Vương Phi Tiểu Bổ Khoái

Chương 56: Chương 56




Nhưng nhìn thế nào cũng không giống một trận chiến bởi vì … Quân tiên phong toàn là lão binh. Tướng cầm quân lại có phần yếu sức, nàng vừa nghĩ có khi nào chỉ cần gió thổi nhẹ là nàng ta cũng bay được không. Ngạc nhiên thật, cuối cùng là chuyện như thế nào, nếu bọn họ cố chấp xông lên rất dễ bị tuyết lớn vùi lấp.

- Toàn quân lùi lại đợi lệnh ta.

Tiêu Ân thúc ngựa lên trước nghênh chiến, nữ tử kia thấy nàng một mình lên trước cũng khó nhọc mà tiến lênh nghênh chiến đối mặt với nàng. Tiêu Ân thấy bộ dạng của nàng mới tốt bụng lên tiếng nhắc nhở.

- Cô nương, ta lòng tốt nhắc nhở cô, chiến trường gươm giáo không có mắt, loạn tiễn bắn chết là điều dễ thấy. Chưa kể hai nước Kim - Sở có hiệp ước hoà bình thế mà nước Kim lại gửi chiến thư phá vỡ hiệp ước? Nếu cô rút quân ta sẽ xem như chưa thấy chiến thư mà cô gửi.

- Cảm tạ lòng tốt của tướng quân, nhưng vốn bị người khác hãm hại, Kim vương bị kẻ gian che mắt, quân lệnh ban ra khó cãi. Tướng quân cứ việc xuống tay không cần e ngại.

Nữ tử ấy vừa dứt lời đã cầm thương đâm vào yết hầu nàng Tiêu Ân phản ứng nhanh đã ngã người ra sau nằm sát trên lưng ngựa. Nàng đập tay xuống lưng ngựa lộn một vòng xoay trường thương, hướng nữ tử ấy mà tấn công. Rút lấy ngọc bút trên đai lưng rút chốt, vài tia pháo hoa bắn lên đồng loạt từng tiếng nổ lớn vang lên. Mặt đất dưới chân nàng rung chuyển, Tiêu Ân cười nhẹ quay người nhanh chóng thúc ngựa rời đi. Nữ tử kia trời sinh bản tính hiếu thắng, thân thể đã không còn khoẻ như trước nhưng lại cố chấp đuổi theo Tiêu Ân tiến vào đại quân nước Sở.

Gió Tây Nam nổi lên, trên thành từng đợt bột đỏ được rải xuống. Tiêu Ân nhất thời không biết phải xử lý sao với nữ tử này, nàng chỉ nhìn thấy y gắng gượng để tấn công nàng và rồi bị bột ớt làm cay mắt. Đám lão binh của y thì rất nhanh đã bị binh sĩ của nàng dọn dẹp. Tuy là số lượng đông nhưng tất cả đều là người già cả.

Tiêu Ân khẽ thở dài, dù sao lương tâm nàng cũng là bác sĩ là đệ tử của kiếm thánh, nên cũng có bộ dạng của bậc quân tử. Nàng ra lệnh cho binh sĩ bắt giữ nàng ta.

- Người đâu, bắt cô ta lại đem vào doanh trướng của ta. Đợi ta đến thẩm vấn.

Trận đầu ra quân, nước Sở toàn thắng toàn quân tối đó đã mở tiệc ăn mừng tin tức cũng đã nhanh chóng loan ra khắp nơi. Tiêu Ân lúc này còn trong doanh trướng lười biếng mà nhìn nữ tử đang ngủ ngon lành trên giường của nàng không khỏi bất lực lên tiếng.

- Này cô nương, cô có ý thức được là hai nước đang chiến tranh không? Sao một chút phòng bị cũng không có.

Tiêu Ân đã xem qua mạch tượng của nàng ta chỉ là bị người khác hạ nhuyễn cân tán cũng không có gì đáng ngại. Vấn đề còn lại thì…thân phân cô ta là ai? Ban nãy trong lúc kiểm tra nàng thấy người cô ta có đeo dây chuyền có ấn ký của của hoàng thất nước Kim. Nữ tử kia mới từ từ mở mắt tỉnh dậy nàng ta nhìn xung quanh vừa nhìn thấy Tiêu Ân đã muốn nhào lên tấn công. Cổ nhân có câu “Tiên hạ thủ vi cường” rất may Tiêu Ân vừa thấy nàng tỉnh dậy đã điểm huyệt của nàng ta.

- Những lúc thế này cô nương nên ngoan ngoãn làm theo lời ta.

- Ngươi…ngươi muốn làm gì?

- Cô là ai?

- Bổn… Ta là tướng quân nước Kim.

Vừa nghe nàng ta lỡ lời, nàng khẽ cười, tiểu cô nương này thật là …

- Sở - Kim đã kí kết hoà bình với nhau sao lần này nước Kim lại động đao kiếm?

- Là do các ngươi luyện binh trước mà?

Nữ tử kia khuôn mặt tràn ngập phẫn nộ lớn tiếng trách móc nàng

- Bọn ta là nhận được mật thám các người luyện binh nên mới cử quân đề phòng chiến sự. Thế sao các ngươi lại gửi thư khiêu chiến vào hôm nay?

- Là do các người gửi trước bọn ta chỉ đáp trả.

- Ngươi nói bọn ta gửi chiến thư, ngươi có bằng chứng gì không?

- Thư do ta nhận được còn có ấn soái của các ngươi mà

- Tại sao ngươi lại trúng nhuyễn cân tán?

- Là… Mà khoan sao cách nói chuyện của ngươi không giống một tướng quân.

Nữ tử càng trả lời càng phát hiện ra nữ tử trước mặt nàng giống một bổ khoái hơn là một tướng lĩnh. Vì nếu là tướng lĩnh đầu nàng đã sớm được treo trên tường thành rồi.

- Ngươi nên cảm thấy may mắn đi.

Tiêu Ân đoán không sai trong quân doanh có nội gián nhưng không phải của Quân Kim mà là của tên phản tặc triều đình.

- Ta có thể thả cô về nước Kim nhưng với điều kiện là cô phải đưa chiến thư bên ta đã gửi. Và cô phải theo ta gặp vài người đã.

- Được.

Nữ tử kia rất nhanh đã đồng ý mà không cần suy nghĩ điều này lại khiến cho Tiêu Ân thêm phần suy tư.

- Vậy cô tên gì?

- A Lan.

- Được, A Lan tạm thời ta phong toả kinh mạch của cô, nếu cô cưỡng chế dùng nội lực hay khinh công để tẩu thoát thù sẽ lập tức kinh mạch bị vỡ vụn không thể hồi phục sống đời tàn phế.

Tiêu Ân vừa nói vừa dùng châm lên người A Lan

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.