Vương Phi Thất Sủng

Chương 68: Chương 68: Dẫn xà xuất động




Cứ mỗi cuối năm, chức tạo phủ[1] chắc chắn sẽ dâng lên cống phẩm lụa là trân quý, cung cấp để hoàng gia may y phục mới.

Bình Nam Vương là bào đệ duy nhất của thiên tử, lụa là gấm vóc nhất định đưa đến Bình Nam Vương phủ trước tiên.

Năm rồi, Thái Hà và Thái Y thường là người được chọn trước.

Nhưng năm nay thì khác, thân là Liễu phi của Bình Nam Vương, Liễu Thiên Mạch là người có tư cách chọn lựa nhất.

Nhìn thấy đống rương đựng tơ lụa gấm góc la liệt trên đất, Thiên Mạch chậm rãi tựa lưng vào ghế ngồi uống trà, đạm mạc không có một chút biểu tình.

Tổng quản Vương phủ thấy Thiên Mạch không có ý chọn lựa, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh lên tiếng, “Nương nương, xin tùy ý lựa chọn, nếu không đủ thì vẫn còn.”

Thiên Mạch liếc nhìn Y Tiểu Lục đang lơ đãng nói, “Yên Chi, muội chọn đi.”

Y Tiểu Lục lấy tay khăn phe phẩy, “Mấy thứ này muội thẳng thèm, tầm thường.” Y Tiểu Lục nàng là nữ nhân giang hồ, chỉ thích mặc y phục màu xanh lục, mấy thứ màu mè sặc sỡ này, nàng chẳng thích chút nào. Nếu không phải để phù hợp với thân phận của Yên Chi, nàng đã không biến mình thành tầm thường như vậy.

Liễu Tự Họa ngồi bên cạnh sớm đã thèm đến nhỏ dãi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đống tơ lụa đẹp đẽ quý giá.

Thiên Mạch liếc nhìn ả khinh bỉ, chậm rãi đứng dậy, “Không thèm cũng phải chọn.” Nàng không mặc, thì cho nha hoàn của nàng mặc.

“Khúc vải này không tồi.” Nàng tùy tiện kéo một khúc vải đỏ như lửa.

Y Tiểu Lục cũng đứng lên, đi theo Thiên Mạch chọn một khúc, “Khúc này cũng đẹp.”

Thiên Mạch tùy ý chỉ trỏ, “Còn có khúc này.”

“Khúc này cũng đẹp, tú công rất giỏi.” Y Tiểu Lục lôi ra một sấp vải, mắt dán chặt lên mặt vải.

Thiên Mạch lười nhác nhìn qua, hoàn toàn chẳng có chút hứng thú nào,” Đó là kiểu thêu hai mặt đặc trưng của Giang Nam cẩm tú phường, một tú nương phải mất ba tháng mới có thể thêu xong một miếng. Thiên hạ này, thợ có thể thêu hai mặt không vượt qua mười người, miếng vải ngươi cầm trong tay kia, là trân bảo hiếm có.”

“À…” Y Tiểu Lục cảm thán một tiếng, vội vàng ôm sấp vải kia vào lòng, ” Hai chúng ta lấy về chia.”

Thiên Mạch đáy mắt thoáng hiện một ý cười, nhịn không được lắc đầu.

Y Tiểu Lục mắt bỗng sáng rỡ, giữ chặt một sấp vải trắng không có thêu hoa, “Còn sấp này thì sao? Trắng trơn như vậy, chúng ta bỏ đi nhé.”

Thiên Mạch ngón tay chậm rãi mơn trớn miếng gấm trắng, cong môi cười, “Miếng vải này là bí mật bất truyền của cẩm tú phường, dùng phương pháp đặc thù nhuộm thành phong vũ cửu tiêu.”

“Phong vũ cửu tiêu?” Y Tiểu Lục mắt tròn xoe, tò mò hỏi.

“Phong vũ cửu tiêu ban ngày nhìn thì bình thường chẳng có gì đặc biệt, nhưng mỗi khi đến tối, sẽ phát ra vầng sáng bảy màu. Nếu dùng may y phục mặc ở trên người, sẽ trông như tiên tử hạ phàm. Cho nên, gọi là phong vũ cửu tiêu. Cẩm tú phường danh chấn thiên hạ mười năm, chỉ nhuộm được ba tấm vải phong vũ cửu tiêu. Một tấm là mười năm trước nhuộm được, tiến cống triều đình, được đương kim thái hậu may thành bộ vũ y (áo lông vũ) bảy màu nổi tiếng thiên hạ, định dành tặng cho con dâu. Một tấm là ba năm trước nhuộm được, thuộc về Đại đương gia Đông Phương cô nương của cẩm tú phường. Tấm thứ ba này, chính là tấm ngươi đang ôm trong lòng đó.”

