“Tiểu thư, người xem, bông hoa tôi thêu đẹp chứ?.” Hương nhi tay cầm bông hoa mới thêu, đưa cho Liễu Thiên Mạch.
Thiên Mạch thản nhiên liếc một cái, “Đẹp lắm.”
Hương nhi nhìn ánh mắt lãnh đạm của Liễu Thiên Mạch, đề xuất “Tiểu thư, vậy chúng ta cùng thêu đi?” Thiên Mạch trừ thổi tiêu và ngủ ra, trên cơ bản đều không có gì việc gì làm, thường ngẩn người nhìn lên trời, cả nửa ngày vẫn không nhúc nhích.
“Ngươi làm một mình đi.” Nàng ngoài miệng tuy đáp, nhưng suy nghĩ lại không biết bay tới tận đâu rồi.
Ba vị sư phụ dạy nàng cầm kỳ thi họa, dạy nàng đọc sách viết chữ, dạy nàng võ công độc thuật, dạy nàng thuật dịch dung[1] và y thuật, nhưng không có dạy nàng nữ công. Đại sư phụ và Tứ sư phụ nói, nữ nhân không nhất định phải làm mẹ hiền vợ đảm, nữ công là để tiểu nữ nhân làm, không thích hợp với các nàng. Trên thực tế, bốn vị sư phụ không ai biết nữ công. Phải nói những gì nữ nhân nên biết, bốn vị sư phụ lại chẳng biết. Theo bốn vị sư phụ nhiều năm như vậy, những gì nữ nhân nên học nàng đều không được học.
“Ò.” Hương nhi chán nản cúi đầu tiếp tục thêu hoa.
“Ta muốn ngủ một lát, đừng quấy rầy ta.”
“Vâng.” Lại ngủ sao? Một ngày mười hai canh giờ, nàng ít nhất dành chín canh giờ để ngủ.
Liễu Thiên Mạch buông màn, ngồi xếp bằng trên giường.
Ngủ ư? Không, là nàng đang luyện công.
Võ công của nàng vốn rất giỏi, chỉ là nội lực không đủ. Thời điểm chưa gả vào vương phủ, nàng bận tối mắt tối mũi, không có thời gian luyện công. Ở trong vương phủ, trừ ăn ngủ ra, nàng hầu như không có chuyện gì để làm, vừa hợp để tu luyện nội lực.
Hương nhi luôn trầm tĩnh, lúc nàng ‘Ngủ’, Hương nhi chưa bao giờ quấy rầy nàng. Mà hôm nay, nàng vừa mới ‘Ngủ’ được một lát, đã bị Hương nhi quấy rầy.
“Tiểu thư, người đã ngủ chưa?” Hương nhi cẩn thận hỏi.
“Chưa, có chuyện gì.” Đang luyện công lại bị quấy rầy, ngữ khí của Thiên Mạch có chút khó chịu.
“Phi Dương hộ vệ muốn gặp người.”
Phi Dương? Hắn tới gặp nàng bây giờ để làm gì?
Liễu Thiên Mạch mở to hai mắt, lãnh đạm nói, “Bảo hắn chờ ta một lát, ta lập tức ra ngay.”
Phi Dương đến đây, là chuyện ngoài dự liệu. Nàng vốn tưởng rằng, dựa vào tính cách bá đạo của Tần Mộ Phong, sẽ không cho phép Phi Dương tới thăm nàng. Trong vương phủ, Phi Dương là người đối xử với nàng tốt nhất. Hắn từng vì nàng, chịu oan năm mươi gậy, ân tình này, nàng vĩnh viễn ghi tạc trong lòng. Nói đến thì thật buồn cười, người đối xử tốt với nàng không phải là trượng phu, mà là một người không chút quan hệ.
Phải nói, đối xử tốt với nàng đều không phải là người trong nhà, ngoại trừ mẹ ra.
Tám tỷ muội của nàng, cùng huyết thống với nàng, nhưng lại không xem nàng như tỷ muội, cười nhạo nàng, khi dễ nàng, là trò bọn họ thích chơi nhất. Đối với các sư huynh, sư tỷ mà nói, nàng chỉ là một bé gái mồ côi tự dưng xen vào thế giới của họ. Vậy mà bọn họ lại chưa bao giờ bài xích nàng, ai ai cũng xem nàng là bảo bối.
