Vương Phi Tiểu Bổ Khoái

Chương 39: Chương 39




Đến khi đám người của Tiêu Ân về tới phủ nha thì cũng đã giữa đêm. Nàng đi theo sau cùng bộ dáng voi cùng bực bội, Từ Khải Tuyên phải không ngừng kiềm chế nàng.- Tiêu Ân theo ta vào trong ngự thư phòng gặp Tấn Vương.Tiêu Ân giao đám nữ tử lại cho đám người của tri huyện và Lý Dũng.- Mọi người chăm sóc các nàng cho thật kỹ đây là nhân chứng quan trọng cần mau lấy lời khai và cho điểm chỉ.Hai người thấy nàng và vương gia trở về thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nếu Tấn Vương thật sự có việc gì ở huyện Ô Nhai thì bọn chúng thật khó nói chuyện với hoàng thượng.Tiêu Ân bàn giao lại đám nữ nhân hoa hoa bướm bướm kia cũng nhanh chân chạy lên trước hỏi thăm Từ Khải Tuyên nhưng hắn lại né tránh không để nàng xem, Tiêu Ân không muốn nói nữa trực tiếp nắm lấy tay hắn kéo hắn một mạch về phòng của nàng nghỉ ngơi.

- Lão Tam, lưng của ngài...- Không sao, chỉ ngoài da thôi.- Không được, ngài mau theo thuộc hạHai bóng người rời đi để lại sau lưng cả đoàn người há hốc mồm kinh ngạc, Lý Dũng và tri huyện cằm lập tức rơi xuống, còn đám nữ nhân lại nhìn bọn họ ghen tức.- Tiêu....Tiêu bổ khoái vừa gọi Lão Tam.- Vương....vương gia cũng để mặc nàng ta kéo đi như vậy.Tiêu Ân một mạch kéo nam tử về phòng, vừa vào trong phòng, nàng liền để hắn ngồi xuống giường còn bản thân chạy nhanh lại chiếc tủ nhỏ gần giường. Từ trong tủ Tiêu Ân lấy ra một số dụng cụ băng bó và cầm máu cơ bản. Nàng dựa theo tủ thuốc y tế gia đình ở thời hiện đại mà làm ra tủ thuốc này. Tiêu Ân đứng nhìn Từ Khải Tuyên đang ngồi trên giường nhanh chóng lên tiếng.- Vương gia, ngài cởi ra đi.- Ha...hả ....Từ Khải Tuyên còn đang kinh ngạc, thì thấy Tiêu Ân như hổ đang chực chờ lao vào con mồi. Hắn nhanh tay bắt lấy ma trảo của nàng ho khan vài tiếng.

- Tiêu bổ khoái, bản vương không sao.- Không được, ngài như vậy thuộc hạ khó bề ăn nói với hoàng thượng, ngài mau cởi ra đi, nếu không thuộc hạ sẽ thay ngài động thủ.- Được, được, ta cởi.Hắn lần lượt cởi xuống ngoại bào, trung y và lớp áo nội y sau cùng. Tiêu Ân ra sau lưng hắn nhìn vài lần cơ ngực săn chắc màu da đồng mạnh mẽ, miệng nàng không ngừng lẩm bẩm.- Cũng đâu phải lần đầu ngại ngùng gì chứ?- Không phải lần đầu? Tiêu bổ khoái, cô cởi y phục của ta bao giờ.- Là lần ta may vết thương cho ngài. ở thượng nguồn sông.Vết thương của Từ Khải Tuyên lần này thập phần khó coi hơn lần đầu, máu thịt lẫn lộn nếu nói theo người ở đây còn gọi là huyết nhục mơ hồ. Hắn như vậy mà lại lặng lẽ chịu đau không lên riếng than vãn hay trách cứ. Nàng vừa dùng rượu sát trùng vết thương vừa lấy vải lau đi lớp đất đá trên vết thương. Vừa xử lý vết thương cho hắn nàng vừa cẩm thấy hốc mắt nàng hơi cay, chớp mắt vài cái nàng thấy trên mặt hơi ướt Tiêu Ân dừng động tác lại đưa tay lên lau mặt thì phát hiện nàng cứ thế khóc rồi, là khóc cho Từ Khải Tuyên sao, không thể nào.Từ Khải Tuyên cảm thấy sau lưng nàng không còn đau rát nữa mới dần quay người lại, liền thấy một màn khóc lóc của Tiêu Ân. Hắn vội dỗ dành nàng. Lần đầu tiên trong đời hắn ngoài người phụ mẫu, huynh đệ trong hoàng thất ra thì nàng là người đầu tiên khóc vì hắn nhất thời không biết phải dỗ nàng như thế nào.- Tiêu Ân, Tiêu Ân ta không sao? Cô đừng khóc nữa, ngoan mau nín đi.Hắn vừa nói xong Tiêu Ân khóc ngày càng lớn giọng nàng ngày một nghẹn ngào. Kiếp trước nàng là trẻ mồ côi không cha không mẹ, không ai yêu thương. Kiếp này nàng không những có cha, có mẹ còn có cả đại huynh có người nhà, có cả sư phụ yêu thương. Thế nhưng hắn và nàng không thân, không thích vốn cùng nàng lại chẳng có quan hệ huyết thống gì nhưng lại nhiều lần làm đệm thịt cho nàng, dung túng nàng như vậy không phải nàng không nhận ra. Nàng sợ khi nhận ra rồi thật khó tiếp nhận, hắn vì nàng mà hắn phải may mấy mũi trên vai, vết thương cũ chưa lành nay đã thêm vết thương mới. Nàng và hắn vốn ở hai tầng lớp khác nhau hắn là người hoàng thất còn nàng thì là nữ tử nhà quan bình thường đúng hơn thì là một hồn ma may mắn ở kiếp này mà thôi.- Vương....gia...lần sau ngài đừng thay ta đỡ như vậy nữa, ta...ta...ta không biết báo đáp ngài như thế nào đâu. Ta ....ta...không có ngân lượng, không quyền không thế. Ngài có thể đánh ta mắng ta cũng được ngài đừng dung túng ta như thế, thật sự không quen. Ta lấy kiếm kề cổ ngài, ngài cũng không trách phạt nhiều lần ta dĩ hạ phạm thượng ngài cũng đều dung túng.Từ Khải Tuyên nghe nàng nói vậy cũng chỉ cười khổ tiểu cô nương nàng mà không quyền, không thế dám hỏi khắp kinh thành ai dám động vào ái nữ phủ thừa tướng cơ chứ.- Được, được ta hứa, ta hứa cô đừng khóc nữa. Lỗi của ta, cô mau giúp ta băng bó đi. Nếu không xử lý tốt vết thương sẽ càng nặng thêm đấy.Tiêu Ân lúc này mới dần nín khóc nhưng lâu lâu lại nghe tiếng khóc nấc lên của nàng. Do Tiêu Ân mải lo khóc không tập trung được việc chữa trị nên mải một canh giờ sau vết thương của Từ Khải Tuyên mới được băng bó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.