Y Tiểu Lục không chần chừ, nhanh chóng ôm chặt phong vũ cửu tiêu vào lòng, sợ bị người khác đoạt mất, ” Hai chúng ta chia nhau.”

Nghe Thiên Mạch nói thú vị như vậy, Thái Y, Ngọc La, Liễu Tự Họa nhất tề nhìn chằm chằm vào phong vũ cửu tiêu trong tay Y Tiểu Lục, trong mắt lần lượt lộ ra vẻ ghen ghét.

Thiên Mạch liếc nhìn bọn họ, mỉm cười bí hiểm. Trong đôi mắt sâu không thấy đáy kia, nhìn không ra nàng suy nghĩ cái gì.

Thiên Mạch và Y Tiểu Lục tiếp tục chọn thêm vài sấp vải nữa, những thứ đẹp đẽ gần như đều bị các nàng chọn hết.

“Tỷ tỷ, đủ chưa? Nhiều như vậy mặc sao hết?” Chừng này vải đủ cho hai nàng mặc mười năm.

Thiên Mạch gật gật đầu, chỉ vào một đống vải to tướng, “Tổng quản, ông sai người may quần áo hết đống vải này.”

“Vâng.” Tổng quản ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng lại khinh bỉ Liễu Thiên Mạch.

Nữ nhân này lúc trước đối với đồ vật Vương gia tặng thì khinh thường không thèm, còn tưởng rằng nàng thanh cao, không ngờ cũng là nữ nhân tham tài.

Lụa là trân quý hầu như toàn bộ bị nàng chọn hết, còn lại đều là những thứ chất lượng kém.

Thiên Mạch ôm lấy miếng phong vũ cửu tiêu trân quý nhất kia, cao ngạo tiêu sái bước ra ngoài. Nàng mới vừa đi tới cửa, phía sau liền truyền đến thanh âm phẫn nộ của Thái Y, “Nương nương, ngươi một mình độc chiếm, e rằng không thích hợp.” Thứ tốt đều bị nàng chọn hết.

Liễu Thiên Mạch ngoái đầu nhìn lại, nheo mắt lại, trong mắt đầy vẻ khinh thường, “Bản phi thích chọn bao nhiêu thì chọn, ngươi quản được sao?”

Ngọc la cũng không nhẹn được lên tiếng, “Một mình người mặc nhiều như vậy sao?”

“Bản phi mặc không hết thì thưởng cho nha hoàn.” Liễu Thiên Mạch nhếch miệng mỉa mai, “Như thế nào? Có ý kiến sao? Ngọc La cô nương.”

Thái Y vừa định nói gì, nhưng vừa chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Liễu Thiên Mạch, liền lui ra sau, cúi đầu không nói.

Thiên Mạch đảo ánh mắt bén ngót qua ba nữ nhân, “Nhớ kỹ, thân phận của các ngươi không giống với bản phi. Ta là Trắc phi, các ngươi là thị thiếp. Ta là thê, các ngươi chỉ là công cụ noãn sàng.”

Thái Y cúi đầu, các ngón tay siết chặt chiếc khăn lụa.

Thiên Mạch nheo mắt lại, khí thế bức người, “Thái Y, nhất là ngươi, đừng tưởng rằng đã từng đắc sủng là oai. Vương gia có nói, muốn tống các ngươi đi, ta mới là nữ chủ nhân duy nhất của Bình Nam Vương phủ.”

“Dạ.” Thái Y môi mím chặt, đáy mắt lóe lên một tia lãnh khốc.

Thiên Mạch nhướn mày, bước đi nghênh ngang, mơ hồ có thể nghe thấy giọng cười tự phụ của nàng, “Cứ từ từ mà chọn, những thứ bản phi chọn còn lại, không ngại thưởng cho các ngươi.”

Thái Y chậm rãi ngẩng đầu, mâu trung lóe ra một tia sáng nhạt quỷ dị.

Thiên Mạch đi xa rồi mặt cười mà không cười, một vẻ quỷ dị khó hiểu.

Y Tiểu Lục chạy vài bước, mới miễn cưỡng theo kịp Thiên Mạch, “Tỷ tỷ, tỷ đang làm cái quỷ gì vậy?” Dựa vào tính cách của Liễu Thiên Mạch, tuyệt đối không phải là nữ tử được sủng mà kiêu. Nàng làm như vậy, rốt cuộc có dụng ý gì?

“Ả rất đáng sợ, nhưng mà, ả có nhược điểm.” Thiên Mạch nhếch miệng cười, “Nhược điểm của ả là Tần Mộ Phong. Một chiêu này, gọi là dụ rắn ra khỏi hang.”

“Là gì vậy?” vẻ mặt Y Tiểu Lục nghệch ra.