Người cha thân sinh, chưa bao giờ có nàng trong mắt, thậm chí không muốn thừa nhận sự tồn tại của nàng. Đều là bốn vị sư phụ, cho nàng một gia đình, cho nàng tình thương của mẹ, cho nàng sự ấm áp.
Gả vào vương phủ, trượng phu khi dễ nàng, làm nhục nàng. Đối xửa tốt với nàng lại là một hộ vệ cùng nàng không chút quan hệ.
Thiên Mạch mỉm cười, bước chân qua ngưỡng cửa, “Phi Dương đại ca?” Đã nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên nàng cười thật tình.
Phi Dương vội đứng dậy, hành lễ với Thiên Mạch, “Phu nhân.” Nàng suy cho cùng vẫn là thiếp của Vương gia.
Liễu Thiên Mạch liếc nhìn Phi Dương, cái miệng nhỏ nhắn hờn giận nói, “Phi Dương đại ca, giữa chúng ta nhất định phải xưng hô như vậy sao? Gọi muội là Thiên Mạch đi.” Trừ bỏ sư huynh sư tỷ ở Vô Tranh sơn trang, Phi Dương là người đầu diên đáng để nàng dụng tâm kết giao.
“Thiên Mạch.” Phi Dương cười nói, “Thân thể muội đỡ hơn rồi chứ?” Năm mươi gậy đã làm cho hắn nằm nửa tháng, Thiên Mạch chỉ là một nữ tử yếu đuối, không biết làm sao có thể sống đến tận bây giờ.
“Đã khỏe hơn nhiều rồi, huynh đã thấy đỡ hơn chưa?” Năm mươi gậy có thể làm nữ tử bình thường mất mạng này, đối với Liễu Thiên Mạch mà nói cũng không đáng là gì.
Năm sáu tuổi, nàng được Đại sư phụ đưa về Vô Tranh sơn trang. Ở đó nhiều năm, Tam sư phụ, vốn là thiên hạ đệ nhất độc y đem linh đan diệu dược người người trong võ lâm đều mong ước cho nàng làm đồ ăn vặt, hơn nữa lại ngâm dược thủy, khắc khổ tập võ, Liễu Thiên Mạch sớm đã là người mình đồng da sắt. Năm mươi bản tử này đối với nàng mà nói cũng chẳng là gì, trừ sự đau đớn bên ngoài, bên trong không chút thương tổn.
Phi Dương có chút hổ thẹn, “Thiên Mạch, thực xin lỗi, là ta làm liên lụy muội.” Nếu không phải hắn tự tung tự tác, nàng cũng sẽ không bị đánh, hắn vẫn muốn tìm cơ hội tự mình giải thích với nàng.
Thiên Mạch khẽ lắc đầu, “Người phải nói xin lỗi là muội, là muội làm liên lụy tới huynh.” Phi Dương chính là vô tội .
“Đa tạ thuốc của muội.” Thuốc của nàng rất hiệu quả, sau khi bôi vào một lúc, vùng bị đánh lập tức không còn cảm thấy đau đớn nữa. Thuốc tốt như vậy, không biết nàng lấy đâu ra.
“Huynh đều là vì muội nên mới bị đánh, muội chỉ làm việc nên làm.” Thiên Mạch vốn tính tình lãnh đạm, nhưng trong ngôn từ, lại mang theo vài phần ấm áp. Từ khi gả vào vương phủ, nàng mờ nhạt tựa du hồn. Chỉ có khi nói chuyện cùng Phi Dương, nàng mới giống một con người.
“Thiên Mạch.” Phi Dương dừng lại một chút, “Muội không nên đối nghịch với Vương gia.” Hắn nhìn ra được, Vương gia thực sự để ý đến Liễu Thiên Mạch.
Ánh mắt Thiên Mạch rơi trên mặt đất, sự ấm áp trong lời nói đã biến mất, “Là y tự mình đối nghịch với muội.” Thiên Mạch lãnh đạm, cũng không thể nói nàng không có cá tính. Kịch diễn xong rồi, nàng không cần giả bộ đáng thương nữa.
