Kiếm thuật thật nhanh, mọi người lên tiếng kinh hô.
"Di Hình Hoán Ảnh." Tiểu mỹ nhân kinh hô một tiếng, nghi hoặc nhìn Ngạo Tình: "Bọn họ làm sao biết Lưu Tinh kiếm pháp?"
Lưu Tinh kiếm pháp? Đây không phải là kiếm pháp mất tích nhiều năm, vẫn
bị người trong võ lâm đổ xô đi tìm, cư nhiên ở trên người các nàng bày
ra không bỏ sót.
"Tiểu mỹ nhân, chưa nghe nói qua, Thiên Ngoại Hữu Thiên(trời cao còn cao hơn)? Không ngờ ngươi tóc dài, kiến thức thật đúng là ngắn a!" Ngạo
Tình tựa vào ngực Phong Dạ Hàn, rất tự nhiên nói.
Lúc nói chuyện, mấy chục người không còn một ai. Hai người Băng Tâm,
Băng Lam nhẹ hạ xuống đất, cư nhiên không dính một giọt máu nào mà trở
lại trước mặt Ngạo Tình, mọi người thấy ánh mắt ba nữ tử lay lay, chớp
lại nháy mắt.
"Tốt! Không có lười biếng. Trở về mỗi người thưởng một nụ hôn thôi." Ngạo Tình rất hài lòng với biểu hiện của hai người.
"Miễn!" Hai người nhất thời không có chút vẻ thắng lợi vui sướng nào, vội vàng lùi ra xa.
"Lại hồ nháo!" Phong Dạ Hàn cưng chiều điểm mũi nàng, một cái tay khác không quên ôm càng chặt thêm.
Ngạo Tình hướng hắn toét miệng cười, lại nhìn về phía tiểu mỹ nhân: "Như thế nào, trận tán nhân tán, ai về nhà nấy. Lần sau gặp lại thôi?"
Tiểu mỹ nhân tức giận: "Hừ! Nếu như các ngươi có thể xông qua cửa ải tiếp, ta nhận thua, lập tức rút lui."
Cư nhiên muốn đánh luân phiên. Vẻ mặt Ngạo Tình giận hờn, chỉ thấy trên
gương mặt trắng nõn của nàng hiện lên sắc đỏ kiều diễm giống như uống
rượu say, trong bóng đêm tuyệt mỹ vô luân. Mắt phượng của Phong Dạ Hàn
nhìn không nháy mắt, ngay sau đó trong cơ thể dâng lên một cỗ nóng ran.
"Chúng ta có lựa chọn khác sao!" Ngạo Tình khinh thường hỏi ngược lại.
Tiểu mỹ nhân đã sớm muốn lấy lại mặt mũi, cười lạnh: "Bày trận!" Trong
bóng tối lại xuất hiện một nhóm nữ tử, thân hình vừa động, đinh đinh
đương đương, nhìn kỹ, mới phát hiện trên tay mỗi nữ tử đều mang theo một cái chuông.
Đinh đinh đương đương, tiếng chuông vang lên, làm cho lòng người dao động, tâm tư rối loạn.
Lại là Cửu Cung nhiếp tâm trận.
"Tiểu thư. Bọn họ lại có thể biết trận pháp này!" Hai người đều chấn động, không thể tin nhìn trận pháp kia.
Ngạo Tình lạnh lùng nhìn nhiếp tâm trận không ngừng biến ảo, vốn không
muốn thể hiện công phu ở trước mặt người khác, nhưng bọn hắn cũng không
thể dùng nội lực, Băng Tâm, Băng Lam lại chưa đủ trình độ, không thể để
cho họ xông vào, mình lại trúng tuyệt tình cổ, vạn nhất không cẩn thận
lại thức tỉnh nó, cái loại tư vị đau đớn đó thật sự có chút khó nhịn,
càng không muốn Phong Dạ Hàn phải tiếp máu cho mình.
"Ngạo nhi, ta đi tới đi!" Phong Dạ Hàn nhìn thấy Ngạo Tình do dự, mỉm cười nói.
Ngạo Tình không cần suy nghĩ liền cự tuyệt: "Không thể, trận pháp này có ma lực nhiếp hồn, nội lực của chàng bị phong bế rồi, xông trận không
phải là lựa chọn sáng suốt."
"Không bằng chúng ta cùng tiến lên." Phong Hành Thượng hồ đồ nói.
