Vương Phi Tiểu Bổ Khoái

Chương 16: Chương 16




Sau một màn vừa rồi Tiêu Diệp không khỏi hoài nghi về thân phận nàng, vừa định tiến lên hỏi thì Tiêu Ân quăng lại hắn vài câu rồi ngã ngang xuống sàn.

Hắn chỉ đành cho cầm lấy lệnh bài trong tay nải của nàng mà ra ngoài, trước khi đi cũng không quên dặn nha hoàn một khắc sau lay nàng dậy.

Tiêu Diệp vừa ra ngoài thì đã bị Tiêu Hoàng Nguyên và Từ Khải Tuyên chạy đến hỏi thăm tình hình. hắn không nói gì chỉ đưa lên lệnh bài cho Tiêu Hoàng Nguyên xem qua. Y vừa nhận lệnh bài vừa rút lệnh bài trên hông xuống đây đúng là lệnh bài của phủ Thừa tướng. Mặt sau của từng lệnh bài còn khắc chữ Ân và Hoàng Nguyên. Hai người nhìn nhau cùng lên tiếng.

- Là Tiêu Ân muội muội.

- Là Tiêu Ân

Một bên Tấn Vương nhìn biểu cảm của họ cũng đoán được ít nhiều.

- Năm đó tiêu tướng Quân nói với bổn vương Tiêu Ân là một nữ tử, giờ sao lại thành nam nhân thế kia. nên cẩn thận thì hơn.

- Hạ quan không chắc có phải Tiêu Ân hay không nhưng cách mà y cứu phu nhân có thể xem ra y hoàn toàn không có ác ý.

Lúc cả ba rơi vào trầm mặc, Tiêu Ân trong phòng đẩy cửa bước ra, tay nãi đã được nàng thu dọn lại lấy tay gãi đầu bộ dạng mệt mỏi. Trên tay còn lại thì cầm theo vài tờ giấy và túi tiền của Từ Khải Tuyên. đi xuyên qua đám người mà ngồi xuống bàn đá gần đó.

Quản gia thấy nàng vô lễ liền lên tiếng nhắc nhở, tên thị vệ thân cận của Tấn Vương thì chuẩn bị rút kiếm ra.

- Hỗn xược. Gặp Tấn Vương điện hạ và Thừa tướng còn không hành lễ.

Tiêu Ân nhìn sang lão già đó cũng không buồn nói. Chỉ chăm chú viết lên tờ giấy Tuyên thành. Nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo làm nhớ tới kiếp trước chữ nàng cũng không khá hơn là mấy nhưng lúc đó còn có bên Dược sỹ hỗ trợ. Giờ thì mình ên nàng gánh cảm giác như chó táp phải ruồi ấy. Viết xong thì nàng gấp tờ giấy lại quy củ hành lễ đưa cho Tiêu Diệp.

- Đại nhân, sau tầm một khắc phu nhân sẽ tỉnh lại. Ngày hai lần ngài cho phu nhân ngâm mình như vậy sau một tuần. Còn đây là đơn thuốc dùng sau bữa ăn.

- Vương gia, dân nữ nghe mọi người gọi ngài là Tấn Vương nên mới biết ngài thân phận tôn quý. Trong thời gian qua đã đắc tội rồi đây là hà bao của ngài xin vương gia thứ tội.

Bọn họ lần lượt nhận lấy, Tiêu Diệp nhìn sang Tấn vương bộ dạng khó hiểu. Thật ra Tiêu Ân trong lòng đang run rẩy ban nãy nhất thời lỗ mãn mà xông vào Phủ thừa tướng, còn mấy ngày qua đòi tiền của Tấn Vương nữa chứ có mấy cái đầu cũng không đủ để chặt.

- Từ đâu ngươi có lệnh bài này? Tiêu Ân tiểu thư đâu?

Người hỏi nàng lại là tên mặt lạnh Tấn Vương, đôi mắt hắn sâu thẳm nhìn nàng như muốn xuyên thấu Tiêu Ân.

- Bẩm vương gia, thảo dân là người giang hồ. Quy tắc giang hồ ngài hiểu mà tin tức không cho không rồi.

- Một câu 50 lượng.

- Dạ, là của thảo dân.

- Rõ ràng chủ nhân lệnh bài là nữ tử thế nào mà ngươi nó là của ngươi.

Lần này tới lượt Tiêu Hoàng Nguyên nhịn không được mà lên tiếng.

- Ai nói ngài thảo dân là nam tử?

- Tiêu Ân

- Nghe.

Tiêu Diệp thử gọi tên nàng, Tiêu Ân theo thói quen mỗi khi ai kêu tên nàng cũng đều trả lời, phút chốc không khí xung quanh lại tiếp tục trở nên tĩnh mịch.

- Tổng cộng 150 lượng các vị muốn khi nào thì đưa? Và còn tiền chẩn mạch nữa.

- Sao con biết y thuật?

- 200. Là thảo dân học ở lão ăn xin ngoài chợ.

- Tiêu Ân, bản quan là phụ thân của con còn vị này là đại huynh của con. người con vừa cứu là mẫu thân Lương Nguyệt của con.

Tiêu Ân có thể nghĩ ra cả hàng trăm kịch bản để nhận lại gia đình nhưng lại không nghĩ đến người ta nhận lại nàng trước. So với kiếp trước là trẻ mồ côi không cha, không mẹ, không ai cần thì kiếp này vẫn có người chủ động tìm nàng.

- Thảo dân biết. Chỉ muốn hỏi ngài vài câu, năm đó ngài đã đem một đứa trẻ khi mới năm tuổi quăng lên núi mặc kệ sống chết. Ngài cho là một lão xa phu và một đứa trẻ bảy tuổi có thể chăm sóc được một đứa trẻ năm tuổi. Thảo dân chữa bệnh cho phu nhân xem như là Đền ơn sinh thành, giờ vật quy cố chủ ngài không cần lo đến thảo dân đâu.

- Ta..

- Tiêu Ân, muội...

Vẫn là cuộc sống mồ côi lúc trước sẽ thoải mái hơn nhiều. Tiêu Ân lúc này hai mắt đã ngấn lệ, nghẹn ngào nói từng câu mười một năm trời ròng rã của nàng. Bao nhiêu ấm ức dồn nén bấy lâu đều được nàng nói ra hết.

- Nếu năm đó đại nhân không cần thì cứ việc nói thẳng thảo dân sẽ lập tức biến mất khỏi mắt ngài.

Không khí đột nhiên yên tĩnh Từ Khải Tuyên cũng không biết phải nói gì, hắn chỉ cảm thấy nàng là một nữ tử rất có cá tính. Tiêu Ân cứ vậy muốn đứng dậy hành lễ rồi rời đi, nhưng chưa được mấy bước liền thấy trước mắt tối sầm mà ngã xuống. Chỉ nghe âm thanh hốt hoảng vang bên tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.