Phi Dương im lặng nhìn Liễu Thiên Mạch, một hồi lâu sau, hắn thở dài một tiếng, ánh mắt rời khỏi người nàng, nhìn xa xăm “Ngoài ta ra, Vương gia còn có một hộ vệ khác, hắn gọi là Vô Mệnh. Năm đó Vương gia nam chinh Việt quốc, Liễu tướng là giám quân. Trong một trận đánh, Vương gia bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh. Trong lúc Vương gia hôn mê, quân địch thường xuyên khiêu chiến. Liễu tướng bất đắc dĩ, quyết định rút củi dưới đáy nồi[2]. Ông ta sai Vô Mệnh lĩnh một ngàn tinh binh vây đánh lương thảo của quân địch, lại trúng gian kế của địch nhân, Vô Mệnh cùng một ngàn tinh binh bị buộc phải tiến vào tử cốc. Liễu tướng chậm chạp không phái binh cứu trợ, Vô Mệnh cùng một ngàn tinh binh khổ chiến bảy ngày bảy đêm, cuối cùng, toàn quân bị diệt.” Phi Dương hít một hơi thật sâu, con ngươi ảm đạm mịt mờ, “Thủ cấp của Vô Mệnh bị chặt, treo trên đại doanh của quân địch. Còn thân thể hắn, đã bị dã lang tha đi mất.” Bọn họ ba người cùng nhau lớn lên, tình như thủ túc. Tần Mộ Phong luôn cho rằng, là Liễu tướng hại chết Vô Mệnh, từ đó về sau thống hận Liễu tướng, thậm chí đem thù hận này trút lên đầu Liễu Thiên Mạch.
Liễu Thiên Mạch bật cười, trong giọng nói tràn đầy trào phúng,“Bởi vì cái chết của Vô Mệnh, cho nên Vương gia hận Liễu Sóc, cũng hận ta?” Liễu Sóc chưa từng coi Thiên Mạch là nữ nhi, mà nàng lại càng chẳng bao giờ coi hắn là phụ thân. Tần Mộ Phong cư nhiên bắt nàng phải gánh tội cho Liễu Sóc, quả thực đáng cười.
Vô Mệnh là hận cũ, Thái Hà là thù mới. Thù mới hận cũ, giữa Liễu Thiên Mạch và Tần Mộ Phong, chỉ sợ vĩnh viễn không có hòa bình.
Phi Dương chăm chú nhìn Liễu Thiên Mạch, khẽ gật đầu. Nàng đã kiên cường hơn rất nhiều, so với mấy tháng trước là một Liễu Thiên Mạch suốt ngày khóc sướt mướt, hiện tại nàng đã có vài phần phong thái tự tin.
Khóe miệng Thiên Mạch gợi lên, tự giễu hừ một tiếng, “Thỉnh Vương gia đi điều tra quá khứ của ta một chút.”
Phi Dương lập tức nghe ra manh mối, “Muội muốn nói là……” Liễu tướng không thích Thiên Mạch?
“Trên thực tế, ông ta chưa từng coi muội là nữ nhi.” Ngữ khí của nàng lạnh lùng, trong ánh mắt hiện lên một tia âm lãnh. Nàng hận người đàn ông đã sinh ra nàng, rất nhiều lần, nàng muốn giết chết ông ta.
Ngữ khí của Thiên Mạch nói cho hắn biết, giữa hai cha con nàng không có chút tình cảm.
“Muội hãy bảo trọng, ta phải đi bây giờ.” Hắn liếc mắt nhìn Liễu Thiên Mạch, có chút đăm chiêu.
Liễu tướng không thích Thiên Mạch? Đối với Thiên Mạch mà nói, điều này cực kì trọng yếu.
“Bảo trọng.” Thiên Mạch cười yếu ớt, nụ cười này, là nụ cười thanh nhã nhất Phi Dương từng biết.
[1] Thuật thay đổi dung mạo
[2] Đánh tiêu hao hậu cần làm quân địch dần phải thua