Thiên Mạch ném sấp vải cầm trong tay cho Y Tiểu Lục, ” Những khúc vải vừa rồi, là chọn cho nha hoàn của ta. Đi, ta dẫn ngươi đi chọn ít vải may quần áo.” Những sấp vải này, bất quá là chọn cho ba nha đầu kia. Về phần nàng, nào giờ không mặc mấy thứ màu sắc sặc sỡ này.

“Nha hoàn?” Y Tiểu Lục nghi hoặc, “Nha hoàn của tỷ mặc đồ tốt như vậy sao?” Những thứ vải vóc này đều là ngự dụng của hoàng gia, mặc trên người nha hoàn thật sự quá lãng phí.

“Vải tốt của cẩm tú phường đâu có đến phiên triều đình.”

“Hả?” Y Tiểu Lục không hiểu.

“Đại đương gia cẩm tú phường là Nhị sư tỷ của ta, những đồ tốt thật sự đều để Vô Tranh Sơn Trang dùng, hiểu chưa?” Chỉ có những thứ bọn họ dùng còn lại, mới được đưa đến hoàng gia.

Theo lệ thường, hàng năm lúc đưa cống phẩm, cẩm tú phường đều sẽ thuận tiện gởi cho nàng một số vải thượng hạng. Nếu cống phẩm đã đưa đến kinh thành, thì phần của nàng tự nhiên cũng đã đến.

Y Tiểu Lục vẻ mặt hâm mộ, “Thật tốt, mặc quần áo miễn phí.”

“Không miễn phí, giảm giá 20%.” Dựa vào mức độ tham tiền của Nhị sư tỷ, 20% đã là đại hạ giá khủng khiếp rồi.

“À.” Y Tiểu Lục cầm sấp vải trong tay đưa đến trước mặt nàng, “Còn miếng phong vũ cửu tiêu này làm sao bây giờ?”

Liễu Thiên Mạch bật cười, “Chết cười, cái này chẳng phải phong vũ cửu tiêu gì cả, chính là một miếng vải bình thường thôi.” Nàng như vậy nói, chẳng qua là muốn làm cho Thái Y ghen tị.

Y Tiểu Lục thất vọng miệng méo xệch. “Hả?”

******

Thiên Mạch một thân áo trắng, tựa như một tiên nữ, đi giữa đám người rộn ràng nhốn nháo, nổi bật vô cùng.

Thình lình, một vị lão giả ăn mặc như đạo sĩ chặn đường nàng, “Cô nương, xem một quẻ đi.” Lão giả mình mặc đạo bào, trong tay cầm một cây cờ. Mặt mũi hiền lành, râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt.

Thiên Mạch rất có hảo cảm với vị đạo trưởng trước mặt này, mỉm cười, “Đạo trưởng, người cho rằng tiểu nữ tử muốn xem quẻ gì?” Nàng không tin lời nói quỷ thần, nhưng lại tin vào chu dịch. Cao nhân thật sự, đích thực có thể chỉ điểm chút ít.

Lão giả vuốt vuốt chòm râu, gật đầu đắc ý, “Lão đạo cho rằng, điều cô nương nên xem nhất chính là nhân duyên.”

“Xin chỉ giáo cho.” Thiên Mạch liếc nhìn lão.

Lão giả từ tốn nói, “Cô nương mệnh phạm hoa đào, nhân duyên gập ghềnh. Cuộc đời này, cô nương tất cùng bốn nam nhân dây dưa không rõ.”

Bốn nam nhân? Thiên Mạch thoáng giật mình, trong lòng hiện ra bốn gương mặt. Lão nói, chính là bọn họ sao?

“Thỉnh đạo trưởng chỉ điểm.”

“Cô nương, cô cả đời long đong, đường tình trắc trở, đây là mạng của cô. Lão nhân chỉ có thể tính ra tương lai, nhưng không thể nghịch thiên cải mệnh. Về phần phải làm như thế nào, còn xem bản thân cô nương.” Lão giả cao thâm bí hiểm, trong lời nói có ẩn ý.

Liễu Thiên Mạch nhíu mày, “Ý tiên sinh là?”

“Lão nhân chỉ có thể nói, cô nghĩ như thế nào, thì làm thế ấy. Đừng ép bản thân vào đường cùng, mở rộng cửa lòng không phải là chuyện không tốt.”

“Tiểu nữ tử ngu dốt, thỉnh tiên sinh nói rõ.” Ý tứ của lão, nàng hình như hiểu, lại hình như không hiểu.

Lão giả chậm rãi vỗ vỗ lên mắt, ” Cô nương, lão nhân tặng cô hai chữ, tùy tâm.”

“Tùy tâm?” Thiên Mạch thì thầm khe khẽ.

