Sau khi Tiêu Ân dẫn Từ Khải Tuyên hồi phủ thì Tiêu Diệp đã sớm đợi các nàng từ trước, ròng rã mấy ngày mấy đêm hắn tìm Từ Khải Tuyên không nghỉ ngơi.
Tiêu Diệp vừa định tiến lên hành lễ đã bị nàng chặn lại.
- Phụ thân, vương gia hiện tại thần trí không minh mẫn, người có hành lễ thì vương gia cũng không cho miễn lễ được đâu, vương gia cần phải tĩnh dưỡng thêm, người vào cung bẩm báo với hoàng thượng chưa?
- Ta sai người bẩm báo rồi. Vậy việc của vương gia cần phiên con chăm sóc ngài ấy rồi.
- Phụ thân yên tâm, con sẽ không để ngài ấy tổn thương đâu.
Tiêu Diệp nghe vậy cũng trở về ngự thư phòng, Tiêu Ân sắp xếp cho hắn một phòng gần nơi nàng ở để tiện bề xem xét tình hình. Căn phòng gỗ đơn sơ mộc mạc nhưng không che được khí chất quyền quý thanh cao của chủ nhân. Tiêu Ân dẫn hắn vào phòng đợi hắn ngồi an ổn trên giường mới chậm rãi xem mạch. Mi mâu nàng khẽ nhíu lại thầm nghĩ “mạch tượng này hoàn toàn bình thường, không lẽ hắn bị tâm bệnh”
- Vương gia, mạng phép hỏi ngài hiện tại bao nhiêu tuổi.
- Ta mười bốn, hiện chưa được hồi kinh, chúng ta mau đi thôi không thôi phụ hoàng trách phạt ta đấy.
- Đi, ngài muốn đi đâu.
- Biên giới Sở - Kim ta nhớ rồi đáng lẽ ta nên ở biên giới với Tiêu Khương chứ nhỉ. Mau đi thôi.
Từ Khải Tuyên vừa nói vừa kéo tay nàng ra bên ngoài. Tiêu Ân chỉ còn cách nắm tay hắn kéo về.
- Được được ta đi cùng ngài nhưng hiện tại đã trễ rồi, hay để sáng mai hẵng đi. Phụ thân ta sẽ nói đỡ cho ngài trên công đường.
- Ngươi chắc không?
- Ta chắc. Nên giờ ngài mau nghỉ ngơi đi, phòng của ta ở đối diện có gì cứ sang tìm ta.
Nàng đợi Từ Khải Tuyên nằm xuống giường mới trở về phòng,sau khi ra khỏi phòng nàng cẩn thận khéo cửa lại đầu đầy khó hiểu.
- Theo lí thì hắn vôn không bị gì mà sao nay lại mất trí, thật tiếc thời này không có các thiết bị y tế hiện đại. Đa phần đều đoán mò.
Từ Khải Tuyên sau khi nàng rời đi hắn liền đến bên của. đầy nghi hoặc suy nghĩ làm cách nào có thể vào phủ thái sư hoặc quân Kim.
Sau khi Từ Khải Tuyên trở về nàng lập tức cho chém đầu thứ sử để có câu trả lời với hoàng thượng. Từ hôm đấy trở đi cứ cách ba canh giờ nàng lại đem thuốc đến cho Từ Khải Tuyên đằng đẵng cũng được hai tuần lễ hắn không ngừng đòi đến biên giới Sở - Kim.
Nhằm giúp Từ Khải Tuyên khôi phục thần trí. Buộc lòng Tiêu Ân phải cầu xin Tiêu Diệp xin hoàng thượng phê chuẩn mới có thể rời đi. Tiêu Thừa tướng ba ngày liền lên triều khẩn cầu hoàng thượng chấp nhận. Từ Đức Uy khó khăn lắm mới gật đầu đồng ý còn bắt nàng dùng mạng để đảm bảo với hắn. Tiêu Ân không còn cách nào khác đành viết cam đoan trạng. đoạn đường từ kinh thành đến biên giới khá xa đi cả ngày lẫn đêm cũng mất hết ba ngày ba đêm. Riêng hộ tống Từ Khải Tuyên phải mất đến bốn ngày ba đêm nêm buộc lòng phải xuất phát càng nhanh càng tốt may ra đến nơi đúng thời hạn. Tiêu Khương khi nghe tin hắn đến biên giới sớm đã chuẩn bị sẵn mọi thứ từ trước.
Trời vừa tờ mờ sáng, Tiêu Ân và Từ Khải Tuyên nhanh chóng chuẩn bị lên đường. Nàng đi xe ngựa chung với Từ Khải Tuyên, xe ngựa của Vương phủ xa hoa lộng lẫy thêm phần uy nghiêm của người hoàng thất khiến cho người khác không khỏi e dè mà nhường đường. Liễu Khiêm cũng đặc cách cho nàng nghỉ ngơi dài hạn để theo chăm sóc Từ Khải Tuyên.