Vương Phi Trở Về

Chương 7: Chương 7: Thăm dò Từ đường




ơng phi một mực thâm tình, Nhạn Sơ đã được hưởng phúc lây.”

“Tuy là vậy cũng không nên xin Bệ hạ ban người, ngài hồ đồ rồi.” Lư Sơn Trì trách mắng vài câu, vì bất mãn đối với Tiêu Tề và Lưu Vũ nên nhìn thấy Nhạn Sơ cũng thuận mắt hơn nhiều, “Nha đầu này không kiêu căng như trong lời đồn.” Ông cố ý nhìn vào bên trong mắng lớn: “Không thấy Định vương đến sao, còn không rót trà đi!”

Một tên tiểu binh lúc này mới cười hi hi bước từ trong ra, rót trà nóng cho hai người.

Lư Sơn Trì phẩy tay gọi Nhạn Sơ: “Qua đây ngồi đi.”

Ông rõ ràng là cố ý không đếm xỉa đến Tiêu Tề, Nhạn Sơ nhếch môi, nghe lời đến ngồi bên bàn, Tiêu Tề cũng không thấy ngượng ngùng, bước đến ngồi theo.

Làm sao qua mặt được Tiêu Tề để truyền tin tức cho người trước mặt, đó là vấn đề nan giải nhất hiện nay, ngàn lần không thể nóng vội quá mức. Nhạn Sơ vừa suy nghĩ vừa uống trà, phát giác nước trà vào miệng đắng chát, nàng bèn cố ý lắc đầu cười nói: “Nghe nói trà đắng của Việt Ất Sơn là nổi tiếng nhất.”

Dung mạo quen thuộc, động tác quen thuộc, Lư Sơn Trì nhìn đến ngẩn người, tinh thần càng niềm nở thêm vài phần, ông thở dài: “Già rồi, thường nhớ đến những ngày tháng cùng đại ca xông pha ở Việt Ất Sơn, còn nghĩ tương lai sẽ cùng nhau giải giáp về quê, ai ngờ…” Phát giác mình thất thố, ông lập tức thu lại vẻ thất vọng, nghiêm mặt răn dạy: “Nghe nói cô ỷ được Tiêu Tề dung túng nên khiến trong phủ ầm ĩ cả lên?”

Nhạn Sơ đẩy Tiêu Tề: “Con đâu có làm gì, không tin Lão tướng quân hỏi Định vương đi.”

Lư Sơn Trì trừng mắt: “Tính tình A Lạc là tốt nhất, bây giờ Tiêu Tề vì nó mà dung túng cho cô, cô phải biết thu tay một chút, nếu không thì lão phu nhất định không tha.”

Ba người uống trà nói chuyện, thấy tới giờ, tiểu binh bèn dọn bữa lên, đều là những món đạm bạc, Nhạn Sơ ăn rất ngon miệng, lại kể chuyện cười chiếm được thêm hảo cảm của Lư Sơn Trì. Cơm xong Tiêu Tề bèn cáo từ, Lư Sơn Trì đối với hắn quả nhiên không còn nghiêm khắc như trước, đích thân đưa ra ngoài cửa rồi nói: “Nha đầu này không tệ, rất có duyên với lão phu, lần sau lại đưa nó đến.”

Tiêu Tề mìm cười đồng ý, bước đi vài bước lại quay người nói: “Vãn bối thấy bàn của Lão tướng quân đã cũ rồi, bây giờ mang đi rồi ngày mai lại cho người đưa bàn mới đến.”

Nhạn Sơ lập tức ngước mắt nhìn hắn.

Tiêu Tề vẫy tay, hai tên tiểu binh lập tức dọn bàn ra, Lư Sơn Trì cũng không kiên trì, hắng giọng quay vào nhà.

Hai người không ai nói gì, vội vã bước xuống núi, đến trước xe ngựa, Tiêu Tề ra hiệu cho tiểu binh đặt bàn xuống rồi lui ra, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ không có hành động gì.

Nhạn Sơ nói: “Sao Định vương chưa lên xe?”

Tiêu Tề nói: “Nhất định phải làm vậy sao?”

Nhạn Sơ cười không tự nhiên lắm: “Lời này là có ý gì?”

Tiêu Tề không đáp, chậm rãi bước đến trước cái bàn cũ, đột nhiên đưa tay, cái bàn lập tức bị xoay lại, chỉ thấy sau lưng có khắc bốn chữ, đường nét mảnh mai rõ ràng là dùng trâm khắc lên.

