Vương Phi Thất Sủng: Lộ Lộ! Nàng Dám!?

Chương 45: Chương 45




Lãnh Thiên cúi xuống tiếp tục phê duyệt công văn, lạnh lùng hỏi Lưu Vân:

- Chuyện gì?

Lưu Vân nhìn đứa bé trong lòng đầy yêu thương, ánh mắt thoáng nỗi buồn, nhẹ nhàng nỉ non:

- Từ lúc nữ nhi sinh đến nay, Vương gia chưa hề quan tâm đến con bé dù là một khắc. Vừa rồi tiệc đầy tháng của con bé, Vương gia cũng không có đến. Vì vậy hôm nay thiếp đến đây, chỉ kính xin ngài ban cho nó một cái tên.

Lưu Vân giọng nói đầy bi thương khiến Lộ Lộ thấy tội nghiệp. Diễn xuất cũng khá tốt a. Theo như cô nghe Tiểu Lệ nói Song Song bên Vân Uyển viện bảo vị Trắc phi này một chút cũng không yêu thương tiểu thư mới sinh. Luôn lạnh nhạt, ghét bỏ.

Thế mà nam nhân cẩm bào xanh đậm kia buông một câu đầy chán ghét:

- Không hứng.

Lưu Vân sững sờ, không ngờ ngài lại lạnh lùng vô tình đến vậy. Dù sao trên danh nghĩa, nghiệt chủng này cũng là con ngài mà.

Nàng ta nhăn mày, cấu mạnh lên đùi đứa bé khiến đứa bé khóc ré lên đến là thương tâm. Rồi nàng ta giả vờ đau lòng, luống cuống dỗ dành đứa bé trong tã lót.

Lộ Lộ thương đứa bé hoàn cảnh éo le. Mẫu thân không thương, phụ thân không quan tâm. Khẽ thở dài, cô lên tiếng:

- Vương gia không đặt vậy bổn Vương phi đặt tên thay vậy. Dù gì sau này nó cũng gọi ta hai tiếng mẫu thân.

Sắc mặt Lưu Vân rất khó chịu, hiện rõ vẻ không muốn nhưng Lộ Lộ chẳng thèm để ý. Đôi con ngươi đen láy đảo một vòng. Mẫu thân tên Vân chẳng nhẽ con tên Mây? Dẹp bỏ cái tên đó, cô liền nghĩ ra cái tên liên quan đến trời:

- Hạ Nguyệt! Đặt con bé là Âu Dương Hạ Nguyệt.

Lãnh Thiên ngẩng đầu nhìn cô đầy yêu thương, gật đầu phụ họa:

- Hạ Nguyệt! Trăng mùa hè!? Quả là một cái tên hay, vậy liền đặt đứa bé tên là Lưu Hạ Nguyệt.

Nụ cười trên môi Lộ Lộ cứng đờ, mặt Lưu Vân thì biến sắc, ấp úng hỏi:

- Vương... Vương gia... Sao lại là họ Lưu. Con bé phải mang họ... Âu Dương chứ.

Lãnh Thiên nắm lấy bàn tay mềm mại của Lộ Lộ, trả lời:

- Bổn vương sẽ chỉ có một thê tử là Trương Lộ Lộ. Những đứa con do nàng ấy sinh mới là con bổn vương. Giờ thì ngươi lui đi.

Lưu Vân lắc đầu nguây nguẩy:

- Không! Vương gia! Hạ Nguyệt cũng là con ngài mà.

Lãnh Thiên lạnh lùng nhìn nàng ta:

- Tên cũng đặt rồi. Ngươi còn không về sao? Vậy ngươi muốn tự về Vân Uyển viện hay có người lôi ra khỏi Vương phủ?

Lưu Vân rũ mi mắt đứng lên. Sau khi ra ngoài nàng ta lập tức ném đứa bé cho Tố Hà ở bến ngoài. Vừa đi Tố Hà vừa khuyên nhủ:

- Trắc phi! Người bớt giận. Người cũng nên yêu thương tiểu thư một chút chứ.