“Đúng vậy, tùy tâm, dũng cảm đi đối mặt với lòng mình. Khi gặp được duyên phận, đừng trốn tránh.”

Duyên phận mà vị lão tiên sinh này nói đến, chính là Tần Mộ Phong sao? Hay…. Tần Vật Ly?

Lão giả rốt cục không thể nhịn được nữa gõ lên trán nàng một cái, “Nha đầu, ngươi thật sự là ngốc a, bản thân mình thích ai mà cũng không biết sao?”

“Tôi có thích ai sao?” Thiên Mạch khó hiểu, nghi hoặc nhìn lão giả.

Lão giả không thể nhịn được nữa, hung tợn trừng mắt Thiên Mạch, “Ngươi…. ngươi… muốn làm ta tức chết hả, thích ai mà ngươi cũng không biết? Các sư phụ ngươi ngộ tính rất cao, ta chỉ nói sơ sơ thì bọn họ đã thông suốt. Còn ngươi, đồ đầu gỗ. Giờ người còn hỏi ta có phải ngươi thích ai đó không? Đúng thật là đả kích lớn mà, Bạch Mạn Điệp và Vân Thanh Thanh sao lại dạy ra một đồ đệ ngu ngốc như ngươi như vậy?”

Thiên Mạch bị lão làm cho choáng váng mặt mày, đột nhiên nghĩ ra điều gì, thốt lên, “Tiên sinh có phải là Thần toán tử tiền bối?”

“Phí lời, ngoại trừ ta còn có thần tiên nào có thể quản mấy chuyện rắc rối của Vô Tranh Sơn Trang các ngươi.” Thần Toán Tử bực bội hừ lạnh, ” Ngươi xem xem, ngươi xem xem, lão nhân ta tu vi mấy trăm năm, đều bị ngươi làm hỏng rồi. Ta đi đây, nhớ kỹ lời ta nói, tùy tâm. Về phần ngươi thích ai, chậm rãi nghiền ngẫm.” Thần Toán Tử nổi giận đùng đùng, quay lưng, biến mất trong đám đông.

Thiên Mạch ngẩn ngơ đứng ở tại chỗ, mãi vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

Nàng có thích ai sao, lạnh lùng như nàng, không ngờ cũng thích ai sao?

Không biết là ai đột nhiên đụng phải nàng một cái, nhanh chóng nhét một thứ gì đó vào tay nàng.

Nàng nhìn vào gói giấy vo tròn trong lòng bàn tay, trong mắt thoáng hiện ra một tia nghi hoặc.

“Tỷ tỷ, tỷ xem a, của muội mua đó.” Giọng nói Y Tiểu Lục đột nhiên truyền đến, nàng vội vàng nhét cục giấy vào trong tay áo.

“Tỷ tỷ, tỷ xem đi, muội mua đó.” Y Tiểu Lục đang cầm một đống trang sức châu báu giá rẻ, cười tươi roi rói.

Thiên Mạch ừ nhẹ một tiếng, nhưng trong đầu lại toàn những lời nói của Thần Toán Tử, “Rất đẹp.”

Y Tiểu Lục đưa một cây trâm cho Liễu Thiên Mạch tựa như hiến bảo vật, “Cái này cho tỷ, rất hợp với tỷ.”

Thiên Mạch nhận ngọc trâm tùy tay cắm lên tóc, ” Cám ơn, ta cũng có lễ vật muốn tặng cho muội.”

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Y Tiểu Lục đi theo sau lưng Thiên Mạch, tò mò hỏi.

“Túy Yên Lâu.”

“Hả?” Y Tiểu Lục ngây ra một chút, “Tỷ đi Túy Yên Lâu làm gì? Không phải là vì biết Vương gia còn vương vấn với Liễu Thiến nên muốn đi tìm nàng ta gây sự chứ. Liễu Thiến thật sự rất đẹp, lại còn ôn nhu hiền thục, hai chúng ta đi tìm nàng, rất có thể khiến nàng tức giận nhảy lầu mà chết ngay tại chỗ, hay là đừng đi nữa.”

Liễu Thiên Mạch không nhịn được cười, ” Vương gia có vương vấn với nàng thì có liên quan gì tới ta? Sao ta phải đi tìm nàng gây sự?”

Y Tiểu Lục nhún nhún vai, ” Bởi vì tỷ thích Vương gia a, cho nên tìm Liễu Thiến gây sự, có gì kỳ lạ đâu.”

Liễu Thiên Mạch sững người, đứng im tại chỗ.

Y Tiểu Lục cúi đầu mà đi nên đụng vào người nàng. Y Tiểu Lục xoa xoa trán, “Làm sao vậy? Sao đờ ra vậy?”

Thiên Mạch trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Tiểu lục.”

“Gì?”

“Túy Yên Lâu là do ta mở.”