Nhìn rõ chữ kia, Tiêu Tề bèn ngẩn ra.

“Tiêu Tề đáng ghét”, bốn chữ lớn vô cùng rõ ràng, trong ý giễu cợt lại có vài phần ám muội, nhất thời không khí trở nên căng thẳng ngượng ngập.

Khóe môi cong lên nụ cười mỉa mai, Nhạn Sơ không quay đầu mà nhảy lên xe, chui vào trong ngồi.

Không lâu sau, Tiêu Tề cũng vén rèm bước vào, xe ngựa bắt đầu chuyển động.

Nhạn Sơ nói: “Định vương có xe, hà tất phải chen chúc với hạ nhân này?”

Tiêu Tề đáp: “Xin lỗi, là ta đa nghi rồi.”

Nhạn Sơ nói: “Định vương đề phòng tôi hay là Vương phi của ngài? Ngài vốn không mong cô ấy sống sót trở về.”

“Ta đương nhiên mong nàng trở về, nhưng nếu có người có dụng tâm muốn lợi dụng danh nghĩa của nàng để hành sự thì ta cũng không thể không đề phòng.” Tiêu Tề ngừng một lúc rồi thấp giọng nói: “Dù sao cũng là ta phụ nàng, nàng còn sống thì có lẽ cũng sẽ hận ta, nhưng bất luận thế nào ta cũng không muốn cùng nàng đi đến bước không thể quay đầu.”

Nhạn Sơ cười: “Ai lo chuyện của ngài chứ, tóm lại tôi đã thay ngài lấy lòng Lão tướng quân, hoàn thành nhiệm vụ rồi.”

Con sông nhỏ ngoài thành, dưới cây cầu gỗ đơn giản, nước chảy lặng lẽ, các nha hoàn đều bị đuổi ra xa, Lưu Vũ một mình đứng ở đầu cầu, hai tay nắm chặt chiếc quạt tròn, cứ đôi lúc lại bất an nhìn bốn phía.

Cảnh vật xung quanh bỗng biến đổi, trước mặt là một người chắp tay đứng trên vách núi.

Lưu Vũ vội hành lễ với bóng người đó: “Lúc xưa được tương trợ, không ngờ tôn giá lại là Tây Linh quân.”

Tây Linh quân nói: “Cô muốn gặp ta?”

Lưu Vũ ngập ngừng một lát rồi nói: “Tây Linh quân đã giúp tôi sao còn cứu cô ta?”

“Giúp cô, cứu cô ấy, cùng một lý do, cô không cần biết.” Tây Linh quân nói, “Cô đã có được điều cô muốn, nên tự biết lấy thân, sự giúp đỡ của ta đã kết thúc từ lâu, ta không mong Tiêu Tề biết những chuyện này.”

Lưu Vũ không dám nói tiếp: “Dạ, tôi đã hiểu.”

Chớp mắt thì người và vách núi đều biến mất, Lưu Vũ lại trở về bên cầu đá, thấp giọng gọi các nha hoàn đang hoảng loạn, vội vã lên xe về thành.

Từ chỗ Lư Sơn Trì trở về đã ba ngày, An vương đột nhiên phái người đưa thiếp mời cho Tiêu Tề, An vương cũng là huynh đệ ruột của Diễm hoàng, võ công bình thường nhưng kỵ xạ lại cực giỏi, bình thường hay thiết yến mời mọi người đến tỉ thí tiễn thuật, các Vương gia Tướng quân cũng chịu đến ủng hộ, xem như vui chơi, Nhạn Sơ thấy thiếp mời thuận miệng nói muốn đi, Tiêu Tề vì mấy ngày trước hiểu lầm nàng nên cũng không phản đối, để nàng cải trang thành tùy tùng đi theo.

Hôm sau thời tiết rất tốt, mây nhiều, không có ánh nắng chói mắt, mát mẻ thoải mái, vừa hay thích hợp với hoạt động như vậy.

Bên ngoài sân kỵ xạ có thiết kế khán đài, bày hoa quả mỹ tửu, mười thị vệ ở bên cạnh hầu rót rượu, An vương và Tiêu Tề ngồi ở giữa đã thay y phục kỵ xạ, trong đấu trường trước tiên là các dũng sĩ biểu diễn, vô cùng đặc sắc.

