Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương

Chương 96: Chương 96: Hoàng Phủ Tòng Dung




Ngạo Tình đột nhiên bị yêu cầu này làm cho mê mẩn, đang êm đẹp sao lại nói đến đề tài sinh con rồi, trong đầu hắn lại nghĩ lung tung cái gì nữa vậy?

Bờ môi khêu gợi trực tiếp đặt lên, âm thanh đậm đà có một chút khàn khàn: "Sinh nữ nhi hành hạ hỗn tiểu tử kia."

Ách. Lý do này. . . Hình như có chút gượng ép.

Đại nam nhân mà tính tình thật trẻ con. Tay thon vòng qua cổ hắn.

Trong thoáng chốc, toàn bộ y phục bị cởi sạch. . .

Ừ một tiếng, đôi mắt trong veo đã sớm mê ly, chẳng biết lúc nào bắt đầu, bắt đầu không muốn rời xa cái người tính tình nóng nảy này, thói quen được hắn dịu dàng che chở cùng đòi lấy, cảm giác kia, rất kỳ diệu. Phiêu phiêu dục tiên, đủ loại triền miên. Nếu như ngươi trường thọ ta cũng sẽ nỗ lực chống đỡ, nhất định có thể thủy chung che chở ngươi, chúng ta cùng chia sẻ mọi thứ, làm cho cuộc sống trở nên hoàn mỹ, yêu nhau chính là không xa không rời.

Trên núi có cây Tơ Hồng, có dây Tơ Hồng, dây Tơ Hồng quấn quít với cây đến khi chết.

Bóng đêm nồng đậm, từng trận từng trận mùi hôi thối không bình thường thổi tới.

Đôi mắt trong veo vừa mở ra, Phong Dạ Hàn đã sớm ôm nàng vào trong ngực, hai người liếc mắt nhìn nhau, liền biết tai họa buông xuống.

"Con nhện. . .con. . .nhện. . ."

Vừa ra khỏi lều đã nghe thấy tiếng la bén nhọn của Băng Tâm, tiếng la cơ hồ nhấc lên tầng tầng sóng nhiệt. Cả thân thể nhỏ bé lao thẳng bám lên người Truy Nguyệt, Truy Nguyệt đúng lúc phát huy làm nhiệm vụ hộ hoa sứ giả của nam nhân, trực tiếp ôm ngang thân thể nhỏ bé, kéo chặt vào lòng. Lúc này, thời gian ôm được mỹ nhân về nhà cũng không xa nữa. Một nữ nhân, vào lúc nguy cấp nhất, tự nhiên sẽ hướng nam nhân mà trong tiềm thức nàng nghĩ rằng có cảm giác an toàn để tìm sự an tâm.

"Có độc!" Phong Dạ Hàn lạnh mặt, trên mặt thoáng qua một tia nghiêm túc. Không nói thêm nữa, chỉ có thể càng đề phòng nhiều hơn.

Ánh mắt Băng Tâm vốn so với người bình thường bén nhạy hơn, đã thấy trước nơi xa mấy con nhện trắng to cỡ cái chậu rào rạt đi tới, mặt trên có đường vân màu đen, theo động tác đi tới, có thể nhìn thấy bụng đỏ tươi như máu.

A. Người nào đó từ trong ngực Truy Nguyệt nhảy xuống đất, "Tiểu thư, cứu mạng." Như một làn khói chạy tới sau lưng Ngạo Tình, khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm, gắt gao níu ống tay áo Ngạo Tình, chen đến đẩy cô gia nhà mình sang bên cạnh.

Phong Dạ Hàn chỉ ném một ánh mắt "Thật không có tiền đồ" cho Truy Nguyệt, Truy Nguyệt lúng túng không thôi.

Ngạo Tình cười liếc nhìn Truy Nguyệt chưa kịp thu hồi tư thế, đôi mắt ảm đạm, nhìn thế nào đều có chút khó chịu. Lắc đầu thầm than, đem Tiểu Thiếu Nữ ôm vào lòng, nhỏ giọng mà nói: "Đừng sợ."

Tiểu Thiếu Nữ ngoan ngoãn gật đầu, ý sợ hãi hơi giảm, làm cho Truy Nguyệt đen mặt cùng khó xử.

Âm thanh nhỏ vụn liên tục vang lên, mọi người đều đề phòng cao độ.

Xào xạc xào xạc.

Tiếng xào xạc nhỏ nhẹ theo gió vang lên, rất nhẹ, rất nhạt, cơ hồ khiến người không phát hiện được.

Lượn vòng quanh cây cổ thụ nơi xa, từng mảnh lá xanh ở bốn phương tám hướng đung đưa theo gió, xen lẫn với tiếng xào xạc, quả thật bầu không khí giống như ở địa ngục.

Ngạo Tình nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía, tiếng xào xạc càng ngày càng đến gần, trong lòng thầm kêu không tốt.

Chỉ thấy ở giữa tán cây và mặt cỏ khô, vô số con nhện nhiều màu sắc khác nhau lớn cỡ lòng bàn tay đang từ bốn bề nhanh chóng đánh tới, trên mặt đất còn có dịch nhờn trong suốt, chồng chất, thật ghê tởm.

"Đây là nhện gì?" Chân mày Thượng Quan Liệt nhíu lại.

To nhỏ như lòng bàn tay, nhiều con nhện xấu xí đủ các màu xanh đỏ tím vàng lục lam tràm trắng các loại luân phiên, như đóa hoa tiêm diễm!

