Đào ra đúng là một thi thể nam tử, cả miếu không khỏi hít từng ngụm khí lạnh. Thúy Ngọc và đứa trẻ vừa thấy thi thể liền hét toáng lên, Tiêu Ân lúc này cũng đang là bộ dạng sợ sệt trực tiếp ngất xỉu.
- Hắn.... Nói không sai.
Tiêu Hoàng Nguyên lúc này nhìn sang Từ Khải Tuyên, sắc mặt y bây giờ càng lúc càng đen lại.
- Đổ nước lại cho tỉnh
Binh lính nghe xong liên đổ nước vào mặt Tiêu Ân. Lay nàng tỉnh dậy.
- Đại nhân....
- Ngươi biết nơi này có xác chết mà dám ngủ.
- Đại nhân, đây là do ta không có tiền ở khách điếm nên lại đây nghỉ ngơi,nghe vụ ma quỷ thì tiểu dân chỉ nghĩ gần đây có bãi tha ma thôi ạ. Cho đến khi ban nãy ngài vào, ta trốn ở sau mới phát hiện có điều không đúng.
- Ngươi nhìn thử thi thể xem có phát hiện gì không?
Tiêu Hoàng Nguyên kêu nàng qua xem thi thể, Tiêu Ân tức đến đỏ mặt đại ca ơi ta là muội muội ruột của huynh đấy ít ác đi có được không ạ. Nàng cầm lại Lưu Quang trên tay Từ Khải Tuyên.
- Công cụ kiếm miếng ăn, đại nhân thông cảm.
Nàng cầm lại kiếm mới cảm thấy an tâm, Tiêu Ân đi một vòng quanh thi thể và nơi chôn thi thể, nàng lấy vỏ kiếm để kiểm tra y phục của hắn lần này nàng lại cực kì tập trung.
- Thi thể là nam, tuổi độ 26 đến 30 là một nha dịch, trên người nhiều vết thương lớn nhỏ khác nhau cho thấy trước khi chết đã bị dụng hình. Nguyên nhân tử vong là bị siết cổ đến chết, chắc có liên quan đến án của Thúy Ngọc cô nương.
- Sao ngươi biết hắn nha dịch?
- trên tay phải xuất hiện vết đao lâu năm nhưng cùng vị trí cho thấy người này luyện tập rất nhiều thường xuyên giống như vị binh sĩ ở đây nhưng khác cái quân đội rèn luyện kỷ luật, nghiêm khắc hơn vết chai sẽ xuất hiện rõ ràng hơn. Và.... trong chỗ chôn thi thể còn có một thanh đao ở đuôi thanh đao chính là ký hiệu của quan phủ. Quan đao của phủ nha.
Nàng vừa nói vừa chỉ vào một binh sĩ đứng gần đó, Tiêu Hoàng Nguyên liền cho người lại hố chôn thi thể đào lên thanh đao. Quả thật đúng những gì nàng nói.
- Còn liên quan tới Thúy Ngọc cô nương là do trên hông của hắn còn lệnh bài của Lưu An con trai thứ sử Đại Nhân.
- Từ đây đến kinh thành không còn xa nữa các ngươi giữ lại thanh đao và ngọc bội này làm bằng chứng lên Lục Phiến Môn mà kiện ở đó xử lý các vụ án liên quan đến Đại thần trong triều. Thống lĩnh ở đấy là người chính trực chỉ nhận lệnh trực tiếp của Hoàng thượng.
Từ Khải Tuyên xem xét một hồi liền cho nhóm nàng lời khuyên, Tiêu Hoàng Nguyên quay sang nhìn y nếu kinh động đến Lục Phiến Môn hoặc Cẩm Y Vệ thì vị thứ sự đó tự cầu phúc đi là vừa. Tam hoàng tử đủ ác.
- Đại nhân đem người về kinh thành trước đi ta theo tiễn mấy người này một đoạn, đề phòng cô nương nửa đêm lại gặp hái hoa tặc.
- Thuộc hạ đã rõ. Đại nhân chuyện này có cần nói lại với bên trên không?
- Không cần.
Tiêu Hoàng Nguyên đem quân rời đi ngay trong đêm. Từ Khải Tuyên mới nhìn quanh miếu một hồi lựa một góc mà ngồi xuống.
Thúy Ngọc và đứa nhỏ liền lại trước mặt Tiêu Ân dập đầu tạ ơn.
- Tạ ơn ân công suy nghĩ thấu đáo, ra tay nghĩa hiệp.
Nàng vội lấy kiếm chắn trước mặt y.
- Đừng đừng ban nãy làm cô nương hoảng sợ rồi, mong cô nương thứ lỗi.
Tiêu Ân nhìn sang đứa nhỏ bên cạnh mới nhỏ giọng hỏi.
- Ngoan, con đã nhìn thấy gì có thể nói cho ta nghe không?
- Bọn họ là người xấu kẻ nào cũng có đao lớn muốn giết thúc thúc của A Bảo a, ta còn thấy họ sau khi vào phòng thúc thúc liền lôi trong người ra vật gì đó rồi bảo là do thúc thúc A Bảo lấy trộm bắt người đi rồi.