Nhân lúc Tiêu Tề bị An vương kéo đi uống rượu, Nhạn Sơ đi khỏi khán đài đến một nơi vắng vẻ mới dừng lại, quả nhiên một lúc nữa thì sau lưng đã có tiếng bước chân đến gần.

Nhạn Sơ nhìn người đến thở dài: “Điện hạ không cần nói, tôi đã biết kết quả rồi.”

Không có áo bào rộng, y phục kỵ xạ đỏ tươi có hình vẽ màu đen, gương mặt quyến rũ hiển lộ thêm vài phần anh khí, Nam vương nói: “Bảo bổn vương phái người theo sau, ai ngờ uổng công một phen, nàng không nên có biểu hiện như vậy chứ?”

Nhạn Sơ nghe được ý đùa cợt, cũng không khách sáo mà đáp lại: “Tôi cũng không ngờ Điện hạ lại vô dụng như vậy.”

Gương mặt anh tuấn khẽ trầm đi, Nam vương đẩy nàng vào chân tường: “Nữ nhân hỗn xược, cần phải dạy dỗ một chút mới được.”

Không chờ nàng lên tiếng thì đôi môi đỏ đã bị giữ chặt.

Không thể gọi là hôn vì không hề có chút luyến tiếc giữ gìn, chỉ có cưỡng đoạt không hề che giấu, mang ý xâm chiếm trêu đùa, Nhạn Sơ nhanh chóng cảm thấy cánh môi đau đớn.

Nhạn Sơ tức giận khép chặt miệng không để hắn đạt được ý đồ.

Cuối cùng Nam vương cũng ngẩng mặt, đôi mắt đẹp vẫn sáng trong như thường, không có dục niệm, chỉ có tia cảnh cáo và quyết tâm chiếm được con mồi: “Có binh đội thứ tư của Việt quân canh giữ ở đó, nàng rõ năng lực của Việt quân nhất, muốn qua mặt bọn họ lên núi thì đừng nói là người của bổn vương, đổi lại là Tiêu Tề cũng không làm nổi, những điều này bổn vương đã thăm dò được từ lâu rồi, lần này phối hợp chỉ là thuận theo ý nàng thôi, muốn đối phó với Tiêu Tề thì nàng còn kém lắm.”

Nhạn Sơ lạnh lùng nói: “Sắc khiến đầu óc mê muội, Nhạn Sơ cũng đánh giá cao Điện hạ rồi.”

“Nàng đã đánh giá thấp bổn vương.” Nam vương nói, “Thủ đoạn trị quân của Tiêu Tề nổi tiếng dường nào mà năm xưa gian tế của Mục Phong quốc lại có thể dễ dàng trà trộn vào doanh trại tráo đổi mật thư, lương thảo chi viện cũng không tiếp ứng được, cái chết của phụ tử Việt tướng quân có khi là ngoài ý muốn, nhưng có khi… là có người cho rằng nắm Việt quân trong tay sẽ an toàn hơn thì sao, nàng muốn báo thù, người nàng đối phó không chỉ là Tiêu Tề, dựa vào bản thân nàng thì không thể nào làm được.”

Hắn nhìn đôi môi đỏ bị hôn càng trở nên kiều diễm của nàng, mỉm cười nói: “Bổn vương chưa chắc cần nàng, nhưng nàng lại cần bổn vương hợp tác, làm rõ quan hệ này rồi, nàng cho rằng bổn vương còn cần nhượng bộ với nàng sao?”

Nhạn Sơ đáp: “Điện hạ chắc là không cần hợp tác với tôi à?”

“Cần, bởi vậy đây chỉ là một giáo huấn nho nhỏ, để nàng biết hậu quả của sự hỗn xược.” Tay của Nam vương trượt xuống, “Làm nữ nhân của bổn vương mới là lựa chọn tốt nhất của nàng.”

“Tôi chỉ biết bây giờ Điện hạ không thể động vào tôi.” Nhạn Sơ hất tay hắn ra, “Còn nữa, vụng trộm là điều khiến tôi ghê tởm nhất.”

Nàng không nhìn Nam vương mà theo đường cũ quay về khán đài đứng sau Tiêu Tề.

“Vừa rồi Vương đệ đi đâu vậy?” Giọng của An vương vang lên, nửa trách mắng, “Nhiều năm không thấy tiễn thuật của đệ, nhưng nhất tiễn song điêu của năm xưa ta vẫn chưa quên, hôm nay đệ không được trốn đâu đấy!”