“Cạch…” trang sức trong tay rơi hết xuống đất.

Ánh mắt Thiên Mạch chậm rãi nhìn vào Y Tiểu Lục,” Tiểu lục.”

“Gì?”

“Liễu Thiến là hình dạng của ta sau khi dịch dung.”

“Có đậu hủ không? Cho muội mượn một miếng.” Y Tiểu Lục há hốc mồm, một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần.

“Để làm gì?” Thiên Mạch nhịn không được liếc nàng một cái, đã đoán được câu tiếp theo là muốn nói gì.

“Đập đầu chết.”

“Biết ngay muội nói câu này mà.” Câu này là danh ngôn kinh điển của Vô Tranh Sơn Trang, ai cũng đều nói.

******

Chung trà bạch ngọc, bình phong phỉ thúy, đồ nội thất bằng gỗ đàn hương thượng hạng. Chăn màn đệm gối trắng như tuyết, đều là gấm vóc thượng đẳng đắt tiền. Mẫu đơn thêu trên chăn, là đồ thêu hai mặt nổi tiếng nhất của cẩm tú phường.

Tranh chữ trang trí đều là bút tích của danh gia.

Đồ nội thất từ gỗ đàn hương, tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt. Hương vị tự nhiên, thanh nhã kia, tràn ngập khắp phòng. Phối với bình phong phỉ thúy, màn trắng như tuyết, bộ ấm chén bạch ngọc tinh xảo, tạo nên một sự tao nhã không thể tả được.

Đẩy cửa ra, một luồng hương thơm thanh nhã hương khí xộc vào mũi.

Trước bàn trang điểm bày một chiếc hộp nhỏ, cạnh hộp được khảm mấy viên đá quý thượng đẳng.

Y Tiểu Lục cẩn thận đảo mắt khắp phòng, nhịn không được cảm thán, ” Oa, thật là đẹp a.”

“Những thứ trong phòng này, muội đều có thể lấy đi.” Thiên Mạch thờ ơ bước đến trước bàn trang điểm trước, thuận tay mở hộp trang sức ra, “Tùy ý lấy.”

“Cái gì a.” Y Tiểu Lục nhìn về phía bàn trang điểm.

Thiên Mạch chậm rãi rời khỏi, “Không có gì, chút đồ vặt thôi mà.”

Từ chỗ thân thể Thiên Mạch rời đi, Y Tiểu Lục hai mắt trợn tròn, hét ầm lên, “Oa…..” Trong hộp chứa đầy các loại trang sức quý giá, trân châu mã não, phỉ thúy mĩ ngọc, rực rỡ muôn màu, lung linh loá mắt.

“Muội kêu cái gì? Nếu thích, có thể lấy cả hộp.” Thiên Mạch hớp một ngụm trà, lãnh đạm nói, ” mấy thứ đó ta chưa bao giờ dùng, để đó cũng vô dụng, muội cầm hết đi.”

Y Tiểu Lục lắc đầu nguây nguẩy,” Vô công không hưởng lộc, tuy rằng muội yêu tiền, cũng không dám thèm muốn trang sức quý giá như vậy của tỷ. Bất kỳ món nào cũng đều giá trị liên thành.”

Thiên Mạch nhịn không được phì cười, “Muội yên tâm, tuy rằng ta là kẻ trộm, nhưng không dùng đồ ăn trộm, tất cả đều là mua, không phải đồ trộm đâu.”

Y Tiểu Lục nghiêng đầu đắn đo một hồi, xoay người lấy từ trong hộp ra một đôi hoa tai trân châu tinh xảo, “Muội muốn cái này.”

“Tùy muội.” Thiên Mạch giấu đi nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói, “Tiểu Lục, muội có từng nghĩ tới việc rời khỏi vương phủ không?”

Y Tiểu Lục đến bên cửa sổ, nhìn lá rơi trong viện, “Sau khi rời khỏi vương phủ thì sao? Muội đâu thể tiếp tục làm kẻ lừa đảo nữa.” Nỗi cô đơn buồn thảm trong giọng nói không thể che giấu.

Liễu Thiên Mạch đứng dậy, đến bên cửa sổ, tay khoát lên vai Y Tiểu Lục, ” Yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc cho muội.”

Tiểu lục quay đầu lại, dựa vào bệ cửa sổ, “Nhưng cũng không thể để tỷ chăm sóc cả đời được?” Sau khi rời khỏi vương phủ, nàng biết đi đâu về đâu?

Thiên Mạch thân thể mềm ra, dựa vào bên người Y Tiểu Lục, ” Gả cho Tam ca của ta chẳng phải là được sao, huynh ấy giàu nứt tường, cho dù muội có sinh ra một đống con, huynh ấy cũng sẽ không để các ngươi bị đói.”