"Tránh." Phong Dạ Hàn quát lạnh một tiếng, lập tức kéo Ngạo Tình qua, Ngạo Tình kéo Băng Tâm hướng phía trước phóng tới.

Sau lưng, đám người Sở Mộc Hi không nói một tiếng đuổi theo.

Độc vật, càng tươi đẹp càng độc, một điểm này, bọn họ còn không đến mức sai lầm không biết, huống chi trước mắt là một đàn nhện dữ tợn khổng lồ.

Rậm rạp chằng chịt, thật giống như tất cả mọi chỗ trong rừng rậm đều là lãnh thổ của chúng, vô số nhện độc trên mặt đất nhúc nhích, trên không trung đung đưa.

Lông lá xù xì, màu sắc tươi đẹp, mọi sinh vật chỉ cần dính chút mạng nhện hay dịch của chúng, lập tức mất mạng bởi kịch độc mà không có cả thời gian giãy giụa, làm cho người ta rợn cả tóc gáy.

Nhện ngũ sắc đầy đất, những thân cây chưa khô héo cùng các lùm cây nhỏ, khi nhện ngũ sắc đi qua đều nhanh chóng tàn lụi.

Lưu lại một đường xơ xác tiêu điều.

Không tới một hồi, lũ Nhện làm hư tất cả lều trại, không cách nào dùng được nữa. Sắc mặt mọi người cơ hồ đen như mực.

Phong Dạ Hàn thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, nhanh chóng kéo Ngạo Tình đến sau lưng hắn, Băng Tâm cũng thuận thế bị đưa đến sau lưng, trường kiếm trong tay vung lên, lập tức hóa thành một tấm chắn, đem ba người bao bọc bên trong chạy nhanh về phía sườn núi.

Mọi người cũng đành phải vận khinh công đuổi theo, chạy trốn là hơn.

Những con nhện kia hình như có linh tính, khứu giác đặc biệt nhạy cảm, hướng đám người truy đuổi.

Dùng hỏa công.

Cuối cùng đoàn người người mất sức của chín trâu hai hổ mới cắt đứt được tiến công của lũ nhện độc này.

Thật vất vả nghỉ ngơi một chút, vẻ mặt Phong Dạ Hàn lúc này nghiêm túc nói kế tiếp có thể phải đối mặt với thời tiết càng đáng sợ, ác liệt hơn, cụ thể hắn không cách nào nói chính xác được.

Đi tới gần tối, quả nhiên lời của Phong Dạ Hàn ứng nghiệm. Là bão cát đáng sợ ở Sa Mạc!

Mắt thấy phía trước có loáng thoáng mấy cụm cây sồi xanh nhỏ, cao cở nửa người. Phong Dạ Hàn bảo mọi người phân tán mượn cây sồi xanh che chở. Tự mình cởi áo khoác ra, ôm Ngạo Tình gắt gao trong ngực, dùng áo khoác bọc hai người lại. Những người còn lại cũng vội vàng học theo, phân tán ra.

Mặc dù tất cả mọi người đều có chuẩn bị, vẫn bị gió cát thổi đẩy ngã lung tung, loạn thành một đoàn, cũng chỉ nghe thấy tiếng xào xạc.

Ngạo Tình bị Phong Dạ Hàn ôm thật chặt vào trong ngực, chỉ sợ nàng bị một chút xíu tổn thương. Dần dần, Ngạo Tình phát hiện hai người dán gần hơn, có lực lớn từ hai bên đẩy nàng gần hắn hơn.

Bão cát dữ dội khoảng nửa canh giờ, dần dần gió dừng cát ngừng. Mọi người lục tục từ trong đống cát chui ra, một nhóm người chui ra từ trong cát, mắt to trừng mắt nhỏ. Làm cho tất cả mọi người hiểu một đạo lý, chính là vô luận bọn họ có võ công cao bao nhiêu, ở trước mặt Tự Nhiên bọn họ thật nhỏ bé.

Phong Dạ Hàn ngay cả cát trên người mình cũng không kịp phủi, vội vã nhìn Ngạo Tình trong ngực, "Ngạo nhi không sao chứ?"

Ngạo Tình lắc đầu, thấy Phong Dạ Hàn vẫn dùng sức ôm chặt mình như vậy, có chút đau, liếc mắt nhìn tay Phong Dạ Hàn, nhíu mày một cái: "Chẳng qua nếu như chàng không buông ra, chỉ sợ cũng có chuyện rồi!"

Lúc này Phong Dạ Hàn mới ý thức được mình vô cùng khẩn trương. Ai ngờ, vừa muốn buông ra lại đột nhiên có người la hoảng lên.

"Ta chìm xuống rồi!"

Mọi người vừa nhìn, là tiếng của Lạc Trí Viễn!

Sau tiếng kêu sợ hãi của Lạc Trí Viễn, lại có tiếng kêu thứ hai, thứ ba…, không ngừng có người la hoảng lên. Ngay cả Truy Nguyệt ôm Hoàng Phủ Tử Khiên cũng vậy.

Không tốt! Gặp phải cát chảy rồi !

Ngạo Tình cùng Phong Dạ Hàn lập tức nhìn phạm vi cát sụt, đồng thời nhìn thấy có một cụm cây đứng một mình ở phía tây bắc, nhất thời hai mắt tỏa sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.