Lưu Vân khinh bỉ nhắc lại hai chữ tiểu thư, lời nói đậm mùi thù hận:

- Lão hoàng đế đó có phải thiên vị quá rồi không? Con trai nàng ta thì đã được phong Thế tử tháng trước. Còn đứa bé này sinh ra ngoài gửi lễ vật đến cũng chẳng phong nó làm Quận chúa.

- --------------

Hôm nay là 22 tháng 8, sinh thần của Lưu Trắc phi.

Lưu Vân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen kịt không có lấy một ngôi sao, cười thê lương:

- Không ngờ cũng có lúc ta phải đón sinh thần một mình. Thật nhớ trước đây, Vương gia luôn ở cạnh ta, quà thì ngập cả gian phòng.

Tố Hà đứng đằng sau choàng lên người nàng ta áo choàng màu trắng, nhẹ giọng nói:

- Trắc phi đừng quá đau buồn. Nô tỳ nghĩ, chắc chỉ nát nữa Vương gia sẽ đến thôi.

Nàng ta buồn bã lắc đầu:

- Đến vạt áo của ngài ta còn không thể thấy, sao có chuyện ngài sẽ đến đây.

- Trắc phi hiểu cảm giác của ta rồi chứ?- Phía ngoài Vân Uyển môn vang lên tiếng nói trong trẻo.

Lưu Vân quay qua đó nhìn. Lộ Lộ mặc áo hồng thêu bươm bướm kết hợp với tà váy màu tím nhạt bước vào:

- Nhưng ta thấy... hình như Trắc phi còn khổ hơn ta. Mới hai hôm trước phụ mẫu còn bị chém đầu.

Lưu Vân lườm nàng ta, nhàn nhạt nói:

- Không biết Vương phi đến đây làm gì?

Lộ Lộ vân vê chiếc vòng vàng ngọc dương chi trên cổ tay, mỉm cười:

- Bổn vương phi đến chúc mừng sinh thần Lưu Trắc phi thôi.

Lưu Vân khinh bỉ nhìn Tiểu Lệ đằng sau Lộ Lộ:

- Vậy tại sao ta không thấy ai mang quà mừng vậy Vương phi?

Lộ Lộ cười một tiếng:

- Lưu Trắc phi quả thông minh nha. Vậy ta nói thẳng ra là ta đến đây để xem Lưu Trắc phi khổ sở thế nào.

Lưu Vân quay mặt đi:

- Vậy làm Vương phi thất vọng rồi. Ta một chút cũng không buồn đâu.

Lộ Lộ gật gật đầu ra vẻ đã biết:

- Vậy thành ra phụ mẫu bị chém đầu Trắc phi không buồn sao? Bất hiếu, bất hiếu quá đi.

Lưu Vân tức giận bừng bừng, định quay người bỏ vào trong. Thấy vậy Lộ Lộ tiếp tục buông lời châm chọc:

- Người xưa có câu “ ác giả ác báo, thiện lai thiện báo.” Chắc Lưu Thái phó và phu nhân ăn ở tốt quá mới dẫn đến cả Lưu gia cùng bị chém đầu như thế. Chậc chậc.

Lưu Vân lao về phía Lộ Lộ, hét ầm lên:

- Ngươi không có quyền sỉ nhục phụ mẫu ta.

Nói rồi nàng ta dơ tay lên định tạt Lộ Lộ. Lộ Lộ nhanh tay dùng tay trái đỡ lấy tay nàng ta, lại thuận thế giáng một cái tát lên mặt Lưu Vân.

Bốp một cái, mọi người đều sững sờ. Lộ Lộ đẩy Lưu Vân một cái khiến nàng ta ngã ngồi trên sàn đá lạnh lẽo.

Tố Hà hoảng sợ lao đến đỡ nàng ta.

Lộ Lộ phủi phủi y phục, quay người dời đi, không quên vất lại một câu:

- Không biết lượng sức mình.

*còn tiếp*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.