Y Tiểu Lục cúi đầu, khẽ lắc đầu, “Tỷ nói đùa, y là thân phận gì? Còn muội là thân phận gì?”

“Kỳ thực, xuất thân như thế nào không quan trọng. Muội đi lừa người, cũng đâu phải là mong muốn của muội. Muội là kẻ lừa đảo, ta là kẻ trộm, hai chúng ta đâu có kém gì nhau.” Những cành liễu trong viện đều đã trụi lủi, khiến cho cái giá rét ngày đông càng thêm thê lương.

Y Tiểu Lục hít một hơi thật sâu, khóe miệng cong lên thành một nụ cười tươi rói, “Không nói nữa, nói mấy chuyện này làm gì? Dù tỷ có rời khỏi vương phủ hay không thì muội cũng sẽ ra đi. Về phần hiện tại, cứ sống cho tốt cái đã. Tiếp tục sống sót, mới là quan trọng nhất.”

“Đúng vậy, còn sống mới là quan trọng nhất.” Ánh mắt Thiên Mạch bay ra ngoài cửa sổ, nhìn ngắm tầng tầng lớp lớp nhà cửa trong kinh thành. Thanh âm có chút xa xăm, khiến người nghe không rõ ràng, “Cho dù sống như một con chó, cũng phải tiếp tục sống.”

Y Tiểu Lục đi đến cạnh bàn cầm quả táo cắn một miếng, “Nói chuyện này làm gì? Những ngày đã qua thì đã là quá khứ, đừng suy nghĩ nhiều làm gì.” Quả táo đỏ tươi, đỏ thắm tựa hồ như sắp nhỏ ra một giọt máu.

Nàng đứng bên cửa sổ, ánh mắt xuyên qua khung cửa sổ dừng trong viện. Một bóng người quen thuộc, từ cửa bước vào. Ngón tay nàng từ từ siết chặt, hít một hơi thật sâu. Người nên tới, rốt cục cũng đã tới rồi.

Nghe tiếng bước chân đang lên lầu, nàng lãnh đạm ngoái đầu nhìn lại, “Tiểu lục, muội đi ra ngoài trước, bảo Hồng Ngạc dẫn muội sang phòng bên cạnh ăn chút điểm tâm. Nhớ kỹ, trừ phi ta gọi muội, nếu không đừng vào đây.”

Y Tiểu Lục thoáng khựng lại, cắn một miếng táo rồi đi ra ngoài, “Ờ.”

Tiểu Lục mới bước ra, liền nghe giọng Hoa Linh ở ngoài cửa vang lên, “Tiểu thư, có một vị công tử muốn gặp người.”

Liễu Thiên Mạch bước đến bàn trang điểm, đậy hộp trang sức lại, “Cho y vào đi, ngươi đi pha hai chung trà, dùng sương sớm.”

“Dạ.”

Thiên Mạch tựa người vào cửa sổ, ánh sáng bị chắn bên ngoài, trong phòng trở nên hơi u ám. Mắt nàng dán trên nền đất, hai tròng mắt trống rỗng vô thần, nhìn không ra nàng đang suy nghĩ gì.

Nghe thấy tiếng mở cửa, nàng vẫn duy trì tư thế cũ.

Nam Thiên Ngân đứng ở cửa, mỉm cười tiêu sái, “Bạch cô nương, Nam Thiên Ngân đúng hẹn mà đến.”

“Mời ngồi.” Thiên Mạch không ngẩng đầu lên.

Nam Thiên Ngân ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Thiên Mạch. Thấy nàng đang đắm chìm trong suy nghĩ, tựa như một linh hồn không có sự sống, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.

Trầm mặc một hồi, Nam Thiên Ngân thấy Thiên Mạch vẫn không có ý nói chuyện, rốt cục nhịn không được lên tiếng, “Ta quấy rầy nàng sao?”

“Không có.” Nàng thở dài, chậm rãi ngẩng đầu, ” Vàng của ta đâu?”

Nam Thiên Ngân nhịn không được bật cười, “Trong lòng nàng chỉ có tiền thôi sao?”

“Bạch Phi Yên là người làm ăn.” Thiên Mạch vẻ mặt đạm mạc, toàn thân trên dưới không một chút hơi ấm.

Nam Thiên Ngân chậm rãi từ lồng ngực lấy ra một hộp gấm, ” Nàng cho rằng cái này đáng giá năm vạn lượng hoàng kim không?”

Thiên Mạch liếc nhìn hộp gấm trên bàn, nghiêng đầu trầm mặc một hồi, khóe miệng từ từ cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo, “Đáng.”

Nam Thiên Ngân thoáng chút nghi hoặc, “Nàng biết đây là cái gì sao?” Nàng căn bản còn chưa nhìn thấy vật trong hộp.