Ở bên này Nam vương cười nhận cung: “Vương huynh quá khen, bao nhiêu năm nay không tập luyện nên đã mai một lâu rồi, nhất tiễn song điêu e là không thể, nhất tiễn lạc nhạn thì có lẽ còn được.”

Đối diện với tầm mắt của Tiêu Tề, sắc mặt Nhạn Sơ bình tĩnh như không nghe thấy.

Ở bên này cuộc tỉ thí dần đi vào cao trào, trong Hậu cung, không khí ngày càng nặng nề, Diễm hoàng một mình đứng bên lan can, bất động nhìn bụi hoa mẫu đơn, ánh mắt âm trầm.

“Bệ hạ đang nghĩ gì vậy?” Đôi cánh tay mềm mại trắng trẻo từ sau lưng vòng qua eo hắn, Ảnh phi phủ người trên lưng hắn, “Lại là vì vũ nữ kia sao?”

Diễm hoàng nói: “Tiêu Tề đưa nàng ta đi gặp Lư Sơn lão tướng quân rồi.”

Ảnh phi lập tức xoay đến trước mặt hắn: “Sao, cô ta lòi đuôi rồi à?”

Diễm hoàng như cười như không nhìn nàng: “Việt gia dù sao cũng có ơn với nàng, nàng hi vọng nàng ta chết lắm sao?”

“Việt Tịch Lạc đã chết rồi.” Ảnh phi không tự nhiên di chuyển tầm mắt, “Cô ta chẳng qua chỉ là một vũ nữ, vọng tưởng muốn mượn danh Định vương phi để đạt được mục đích khống chế Việt quân thôi, cô ta và Nam vương không minh không bạch, rất có khả năng là quân cờ của Nam vương, huống hồ nếu cô ta là Việt Tịch Lạc thì che giấu thân phận chính là phạm tội khi quân, chết không đáng tiếc.”

“Nàng ta là người của Vĩnh hằng chi gian, không thể dễ dàng động vào.” Diễm hoàng vừa ý chơi đùa tóc nàng, “Lần này Tiêu Tề đưa nàng ta đi gặp Lão tướng quân, nàng ta cũng không lộ ra sơ hở gì.”

Ảnh phi nghe vậy cười lạnh: “Cô ta đâu có ngốc, sao lại hành động ngay dưới tầm mắt của Tiêu Tề được, ngay cả điểm này Tiêu Tề cũng không nghĩ ra sao?”

Diễm hoàng “Ồ” một tiếng: “Ái phi có diệu kế gì chăng?”

“Trước mặt không dám giở trò gì, nhưng nếu khiến cô ta cảm thấy an toàn rồi thì thiếp không tin cô ta nhịn được.” Trong đôi mắt đẹp lộ va vài phần hiểm độc, Ảnh phi chậm rãi nói, “Sao Bệ hạ không dụ rắn ra khỏi hang?”

Tỉ thí tiễn thuật ban ngày kết thúc, Nam vương, Tiêu Tề và một vị Tướng quân giành được thắng lợi, An vương vui mừng, ca yến đến tận đêm mới nghỉ, Tiêu Tề đưa Nhạn Sơ về phủ, vừa vào cửa lớn thì nhận được một phong mật thư, Tiêu Tề đi đến đại sảnh mở ra xem qua rồi vung tay hóa thành một ngọn lửa đốt đi, sau đó gọi thị vệ dặn dò vài câu rồi đi về phía Phong viên.

Nhạn Sơ đang ngồi trên ghế uống trà, vừa tắm rửa xong, trên người đã thay y phục nữ nhân, dưới y phục mỏng manh, vài phần cương nghị ban ngày đã hoàn toàn biến mất, ánh đèn càng thêm phần dịu dàng cho da thịt, khiến cả người càng tỏa ra sự quyến rũ, quạt tròn che ngực, giống như bức hình nữ nhân trong rừng phong trên tường.

Thấy Tiêu Tề bước vào cửa, nàng cười nói: “Định vương theo đến đây làm gì?”

Tiêu Tề biết nàng cố ý, ra hiệu cho các nha hoàn thoái lui.

“Lẽ nào Định vương hôm nay thi triển thân thủ nên đặc biệt muốn đến nghe tôi tâng bốc?” Nhạn Sơ đứng dậy hành lễ, “Định vương oai phong, Định vương thần dũng.”

