Khách quan trong điếm nghe tiếng động quay lại nhìn, còn chưa hiểu rõ
chuyện gì xảy ra mà cái bàn bỗng chốc vỡ vụn thành từng mảnh.
Đôi mắt trong veo đối diện với đôi mắt hạnh, tia lửa bắn ra bốn phía.
Tầm mắt nam tử như tiên kia cũng dời đến, đã xong, mục đích đạt được.
"Các vị, thật ngại quá, hai vị tỷ tỷ nhà ta là đúng là một đôi oan gia,
đi đến đâu đấu đến đấy, nhưng qua một hồi lại sẽ cùng nhau vui vẻ thôi.
Thật xin lỗi vì đã quấy rầy các vị dùng cơm thật sự xin lỗi." Băng Tâm
cười nói.
Mọi người nghe mỹ nữ xin lỗi, cũng rối rít bảo không sao, ai bận việc
nấy. Mỹ nhân đúng là được đối xử tốt thế đấy, nếu là nam nhân thì sớm đã bị xì mũi coi thường rồi.
Trong lòng Băng Lam thầm than, phương thức này cũng làm người khác chú ý quá đi.
Không khéo không thành sách, bốn người Ngạo Tình đến cửa sơn trang lại chạm mặt soái ca kia.
"Thật là có duyên thiên lý năng tương ngộ, không biết công tử xưng hô
như thế nào? Tại hạ Hàn Tình, xá muội Hàn Thiến, Hàn Tâm, Hàn Lan." Ngạo Tình cung kính chắp tay.
Hàn Tâm(nghĩa là thất vọng đau khổ), nghe tên này khóe miệng Băng Tâm
không ngừng run rẩy, đôi mày thanh tú của Băng Lam nhướn thật cao, đây
là biểu hiện nàng cố nén bật cười.
"Tại hạ Tây Mộc Sơ có lễ. Cô nương mời đi trước." Sở Mộc Hi cười dịu dàng, xua đi giá rét cuối đông.
Ngạo Tình cười khoa trương, nhìn bộ dạng Liễu Diệp Thanh, đúng là đã coi trọng người ta, chỉ thiếu không viết lên mặt bốn chữ ‘ta thầm mến
ngươi’ thôi.
"Ách. . . Đây là Nhị muội của ta, ít nói nhưng tâm tính rất tốt, không
hay nói chuyện nhưng hễ hỏi thì đáp." Ngạo Tình nói chuyện thoải mái.
Thật rõ ràng là đang se tơ hồng!
Ngón tay Liễu Diệp Thanh khẽ trắng bệch, Băng Tâm Băng Lam kìm nén đến luống cuống.
"Nói nhiều chưa chắc đã thật, Hàn Tình cô nương tính bướng bỉnh thật sự là khó có được." Sở Mộc Hi vẫn tươi cười rạng rỡ như cũ, tùy ý làm một
động tác xin mời.
Mặc dù ngoài mặt Ngạo Tình nở nụ cười thong dong, nhưng trong lòng lại
vì Diệp Thanh đổ mồ hôi hột, đây chính là khối Huyền Băng ngàn năm có vẻ bề ngoài được bao bọc bởi ánh mặt trời, nếu Diệp Thanh ngươi không phải nữ tử có tính nhẫn nại để mà "Có công mài sắt" thì thật đáng thương!
Lấy thiệp mời ra, người nọ lại là Kim thiệp, lai lịch lớn đấy.
Vừa vào Sơn Trang, thật khiến người rung động. Khổng Tước Sơn Trang xây dựng trên núi Khổng Tước, cũng dựa vào đó mà đặt tên.
Núi Khổng Tước ở giữa Túc Nguyệt quốc cùng Cao Li quốc, lại có con sông
lớn bắt nguồn từ Thuần Vu quốc. Có vị trí địa lý tốt, độc lập với tam
quốc ở ngoài, lại cùng mạch sống tam quốc tương liên, quân chủ tam quốc
chiêu dụ nhiều năm mà không có kết quả. Không ít người giang hồ đều cho
rằng Khổng Tước Sơn Trang chính là một nước nhỏ, chim sẻ tuy nhỏ nhưng
ngũ tạng đều đủ.
Đây quả thực là phiên bản kiến trúc hoàng cung đã đạt đỉnh điểm, nếu
thải kỳ(cờ màu) biến thành hoàng kỳ(cờ vàng), chắc chắn không ít người
lầm tưởng đã được vào hoàng cung. Kế núi gần sông, đình đài lầu các, quả nhiên là đại vương trên núi trôi qua tự nhiên tự tại.
Ngạo Tình kinh ngạc, đôi mắt trong veo có vài tia u ám. Nếu như thảm án
diệt môn năm đó có liên quan tới Khổng Tước Sơn Trang, như vậy, sơn
trang này cũng không có cơ hội tái xuất như hiện tại... Tập hợp anh hùng đại lục.
Băng Tâm cùng Băng Lam cảm thấy trên người Ngạo Tình tản mát ra khí lạnh lùng, vẻ mặt cũng cứng lại.
Đi vào sân, mới nhìn đã thấy một biển người, tiếng người huyên náo, nếu
không cẩn thận đứng trong đám người, muốn tìm cũng khó như mò kim đáy
biển vậy.
Hơn mai mươi lôi đài to lớn, mà lớn nhất là lôi đài có đường kính rộng
khoảng hai mươi thước, cao hai thước, đoán chừng là để sử dụng cho trận
chung kết. Mỗi lôi đài cách nhau một khoảng, ở giữa xen kẽ không ít mái
che nắng, bàn ghế, hàng trước có bàn chấm điểm, lại có vị trí khách quý ở hàng hai, hàng thứ ba là chỗ ngồi của tuyển thủ, người xem đều là vé
đứng.