“Nếu ta đoán không sai, vật ở trong hộp chính là Nam Việt cung đình chí bảo, vòng tay doanh hương.” Nàng nói vô cùng chắc chắc, như thể đã nhìn thấy vật trong hộp.

Ánh mắt Nam Thiên Ngân càng thêm nghi hoặc, “Sao nàng biết?” Mâu quang sắc bén nhìn thẳng Thiên Mạch.

Thiên Mạch cất giọng có chút châm chọc, ” Từ lúc ngươi lấy hộp này ra, thì có một hương thơm là lạ xuất hiện, trong phòng lại ấm lên rất nhiều. Lại nhìn kích cỡ chiếc hộp, tất phải là vòng tay không nghi ngờ gì nữa. Vấn đề đơn giản như vậy, còn phải hỏi ta sao?”

Nam Thiên Ngân chậm rãi gật đầu, “Không sai, vật trong hộp, đích thực là vòng tay doanh hương. Ngọc quý, tất nhiên phải tặng cho giai nhân.” Vòng tay doanh hương dùng một loại ngọc thạch đặc thù chế thành, chẳng những đông ấm hạ mát, luôn tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, còn có công hiệu chữa thương. Người luyện võ mang theo người có thể đề phòng tẩu hỏa nhập ma, chữa thương giải độc. Người thường đeo nó thì bách bệnh bất xâm, kéo dài tuổi thọ, cho dù là người đang thoi thóp, cũng có thể nhờ vòng tay bảo trụ được tâm mạch.

Liễu Thiên Mạch sớm đã nghe thấy đại danh vòng tay doanh hương từ lâu.

Thiên Mạch ngồi dối diện Nam Thiên Ngân, tựa lưng vào ghế, vẻ mặt mệt mỏi, ” Xin cầm lại đi, vật quý giá như vậy, ta không dám nhận.”

“Bạch cô nương cứu Nam Thiên Ngân một mạng, vòng tay này coi như là lễ vật tạ ơn.” Nam Thiên Ngân đẩy vòng tay đến trước mặt Thiên Mạch.

“Hậu lễ của Thái tử điện hạ, Bạch Phi Yên đảm đương không nổi.”

Nam Thiên Ngân ngẩn người, lập tức cười rộ lên, mặt không đổi sắc, “Bạch cô nương ngươi nói cái gì? Ta thật sự nghe không hiểu.” Nam Thiên Ngân ý cười chưa đạt đáy mắt, sâu thẳm trong mắt hiện lên một chút lãnh khốc.

Thiên Mạch miệng cười nhưng tâm không cười, “Nam Thiên Ngân? Nam Ngân Thiên, Nam Hận Thiên.” Miệng nàng cong lên giọng mỉa mai, “Nghe nói Nam Hận Thiên thông minh tuyệt đỉnh, giờ xem ra, cũng chỉ đến như vậy.”

“Như vậy là sao?”

“Đáng lẽ ngươi nên cảm nhận được rằng trên người ta không hề có sát khí. Nếu ta đã không có sát khí, thì tuyệt đối sẽ không gây tổn thương cho ngươi, ngươi hà tất phải đề phòng như vậy?” Thiên Mạch ung dung nhìn hắn, “Thái tử điện hạ, ngươi rốt cuộc là Nam Thiên Ngân, hay là Nam Hận Thiên.”

Nam Thiên Ngân cả người cứng đờ, hai bàn tay chậm rãi vỗ vài cái, “Bạch cô nương quả nhiên lợi hại.” Không ngờ ngay cả sát khí trên người hắn nàng cũng có thể cảm nhận được, võ công của nàng rốt cuộc cao cỡ nào? Nàng nói rõ trên người hắn có sát khí, không phải chỉ là cười nhạo đơn thuần, e rằng còn có ý uy hiếp.

Nữ tử này, không đơn giản.

“Nam Việt hoàng hậu đặt tên cho thái tử điện hạ là Thiên Ngân, năm thái tử điện hạ mười ba tuổi, đã tự mình đổi thành Hận Thiên. Ta nên là gọi ngài là Nam Thiên Ngân, hay là Nam Hận Thiên đây?” Năm hắn mười ba tuổi, Nam Việt hoàng hậu, mẫu thân của Nam Ngân Thiên qua đời do những tranh giành chốn hậu cung. Hắn từ đó trở nên hận đời, đổi tên thành Hận Thiên. Nam Thiên Ngân đủ ác, đủ độc, tuyệt không phải là người an phận[2].