Tiêu Tề đáp: “Người thắng lợi không chỉ mình ta, nàng cũng thừa cơ đi gặp Nam vương.”

Nhạn Sơ điềm nhiên: “Nhìn các vũ giả khắp Diễm quốc này, có ai không xem Nam vương là tri kỉ đâu.”

“Nàng phải rõ thân phận của mình.” Tiêu Tề nói: “Ta biết nàng sẽ không thừa nhận, nhưng ta tin cảm giác của mình.”

Nhạn Sơ cười: “Lẽ nào ngài vẫn cho rằng tôi là Vương phi? Ngài thân thuộc với cô ấy lắm sao?”

Tiêu Tề im lặng.

Ngón tay không nhẹ không mạnh vạch vài đường trên ngực hắn, Nhạn Sơ nói: “Ngài sợ có lỗi với Phu nhân, nhưng ngài càng có lỗi với cô ấy hơn, ngài gạt cô ấy, gạt cô ấy lấy ngài, lại giấu cô ấy vụng trộm với nữ nhân khác bên ngoài.”

“Ta không muốn như vậy.” Tiêu Tề ngăn cản nàng tiếp tục động tác, khổ sở lên tiếng, “Nếu chưa từng quen Lưu Vũ, ta…”

“Ngài sẽ thích cô ấy.” Nhạn Sơ cầm ngược lại tay hắn, “Nếu ngài đã nhận định tôi là cô ấy, cô ấy là Vương phi của ngài, nữ nhân của ngài, ngài có thể làm bất cứ chuyện gì đối với cô ấy, cô ấy vốn mang họ Vân Trạch, ngài lo sợ gì chứ?”

Đôi mắt quen thuộc khiến hắn không dám nhìn thẳng.

Từng có những lúc nàng cũng nằm trong lòng hắn thế này, nhưng hắn chỉ cười xoa tóc nàng, bỏ qua ánh mắt chờ đợi của nàng. Vì một nữ nhân khác, từ lâu hắn đã không cho nàng được một đời một kiếp nàng muốn, cho dù Việt gia vì hắn mà hi sinh, nàng vẫn tin hắn là một trượng phu tốt, nhưng hắn lại vì một nữ nhân khác mà vứt bỏ tính mạng của nàng.

Đi đến bước này rồi, có thật là có thể vãn hồi không?

Phát giác sự kháng cự của hắn dần dần trở nên vô lực, Nhạn Sơ thuận thế sà vào lòng hắn, nhẹ giọng hỏi: “Ngài từng chạm vào cô ấy chưa?”

Cảm xúc rõ ràng hoàn toàn sụp đổ trong chốc lát, tất cả sự bình tĩnh và lý trí đều bị câu nói này đánh tan thành từng mảnh vụn.

“Tại sao? Tại sao lúc xưa lại ngốc như vậy?” Cuối cùng Tiêu Tề cũng ôm lấy nàng, “Nàng… thật sự chịu tha thứ cho ta sao?”

Người trong lòng không đáp.

Vậy là hắn ôm chặt hơn: “Ta biết nàng là Tịch Lạc, nhất định là vậy, nàng đang hận ta, nhưng ta không muốn tiếp tục như vậy nữa, càng không muốn làm tổn thương nàng nữa, việc nàng làm sẽ ép ta phải ra tay, đừng gặp Nam vương nữa, đừng tiếp tục nữa…” Trong giọng nói có sự thỏa hiệp và khẩn cầu.

Hắn chưa chờ được câu trả lời thì đã bị tiếng kinh hô của Nhạn Sơ cắt ngang: “Phu nhân!”

Tiêu Tề ngẩn ra, thuận thế quay mặt nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy Lưu Vũ đứng ở cửa, môi cắn chặt nhìn ai người đang ôm nhau, trong mắt là sự phẫn nộ và căm hận không hề che giấu.

Nhạn Sơ cũng quay sang nhìn hắn.

Người trong lòng trách mắng, người trước mắt bất an, đối diện với hai ánh mắt, Tiêu Tề im lặng, nhưng vẫn ôm lấy tay Nhạn Sơ không hề buông lỏng.

Lưu Vũ ngậm nước mắt chạy đi.

Nhạn Sơ chủ động rời khỏi lòng hắn, gương mặt mang ý xin lỗi: “Là tôi không kìm chế được tình cảm, Định vương đi đi.”