"Tiểu thư, tình huống như thế, chúng ta phải làm sao?" Băng Tâm nhìn biển người đông đúc, đau khổ nói.
"Tiểu thư, tầng tầng kiểm tra như vậy thì quá khó khăn rồi. Làm thế nào bây giờ?" Băng Lam cũng có chút không tin tưởng lắm.
Ngạo Tình liếc hai người một cái: "Thế giới này có một loại cửa gọi là
cửa sau, hai ngươi nhanh chóng dùng đầu óc mà suy nghĩ đi."
Cửa sau?
"Nha. Tiểu thư muốn dùng danh hiệu của tiên sinh." Băng Tâm kêu lên sợ hãi.
Tuy nói Lam Vân mai danh ẩn tích vài chục năm, nhưng danh tiếng truyền
lưu rất rộng. Lúc trước ở hôn lễ thái tử Cao Li quốc vừa lộ mặt, Khổng
Tước Sơn Trang sáng sớm liền hướng núi Vân Ẩn phát anh hùng thiếp, còn
là thiếp vinh dự cao nhất lại không có tên, người có thiếp này đều có
thể trực tiếp tiến vào trận chung kết, chỉ cần trước trận chung kết viết tên người tham gia là được. Nghe nói lần này cũng chỉ phát ra năm thiếp như vậy, mỗi Hoàng thất một tờ, còn lại chính là Lam Cơ Tử.
"Dừng lại, nhỏ giọng một chút cho ta, kêu lớn tiếng như vậy, muốn mang
sói tới sao?" Ngạo Tình gõ đầu Băng Tâm. Bốn người hiện tại đều khoác
choàng trắng như tuyết đi đầu, tự nhiên cũng ít đi không ít phiền toái.
"Đi, tìm chỗ ấm áp ngồi thôi."
Rốt cuộc vì sao mà vội vàng tổ chức đại hội Anh Hùng như thế, chọn thời
điểm đầu mùa đông này. Nhưng giữa mùa đông thì vẫn còn hơn ngày hè nóng
bức, hình như cũng không phải chuyện xấu.
Ngày tiếp theo, quả thật đã loại đi rất nhiều người tham gia.
Ngạo Tình không muốn ở tại Khổng Tước Sơn Trang, buổi tối, bốn người trở lại khách điếm nghỉ ngơi. Nhưng lão bản khách điếm cầu xin vì người đến quá nhiều, làm cho các nàng chỉ còn hai gian phòng, như thế này dĩ
nhiên là thu không ít tiền. Băng Tâm thiếu chút nữa là một kiếm xuyên
qua lão bản, bị Ngạo Tình ngăn lại. Đều là người làm ăn cũng biết lão
bản khó khăn, cũng liền thỏa hiệp.
Lúc này, Diệp Thanh bị cản ở ngoài cửa, Ngạo Tình sảng khoái hưởng thụ
việc tắm nước nóng. Ở nơi nhiều người quả nhiên không khí ngột ngạt,
thật sự có chút khó chịu. Nghĩ xem ngày mai có nên tìm chỗ nào cao để
xem náo nhiệt không.
Ừ. Rất thư thái! Mơ mơ màng màng thiếu chút nữa đã ngủ.
Bỗng chốc, một cỗ mùi vị quen thuộc bay tới, tên ngu ngốc này, hiện tại mới đến.
"Thế nào? Mấy ngày không thấy cũng thành hái hoa tặc rồi hả?" Ngạo Tình rất tức giận, tiếp tục vuốt ve cánh tay.
"Chín ngày, mười đêm, sáu canh giờ, ba khắc rồi, ta tới tìm thê tử của ta, không phải hái hoa tặc." Phong Dạ Hàn uất ức nói.
Trong lòng Ngạo Tình run lên, thì ra là hắn nhớ rõ ràng như thế. Trong
lòng không khỏi ngòn ngọt, khóe miệng khẽ tạo thành đường vòng cung.
Cứ như vậy, chắc là hắn bỏ ra nhiều tiền mới mua được chưởng quỹ.
"Ta hôm qua đã tới, vì sao hôm nay chàng mới đến?" Hôm qua cố ý tạo sự
chú ý của Tây Mộc Sơ, một là vì Diệp Thanh, thứ hai cũng là vì mình. Để
Phong Dạ Hàn tìm đến mình, tối hôm qua còn rất thất vọng. Nàng cho là
hắn vẫn còn để ý lời nói trước kia của mình.
"Hôm qua có một chuyện rất quan trọng phải xử lý."
Ngạo Tình vừa nghe, chuyện gì so với mình quan trọng hơn? Vừa mở đôi mắt trong veo ra, ngây ngẩn cả người.
Chẳng biết lúc nào, Phong Dạ Hàn đã sớm lột hết quần áo trên người, trời ơi. Ngạo Tình chỉ kém không chảy máu mũi.
Đường cong tuyệt đẹp, lồng ngực kiên cố, vai rộng có lực, eo thon tràn
đầy sự dụ hoặc, vùng tam giác tuyệt mỹ, mê người làm cho người ta khó có thể mở mắt.
Lúc nàng còn ngây ngốc, Phong Dạ Hàn đã sớm một bước đi vào thùng tắm lớn, trong nháy mắt, nước ấm dâng cao.
"Chàng. . . Làm gì?" đầu lưỡi Ngạo Tình nhất thời thắt lại, tận lực dựa vào thành thùng tắm.