"Hi ca ca, đây chính là nữ hài làm cho ca cùng mẫu hậu trở mặt thành thù sao, gọi là “tiểu Đông Tây” có đúng hay không? Đây chính là nguyên nhân ca ca nhiều năm không chịu thú phi nạp thiếp có đúng hay không?" Sở Linh Nhi phẫn nộ đi lên, kéo tay áo Sở Mộc Hi, tâm tình càng lúc càng nóng giận.
Sở Mộc Hi vẫn ngơ ngác nhìn Ngạo Tình trong ngực Phong Dạ Hàn, có sự vui sướng khi gặp lại, còn có sự bất đắc dĩ chỉ hận không gặp sớm hơn, thiên ngôn vạn ngữ tưởng như vô tận, cuối cùng hóa thành một tiếng cười nhàn nhạt, xoay người đi, không quên nhìn lại Ngạo Tình một cái, đôi mắt hoa đào có thêm sự đau lòng, một bóng dáng thiên lam( xanh da trời) cô đơn dưới những bông tuyết bay tán loạn trong một ngày mùa đông, tịnh liêu mà cao ngạo như vậy.
"Ta nguyên tưởng rằng là ta chưa đủ tốt, không thể vào trong tim chàng được, thì ra tim của chàng sớm đã có người chiếm cứ." Vưu Ngữ Nhứ ưu thương tự lẩm bẩm, tự giễu cười một tiếng, khó nén thê lương cùng bi ai vô tận. Người kia chậm rãi xoay người, trên nền tuyết trắng lưu lại bóng dáng cô đơn.
"Sẽ không, Ngữ Nhứ tỷ tỷ, ca ca ta vẫn rất thích tỷ, huống chi yêu phụ này đã xuất giá, tỷ vẫn có cơ hội." Nói xong, ánh mắt Sở Linh Nhi ác độc hung hăng trừng mắt nhìn Ngạo Tình.
Vưu Ngữ Nhứ khẽ dừng bước: "Ha ha, lấy tính tình Mộc Hi, sợ là liếc mắt một cái chính là cả đời thôi." Nàng cúi đầu cười khổ một phen, tiếp tục đi về phía trước.
Trong băng tuyết ngập trời, có một con Ngao vàng cao cỡ nửa người thường xuyên tới lui giữa Vân Lai khách sạn cùng Khổng Tước Sơn Trang.
Phong Dạ Hàn không có ghét bỏ cẩu, nhưng con Ngao Vàng này, hắn lại thấy thật không vừa mắt. Nhìn Ngạo Tình chơi đùa với nó, trong lòng không biết mùi vị gì.
Ngao vàng này như một loại liên hệ vô hình giữa Sở Mộc Hi và Ngạo Tình, cái tên còn gọi là "Niệm Tây", hôm đó Sở Mộc Hi lại gọi Ngạo Tình là "Tiểu Đông Tây", ý tứ thật rõ ràng, thêm một phen giải thích của Sở Linh Nhi, hai ngày kế tiếp, sắc mặt Phong Dạ Hàn liền không có nửa điểm dãn ra.
Bốn người Xuất Nguyệt cùng Băng Lam Băng Tâm, nhìn thấy Phong Dạ Hàn mặt thối như vậy, trốn xa chừng nào tốt chừng đó, từng gặp qua cùng người tranh thủ tình cảm, chưa từng thấy qua cùng chó tranh thủ tình cảm, mắt phượng hận không thể đánh cái "Tiểu Tam" xen vào này.
Rốt cuộc đến ngày thứ ba, trước cửa khách sạn nhiều hơn một bóng dáng trắng, bên cạnh là một con Ngao vàng cao cỡ nửa người.
Ánh mắt hoa đào của Sở Mộc Hi ẩn tình nhìn Ngạo Tình, thoáng như cách nhiều thế kỷ, chậm rãi nói: "Tiểu Đông Tây, biết không? Sau khi ta trở lại Tây Hộc Quốc, chưa bao giờ quên ngươi. Bốn năm sau ta phái ám vệ của mình trở lại tìm ngươi, muốn đón ngươi đi Tây Hộc quốc chơi. . ."
Thì ra là năm nàng tám tuổi trúng Ngọc Khô Cốt là do Mẫu Hậu của Sở Mộc Hi thầm sai sử ám vệ gây nên, chỉ vì cắt đứt niệm tưởng của Sở Mộc Hi. Sở Mộc Hi thông minh như vậy liền phát hiện ra đầu mối trong đó, sau khi ép hỏi ám vệ, liền cùng mẫu hậu hắn hoàn toàn trở mặt. Trước đây không lâu, lại bức bách Sở Mộc Hi cưới nữ nhi của Thừa Tướng là Vưu Ngữ Nhứ, tất nhiên bị cự tuyệt, quan hệ của hai người như nước với lửa. Ý trời trêu ngươi, trong lòng Sở Mộc Hi luôn có hi vọng, thừa dịp đêm tối lén trốn đến Túc Nguyệt quốc, biến thành vết thương chồng chất. Ai ngờ đi tới nơi hai người gặp nhau, cư nhiên thấy một phần mộ, trên đó viết "Tiểu Đông Tây chi mộ", hắn hoàn toàn tuyệt vọng, tim của hắn cũng hoàn toàn bắt đầu làm lạnh. Buồn cười nhất chính là, phần mộ này chôn một người khác, là một người có quan hệ rất mật thiết cùng Ngạo Tình.
Ngạo Tình lẳng lặng nghe Sở Mộc Hi tự thuật, trong lòng cũng theo đó mà căng lên. Thì ra là hắn chưa từng quên mình, hơn nữa ảnh hưởng của mình đối với hắn sâu như thế. Ngạo Tình liếc mắt nhìn chằm chằm tiểu Kim Ti, thì ra đêm đó nó nổi điên chạy trốn, là cảm giác được chủ nhân đang ở hiểm cảnh, lấy thân cứu chủ, sau đó lại trở về Tây Hộc quốc luôn.
