Dọc đường về cung đã không ít người nhận ra nàng và Từ Khải Tuyên, người đi đường vừa gặp người hoàng thất thì lại bắt đầu bái lạy. Còn gặp nàng sau vụ của thứ sử Tùy Đức thì lại la hét chạy tán loạn hẳn là tin đồn về nàng lần đấy lan ra không ít cũng tiện cho nàng không phải gặp mấy tên chán sống mà chặn đường.
Nhưng để tiện hoạt động Tiêu Ân đành hoá trang cho Từ Khải Tuyên. Gương mặt tuấn mỹ của hắn bị nàng hết tô lại vẽ chẳng bao lâu Từ Khải Tuyên như thành một người khác biến thành một ông lão có tuổi. Nàng còn có tâm hơn nữa lấy phấn bôi vào đường chân tóc của Từ Khải Tuyên. Đây cũng là kinh nghiệm nàng tham gia mấy chương trình văn nghệ của trường khi còn ở đại học.
Từ Khải Tuyên sau khi nghe về mấy tin đồn đấy đã quay sang nhìn nàng.
- Bọn họ …là đang nói về cô à?
- Phải.
- Danh tiếng của cô vì sao bị như vậy?
- Không sao, tùy tiện một chút thì như vậy, dù sao cái gọi danh tiếng đó cũng không làm ta no bụng được.
Đáy mắt hắn khẽ chuyển, việc này hắn đã sớm nghe Vô Ảnh và Trương Khải sớm đã nói lại với hắn nên cũng không bất ngờ lắm. Nhưng vừa qua miệng của nàng thì lại giống việc bình thường ở chợ mà thôi.
Xe ngựa hai người cứ thế vào tới kinh thành, người của Tiêu Diệp sớm đã đợi nàng và hắn ở cổng thành. Khi vào địa phận kinh thành Tiêu Ân đã sớm tẩy trang cho hắn còn mình thì vẫn tùy tiện chấm vài điểm tàn nhang trên mặt, nàng vừa bước xuống xe ngựa người đi đường xung quanh không ngừng chỉ trỏ, Từ Khải Tuyên theo sau nàng xuống tiếp tục một trận ồn ào khác. Tấn Vương thế mà lại ở cùng một chỗ với ác nữ kinh thành.
Cứ thế tất cả nhà quan lại địa phương cũng e dè nàng mà giấu nhi tử của họ đi tránh gặp mặt nàng. Từ Khải Tuyên nắm lấy tay Tiêu Ân kéo vào trong phủ thừa tướng. Hành động của hắn bị người khác nhìn thấy không tránh khỏi một trận ồn ào.
Tiêu Diệp nhìn thấy hắn kéo tay nữ nhi của ông, ông lệnh cho nha hoàn ra đỡ nàng về.
- Thúy Nhi ngươi mau ra đỡ tiểu thư ngươi về.
Từ Khải Tuyên mặt không tình nguyện mà liếc sang Tiêu Diệp. Ánh mắt của hắn có thật là của người thần trí không ổn không vậy. Tiêu Ân được nha hoàn đỡ vào trong vừa nhìn thấy Tiêu Diệp nàng đã tiến lên hành lễ.
- Phụ thân.
- Ừ, tình hình của vương gia sao rồi?
- Vẫn như vậy, không khá hơn là mấy nhưng giờ người hay xem con là bảo mẫu kiêm luôn tùy tùng sai vặt.
- Sao lại xuất hiện tin đồn Vương gia giả truyền thánh chỉ để điều quân thành Ngữ Lộc vậy?
Tiêu Ân nghi hoặc nhìn sang Từ Khải Tuyên
- Ngài giả truyền thánh chỉ?
- Ta không biết.
Câu trả lời nàng nhận được chỉ vỏn vẹn 3 chữ, ý trên mặt chữ.
- Phụ thân, người cũng thấy rồi đấy. Bây giờ chỉ nhận được câu trả lời ngoài 3 chữ đấy ra cũng chẳng có gì nhiều.
Tiêu Diệp thở dài một hơi phân phó xuống nha hoàn.
- Các ngươi chăm sóc tốt cho vương gia và tiểu thư để chuẩn bị vào cung diện thánh.
- Khoan đã phụ thân. Vậy còn việc ở Cẩm Y Vệ và Lục Phiến Môn.
- Sau khi diện thánh, con trở về Lục Phiến Môn khám nghiệm thi thể Tần Chương. Hắn có liên quan đến vụ án lần này đấy. Hai người thay y phục Cẩm Y Vệ và bổ khoái lại đi,lão ở bên ngoài chờ đợi.
Nàng và Từ Khải Tuyên nhanh chóng bị nha hoàn đưa đi vừa đẩy vào trong phòng đã nhúng nàng qua 7749 lần nước, như cách người ta nhúng hải sản để chuẩn bị ăn.
Ngây ngốc một hồi nàng mới được thay lại quan phục quen thuộc thuận tiện đi lại. Tiêu Ân nhớ lại lời Tiêu Diệp nói bật cười lớn kèm theo sau là một tràng cười khả ố không còn chút hình tượng nào của nàng.
- Có án là có ngân lượng rồi. Về kiếm bạc thôi.
Bên này Từ Khải Tuyên đã cho nha hoàn lui xuống tự thân hắn thay y phục. Nếu dựa theo thông tin Vô Ảnh đưa hắn về Tạ Thành thì quả thật có nhiều điểm đáng nghi, quá nhiều điểm trùng hợp. Cẩm Y Vệ tra ra cũng thật không ít chuyện thêm việc về thi thể của Tần Chương cần phải tìm ngỗ tác kiểm tra một lần nữa mới có thể đưa ra kết luận.
Hai người rời khỏi phòng đã thấy Tiêu Diệp đợi sẵn, nàng theo chân Tiêu Diệp lên xe ngựa. Từ Khải Tuyên không lên xe đã chuẩn bị từ trước mà theo nàng lên chung xe ở phủ thừa tướng ôm lấy cánh tay của nàng bộ mặt vô tội nhìn nàng.
- Ta sợ có sát thủ.
Từ Khải Tuyên sau khi dứt lời không khí trong xe ngựa bắt đầu lạ thường, Tiêu Diệp nhìn sang Tiêu Ân chậm rãi nói.
- Con có gì cần giải thích không?
- Phụ thân là dọc đường đi vương gia hay ỷ lại vào con nên không có gì đâu ạ, người hãy nghe con giải thích. Mọi việc không như người nghĩ đâu ạ.
Tiêu Diệp một lần nữa lại thở dài, ông lắc đầu quay mặt sang nơi khác nhắm mắt dưỡng thần. Một người là Tấn vương gia ông theo thân phận cũng là quan lại nào nói gì. Một người là nữ nhi của ông nhưng nó không bị bó buộc lễ nghi nên ông cũng không nói gì chỉ đành thở dài mà tránh né.