Khí độ phóng khoáng giống hệt năm xưa, trong đêm tân hôn, vì để an ủi Lưu Vũ, hắn mượn cớ có việc gấp vội vàng rời đi, đổi lại là một nữ nhân khác thì khó lòng dung thứ được hành vi này, nhưng nàng tin hắn, tác thành cho hắn và Lưu Vũ, còn nàng của lúc này đã biết tất cả.

“Tịch Lạc.”

“Tôi là Nhạn Sơ, Định vương, tôi không nhớ gì cả.”

Một câu không nhớ thì có thể nói lên được điều gì? Tiêu Tề nhìn nàng, lòng dần lạnh đi, ánh mắt cũng tối lại, cuối cùng hắn quay người bước ra khỏi cửa.

Nhạn Sơ ngồi một mình hồi lâu rồi mới gọi Hồng Diệp và các nha hoàn vào trải giường, đã ăn tối trong phủ An vương nhưng lại không muốn ngủ sớm, nàng bèn một mình bước ra khỏi Phong viên, định tùy ý đi dạo.

Vốn tưởng Tiêu Tề chỉ muốn mượn mình để xoa dịu Lão tướng quân và Việt quân, không ngờ hắn vẫn chưa bỏ ý niệm chứng thực thân phận thực sự của mình, vì tin vào cái “cảm giác” mà hắn nói sao? Nhạn Sơ hừ nhẹ, đánh giá thấp lương tâm của hắn rồi, hắn đối với Việt Tịch Lạc vẫn còn vài phần áy náy nên mới cản trở trước chứ chưa đối phó, chân tình cũng đành, giả ý cũng mặc, Việt Tịch Lạc cả đời đã thua trước mặt Tần Xuyên Lưu Vũ, sau khi chết chỉ thắng được một ván nhỏ, đây chính là chỗ tuyệt diệu của người chết.

Gió đêm thổi qua, trong lòng nảy sinh một tia nghi hoặc hoang mang, nhưng rất nhanh, trái tim mềm mại lại bị gió thổi lạnh trở lại, cứng rắn như băng.

Có những thứ từ lâu đã không thể vãn hồi, vì đã nhuốm quá nhiều máu và nước mắt.

Ít ra thì sự áy náy trong mắt hắn không hoàn toàn là giả, có thể trở thành một con bài của nàng.

Tần Xuyên Lưu Vũ đến rất đúng lúc, Tiêu Tề làm sao có thể không hiểu ra được vấn đề bên trong, nhìn nữ nhân dịu dàng hiền lương bố trí tai mắt ở Hậu viện, lại biết giở chiêu bày trò, trong lòng hắn sẽ có mùi vị gì đây? Lúc vụng trộm e là cũng không phát giác được nhiều như vậy.

Sau khi có được rồi lại mất đi, Tần Xuyên Lưu Vũ, đây mới là kết cuộc ngươi đáng nhận.

“Tối như vậy rồi Vương thượng còn gọi họ đến Thư phòng làm gì?”

“Lư Sơn lão tướng quân muốn trở về Việt Ất Sơn một chuyến, tính tình của lão nhân gia ai cũng biết rồi, không cho người hộ tống, Vương thượng đương nhiên không yên tâm…”

Nhạn Sơ cười, chậm rãi rời đi.

Đêm khuya vắng người, các nha hoàn ở Hậu viên đều đã ngủ say, đèn lồng trên hành lang chiếu sáng, thỉnh thoảng có vài thị vệ trực đêm tới lui, thị vệ người hầu của Định vương phủ xưa nay chưa từng dám lơ là.

Góc Đông Bắc Phong viên, một bóng đen âm thầm nhảy ra khỏi tường.

Kề bên chính là Từ đường của Vân Trạch gia, Từ đường của Diễm quốc thường thì ngoài Từ đường chính còn có một sân sau để người trong tộc đến bái tế nghỉ ngơi, sát với Phong viên chính là sân sau của Từ đường, trong sân treo hai ngọn đèn lồng, không sáng lắm, cửa đá hình bán nguyệt thông đến Từ đường, có thể thấy được ánh đèn lập lòe bên đó.

Nhìn thủ vệ ở cửa sân sau, suy đoán trong lòng Nhạn Sơ càng chắc chắn hơn.