Bởi vì nó, hai người quen biết; thời gian qua đi nhiều năm như vậy, hai người gặp lại, cũng là bởi vì nó.
Hai người một ngao, đồng dạng tình cảnh, bất đồng tâm tình, thế sự xoay vần, hai người bỏ qua quá nhiều.
"Thật ra thì, từ khi gặp muội lần đầu tiên, ta liền có một loại cảm giác quen thuộc, chỉ là trong lòng không muốn thừa nhận, sợ hi vọng rồi lại thất vọng. Nếu như không phải lần trọng thương đó phá hủy khứu giác của ta, có lẽ ta đã sớm liền nhận ra muội." Đáy mắt Sở Mộc Hi nhu hòa như phiến băng mỏng được nắng xuân làm tan chảy, mang theo ấm áp quét qua đáy lòng Ngạo Tình.
"Ta có thể nhìn hình dáng chân thực của muội không?" Sở Mộc Hi mang theo một nụ cười vừa xa lạ vừa quen thuộc nói.
Trong lòng Ngạo Tình sững sờ, cũng không cự tuyệt, tay thon duỗi tới sau tai xé ra, gương mặt tuyệt luân chỉ một thoáng mà làm cảnh sắc khác lu mờ.
Sở Mộc Hi tỉ mỉ quan sát dung nhan kinh diễm, nhếch miệng lên, mỉa mai nói: " không ngờ nữ hài mập lớn lên lại trở nên đẹp như thế."
Nữ hài mập? Ngạo Tình không tự chủ cau mi tâm lại, bất mãn nói, "Nữ hài bốn tuổi có phần tròn trịa cũng coi là mập? đây là thẩm mỹ gì vậy!" Nghiêng đầu không nhìn Sở Mộc Hi, vẻ mặt tức giận.
Sở Mộc Hi thấy Ngạo Tình tức giận, đưa tay sờ lên mặt Ngạo Tình, trong tròng mắt nhiều hơn một nụ cười chân thật, thì ra là tiểu Đông Tây còn có thể làm nũng với mình, tựa như trước kia sau khi bị mình trêu cợt, tiểu Đông Tây sẽ dùng "Tuyệt giao" uy hiếp mình cõng muội ấy lượn quanh núi Tề Tử một vòng lớn.
"Tiểu Đông Tây, cho ta một cơ hội, ta không muốn một lần nữa cô độc một mình, ta có thể cái gì cũng không muốn, chỉ cần muội ở bên cạnh ta." Sở Mộc Hi nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt thanh nhã như nước, xinh đẹp tuyệt trần, tâm tình hơi thấp thỏm nói.
Nghe được Sở Mộc Hi thật lòng thổ lộ, Ngạo Tình không khỏi có chút hốt hoảng, đôi mắt trong veo không dám nhìn thẳng tròng mắt đen, "Đại ca ca, ta đã gả cho người, hơn nữa ta rất. . ."
Trong lòng Sở Mộc Hi hoảng hốt, đôi tay giữ chặt mặt Ngạo Tình, cường hôn, đổ đầy thật sâu quyến luyến cùng nhớ nhung, hết sức căng thẳng, điên cuồng hôn nàng.
Đôi mắt trong veo bỗng nhiên trợn to, một khắc kia trong lòng rung động mãnh liệt, đầu trống không, trước mắt chợt thoáng qua đôi mắt phượng bi thương của Phong Dạ Hàn, đột nhiên thức tỉnh, ra sức đẩy ra Sở Mộc Hi, hốt hoảng né ra.
"Ta không ngại, chỉ cần muội ở bên cạnh ta." Sở Mộc Hi rót vào một phần nội lực, vội vàng nói.
Nhìn Ngạo Tình hoảng hốt trốn chạy, ánh mắt Sở Mộc Hi chìm xuống, thân hình lạnh lùng như sương, bình tĩnh đứng ở nơi đó, dưới ánh mặt trời, có vẻ cường nghạch mà cô đơn, giống như chịu không được một phần lưỡng lự cùng bồi hồi, lại như gánh vác tất cả đau thương, nam nhân tịch mịch mà xa cách.
Trong thoáng chốc, những mảnh ký ức như thủy triều tràn vào trong đầu, không có dấu hiệu nào mà mở ra kí ức phủ bụi đã lâu.
Đột nhiên, mắt đào hoa kéo dài, trong tròng mắt có có ánh lửa dục vọng mãnh liệt.
Nhìn dưới tàng cây người đến người đi, những vết chân nông sâu, Ngạo Tình ngồi trên cây suy nghĩ không khỏi bay xa.
Năm ấy tháng chạp, tuyết rơi như lông ngỗng cơ hồ bao trùm trời cùng đất, mọi âm thanh yên tĩnh lúc, núi Tề Tử có thêm hai bóng dáng, một Lam một Bạch( một xanh một trắng), vừa đi cừa cẩn thận dưới chân, đi theo phía sau hai người còn có một tiểu Kim Ti đáng yêu, hào hứng bừng bừng .
"Ta cõng muội, chớ làm chân bị đông lạnh." Sở Mộc Hi mười một tuổi dùng tên giả Mộc Sở, mang theo thành thục cùng chững chạc không giống như thiếu niên cùng tuổi, toét miệng, hướng về nữ hài bốn tuổi phía sau lưng nói.
Trong mắt nữ hài tràn đầy quật cường, kiên định nói: "Muội muốn tự đi, mới không cần lưng của ca ca."