“Gọi ta là Thiên Ngân đi.” Nam Hận Thiên cười có chút thê lương. Năm mười ba tuổi, mẫu thân hắn qua đời, hắn lại yếu đuối vô năng nên nhận hết mọi tủi nhục. Bị các huynh đệ thay nhau ấu đả, hắn gần như sắp chết. Sau khi thương thế lành lại, hắn đổi tên thành Nam Hận Thiên, bắt đầu con đường tranh giành quyền lực. Từ một thiếu niên không ai để ý, trở thành thái tử của một nước ngày hôm nay. Người ngoài chỉ biết đến chút hào quang của Hận Thiên, nhưng chẳng ai biết nỗi bi ai của Ngân Thiên.

Thiên Mạch vừa định nói chuyện, thì nghe thấy giọng Hoa Linh, “Tiểu thư, trà đã pha xong.”

Nàng ‘ừ’ nhẹ một tiếng, “Mang vào đây.”

Hoa Linh đẩy cửa ra, bưng vào một cái khay. Ngoại trừ trà thơm, còn có một chút điểm tâm.

Thiên Mạch bưng chung trà lên, chậm rãi khép mắt lại, say mê hưởng thụ mùi thơm ngát tỏa ra từ chung trà. “Bích loa xuân thượng hạng, dùng sương sớm để pha, nếm thử xem.”

“Cám ơn Bạch cô nương.” Nam Hận Thiên không hề nhúc nhích.

Thiên Mạch liếc nhìn chung trà, nhếch miệng giọng mỉa mai, “Sao vậy? Sợ ta hạ độc sao?”

“Không phải, ta không khát.” Nam Hận Thiên mặt không đổi sắc.

Thiên Mạch liếc hắn một cái, tựa cười nhưng không cười. Nhẹ nhàng hớp một ngụm, nàng ặt chung trà xuống, “Ta đoán thái tử điện hạ đại giá quang lâm Thiên Diệp, là vì….” Thiên Mạch để ngón tay ngọc lên bàn viết ra một chữ ‘hòa’, “Đúng không?”

“Đúng.” Nam Hận Thiên không phủ nhận. Ánh mắt nhìn Thiên Mạch đăm đăm, tựa như muốn nhìn xuyên qua nàng.

Nàng rốt cuộc là ai? Sao có thể biết thân phận của hắn, thậm chí đoán ra mục đích của hắn. Đáng sợ nhất chính là vẻ lạnh nhạt của nàng, nhìn nét mặt của nàng thật sự không biết được nàng đang suy nghĩ cái gì. Đôi mắt sâu không thấy đáy kia, không tiết lộ một tia cảm xúc.

Nữ tử này cả tâm kế lẫn võ công, tuyệt không thấp hơn Dạ Cơ, nàng rốt cuộc là ai? Nhìn khắp Thiên Diệp, nữ tử có được tài trí võ công như nàng vô cùng hiếm hoi. Chẳng lẽ, nàng là…

Từ ánh mắt hắn, Thiên Mạch đã biết hắn đang suy nghĩ điều gì. Nàng cười quỷ dị, “Đại nội mật thám Tuyết Nhạn cung kính đợi điện hạ đã lâu.”

“Tuyết Nhạn cô nương, thất kính.” Trước khi nàng nói ra thân phận thật của mình, Nam Hận Thiên đã đoán được. Có thể ngang cơ với Nam Việt đệ nhất tử sĩ, chỉ có Thiên Diệp đệ nhất mật thám.

“Tuyết Nhạn có một yêu cầu, làm phiền thái tử điện hạ.” Thiên Mạch có thói quen hai chân bắt chéo, tay đặt trên gối, ở mỗi động tác đều tao nhã vô cùng.

“Mời nói.” Nàng rốt cuộc muốn làm gì?

“Tuyết Nhạn cùng thái tử điện hạ có quan hệ cá nhân, là chuyện giữa chúng ta. Ngày khác điện hạ gặp Hoàng Thượng, đừng đem việc này nói với y.” Nàng không muốn dùng thân phận Tuyết Nhạn xuất hiện trước mặt Tần Vật Ly. Nàng muốn làm Phi Yên, làm một Phi Yên có thể khóc trong lòng y.

“Tuyết Nhạn cô nương yên tâm, Nam Ngân Thiên tự biết chừng mực.” Nam Hận Thiên môi nở nụ cười, tựa hồ có thâm ý khác.

Thiên Mạch chậm rãi nhìn về phía y, mâu trung lóe ra chút quỷ dị. Bốn mắt chạm vào nhau, hai người nhìn chằm chằm vào mắt nhau, tựa hồ muốn nhìn rõ tâm sự đối phương.

Đột nhiên, hai người cười phá lên, giống như hết thảy đều tan thành mây khói.

Ý cười, lại chưa đạt đáy mắt.

[1] Một nơi chuyên dệt lụa nhuộm vải

[2] Nguyên văn: tuyệt không phải là vật trong ao. Ý nói người bình thường, nhỏ bé, không có chí lớn, không làm được việc gì


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.