Từ đường có quan trọng thế nào đi nữa thì cũng không đến mức phải có thị vệ đặc biệt canh giữ, huống hồ gì là ở sân sau, bên trong Từ đường này chắc chắn có ẩn giấu bí mật gì đó, phòng thủ không thể nào lỏng lẻo như vẻ bề ngoài, may là sân sau và Phong viên chỉ cách một bức tường, vòng qua thủ vệ bên ngoài là có thể dễ dàng vào dò thám.

Cảm giác chấn động nhẹ lại một lần nữa truyền đến, nhưng lại nhanh chóng biến mất, các thủ vệ không hề có phản ứng gì, có thể thấy họ đã quen từ lâu nên xem như không có chuyện gì.

Nhạn Sơ âm thầm lướt xuống bờ tường, theo bóng tối mò mẫm tìm kiếm, cuối cùng tìm đến một miệng giếng bên đình.

Đó là một giếng đá bình thường, chỉ đủ cho một người ra vào, lúc này đáy giếng tối đen như mực không nhìn rõ, nàng sờ thành giếng, tay có cảm giác trơn láng, chắc là thường có người lên xuống.

Giếng là để lấy nước, ai lại ra vào đây?

Nhạn Sơ cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn vận nội lực xuống giếng, thăm dò phía dưới, lúc tiếp xúc với mặt nước quả nhiên phát hiện một mật đạo nằm ngang.

Mật đạo chật hẹp không ánh sáng, bên trong tỏa ra hàn khí âm ỉ, không giống với không khí bình thường dưới lòng đất, loại hàn khí này quá quen thuộc, thể chất mẫn cảm chịu ảnh hưởng, Nhạn Sơ gần như lập tức nhớ lại động tuyết nuôi Nhất diệp hoa, bất giác cả kinh.

Tiêu Tề tàng trữ Ngưng tuyết thạch?

Không ngoài dự liệu, trong mật đạo không hề bố trí bất kỳ cơ quan nào, nhưng Nhạn Sơ vẫn không dám sơ ý, bám chặt lấy tường đá từ từ tiến về phía trước, qua hai ngã rẽ, trước mặt cuối cùng cũng có ảnh lửa, thoạt chớp thoạt tắt chiếu vào một thạch thất nho nhỏ.

Nhìn rõ tình hình trong thạch thất, Nhạn Sơ bất giác lạnh người.

Dưới đất trong thạch thất có một người, có lẽ phải nói đó vốn không được coi là người mà là một thứ có hình người, nam nữ khó phân, toàn thân trên dưới không có chỗ nào da thịt hoàn chỉnh, máu thịt lẫn lộn, thảm trạng này thật khiến người ta kinh tâm động phách. Mặt hắn bò dưới đất, bị hai sợi xích sắt xuyên qua xương tỳ bà, xích sắt cố định hắn vào tường, chỉ nhìn bề ngoài là biết không phải thể chất tầm thường. Chắc là bị nhốt quá lâu nên hắn cảm thấy rất buồn chán, dùng thuật pháp bình thường của Diễm quốc để mua vui, ánh lửa trong tay lập lòe, nhưng do công lực bị khống chế nên khó có thể tụ thành hình.

Hàn khí cũng phát ra từ trên người hắn.

Nhạn Sơ gần như có thể khẳng định đây chính là bí mật giấu trong Từ đường!

Rốt cuộc đây là nhân vật quan trọng dường nào mà Tiêu Tề phải bí mật giam hắn ở trong này, mà còn dùng cách tàn nhẫn như vậy? Càng quan trọng hơn là dù bị xuyên qua xương tỳ bà, bị Ngưng tuyết thạch phong ấn tim nhưng hắn vẫn có thể vận dụng thuật pháp, sức mạnh to lớn này thật quá không tầm thường!

Nhạn Sơ cố gắng bình ổn tâm trạng, tính quay người rời đi.

Vào lúc này người kia bỗng ngẩng mặt lên.

Một gương mặt vô cùng thảm thương! Giống như bị liệt hỏa thiêu đốt, hủy hoại không còn ra hình dạng gì, mắt tai mũi miệng dường như không còn rõ ràng, cả đầu giống như một quả cầu thịt đầy vết sẹo, vô cùng đáng sợ. Chỗ đôi mắt sinh ra hai nhãn cầu đỏ, tỏa ra tà khí mạnh mẽ, bắn thẳng về phía nàng.

“Ra đây đi!” Giọng nói lại rất động lòng người, chắc là một nam nhân, giọng điệu phát ra vài phần vô lại, “Nếu không ta sẽ kêu lên đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.