sẽ gặp.” Thiên Mạch lạnh lùng trả lời, giống như đang nói một chuyện chẳng can hệ gì tới mình vậy. Y không biết nàng rốt cục là ai, muốn gặp cũng không cách nào gặp được.
Trong mắt Tần Vật Ly lóe lên ý cười, “Nàng đã không nói cho ta biết nàng là ai, ta cũng không miễn cưỡng, nhưng mà…. sau này mỗi tháng nàng đều phải gặp ta ba lần.” Tần Vật Ly tin rằng, sau khi tiếp xúc nhiều lần, nàng sẽ chấp nhận y.
“Vớ vẩn.” Thiên Mạch rất lạnh đạm, không muốn quan tâm tới y.
Tần Vật Ly hoàn toàn không thèm để ý sự lạnh nhạt của Thiên Mạch, “Mỗi tháng ngày mồng một, mười lăm, ba mươi, nàng phải gặp mặt ta.”
Thiên Mạch tựa lên án thư, buồn cười nhìn y, “Tại sao? Ngài nói gặp thì ta nhất định phải gặp sao?”
Tần Vật Ly cười bí hiểm, “Gặp mặt ta rất có lợi, về sau nàng sẽ biết.”
Thiên Mạch cười cười, không trả lời. Nàng cười nhạt lạnh lùng, trong đó còn có chút thở dài.
“Phi Yên, ta bề bộn công việc, không có nhiều thời gian gặp nàng. Mỗi tháng mồng một, mười lăm, ba mươi, nàng đến Tả Ý Đình ngoài thành ba dặm chờ ta.” Tần Vật Ly vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Mạch, vui vẻ nói, “Nhớ kỹ chưa? Không được phép thất hẹn.”
Tần Vật Ly cúi đầu, hôn phớt lên má nàng, “Phi Yên, ta không hỏi thân phận của nàng, không hỏi tên của nàng. Một ngày nào đó, nàng sẽ cam tâm tình nguyện nói cho ta biết.” Y thì thầm, một sự thân thiết không thể diễn tả thành lời.
“Phi Yên, ta phải đi rồi.” Tần Vật Ly tì chiết phiến trên trán, bất đắc dĩ thở dài, “Phiền quá, vẫn chưa phê duyệt xong tấu….. sổ sách.” Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là lộ hết.
Nhìn bóng dáng tiêu sái cuồng ngạo của Tần Vật Ly, ngón tay Thiên Mạch vuốt ve chỗ vừa bị y hôn lên, nàng khẽ nhíu mày, đôi mắt đượm vẻ u sầu……
Người đàn ông này, quá mức tà mị, không phải là người nàng có thể chọc đến. Gặp được y, không biết là phúc hay là họa.
****
Mọi người có vẻ đều rất mong đợi tiểu Hoắc a, được rồi, dưới đây lại có một đoạn ngoài lề:
Hoắc Thiên kéo tay Lãnh Băng Băng, thô lỗ lôi nàng ra ngoài.
Ra khỏi nha môn, Hoắc Thiên bỗng nhiên trừng mắt nhìn Lãnh Băng Băng. “Ta hết tiền rồi.”
“Cái gì?” Lãnh Băng Băng ngẩn người, “Ngươi là tướng quân, không phải rất giàu sao?” Chỉ có ba mươi vạn lượng thôi mà, đâu đến mức táng gia bại sản chứ?
“Bổng lộc của ta cộng thêm Hoàng Thượng ban thưởng, cộng lại cũng chỉ bấy nhiêu thôi.” Thậm chí có còn thì cũng không nhiều.
Đường đường là một tướng quân, không lẽ nghèo đến mức như vậy chứ. “Ngươi là trấn bắc tướng quân mà, Hoàng Thượng chắc có ban thưởng chút sản nghiệp khác chứ?”
“Có chút điền sản, không nhiều lắm.” Còn tiếp tục như vậy, y sớm muộn cũng táng gia bại sản.
Lãnh Băng Băng vui vẻ ra mặt, “Vậy là tốt rồi, ta sẽ không đói chết, có thể làm một con sâu gạo nhỏ vui vẻ hạnh phúc rồi.”
(Nếu ai chưa rõ gút mắc trong chuyện giữa 2 người này mời xem phần đầu Túy Giai Nhân để biết thêm nhé, trong blog tuynguyetlau của Bạch Nương)