Ngạo Tình tức xạm mặt lại, rất không khách khí trả lời: "Ngươi cho rằng
đây là kéo bè kéo lũ đánh nhau, nhiều người sức mạnh lớn sao!"
Phong Hành Thượng cứng họng, có chút ngượng ngùng.
"Thế nào? Không xông trận, vậy chúng ta không thể làm gì khác hơn là kéo bè kéo lũ đánh nhau thôi." Tiểu mỹ nhân vô liêm sỉ cười khẩy nói.
"Tiểu mỹ nhân, thật là bán vải mà không mang theo thước đo." Ngạo Tình không quên ba hoa.
"Có ý tứ gì?" Tiểu mỹ nhân mặc dù biết lời nói của Ngạo Tình cũng không
tốt đẹp gì, nhưng lại không muốn im lặng chịu thiệt thòi, hỏi.
Phong Dạ Hàn cười, đưa tay ôm chặt người trong ngực, trong mắt vô tận cưng chiều, thật là nha đầu miệng lưỡi không tha người.
"Không có liêm sỉ. Đần!" Băng Tâm cười đến hài lòng, không chút hoang mang giải thích.
"Ngươi... Lựa chọn người nhanh chút, bản cô nương cũng không có nhiều kiên nhẫn." Tiểu mỹ nhân giận dữ dùng Sư Tử Hống đấy.
Đúng vào lúc này, huyết dịch Ngạo Tình bắt đầu sôi trào, nhiệt độ thiêu
đốt bức người, trong lòng như bỏng rát, rất đau rất đau, Phong Dạ Hàn
vừa thấy tình huống không đúng, lập tức tháo băng ở cổ tay, khẽ dùng
sức, máu tươi liền tràn ra, lập tức đưa đến bên miệng Ngạo Tình. Ngạo
Tình cũng không để ý được hình tượng gì khác, hé môi nhận lấy.
"Tiểu thư." Hai người Băng Tâm, Băng Lam không khỏi lo lắng.
"Ha ha. Thì ra là ngươi trúng cổ, thật là trời cũng giúp ta. Không trách được ngươi không dám tự mình ra trận. Vậy thì không thể trách ta rồi."
Tiểu mỹ nhân hả hê, cười đến yêu mị, ngay cả bóng đêm hình như cũng dính vào mấy phần mị thái.
"Đợi chút, ta có người xông trận." Vẻ mặt Ngạo Tình khôi phục không ít, nhưng vẫn tái nhợt vô lực.
"Mau! Bản cô nương không còn bao nhiêu kiên nhẫn." Tiểu mỹ nhân thật sự
có chút không nhịn được rồi, hướng về phía Ngạo Tình phẫn nộ quát.
Ngạo Tình vừa nhẹ nhàng băng bó cổ tay cho Phong Dạ Hàn, vừa rót vào một phần nội lực nói: "Còn không hiện thân, có phải muốn ta dùng kiệu tám
người khiêng mời."
Vừa dứt lời, một bóng dáng màu xanh giống như mũi tên rời cung, vèo một
tiếng xông vào trong trận, kèm theo một hồi tiếng chuông thanh thúy,
tiếng kiếm đụng chuông, cơ hồ không thấy rõ người trong trận là người
phương nào, đã sớm là vong hồn dưới kiếm.
Nhìn từng nữ tử áo đen ngã xuống, tiểu mỹ nhân rốt cuộc bắt đầu run rẩy, thủy mâu bén nhọn co rút nhanh: "Chuyện này... Cái này không thể nào... ".
"Thiên Ngoại Hữu Thiên, ta đã sớm nói ai chết vào tay ai không biết
trước được. Trở về nói cho chủ nhân ngươi biết, bảo nàng tới đây. Vì
ngươi còn có tác dụng làm người thông báo, hôm nay liền tha ngươi một
mạng." Giọng nói Ngạo Tình rất bình thản, nhưng nghe vào trong tai, so
với gió lạnh đêm đông còn lạnh lẽo hơn.
Chém giết quá nhiều, thật sự đi ngược lại qui tắc của nàng, nếu không
phải là bọn họ nhằm vào Phong Dạ Hàn, nàng cũng sẽ không ra tay ngoan
độc như vậy.
Dứt lời, nữ tử áo xanh đã sớm phá trận, không chừa một ai, nhoáng một cái, liền tới trước mặt Ngạo Tình.
"Lợi hại!" Ngạo Tình chống lại cặp mắt phía trên khăn che mặt màu xanh, nhếch môi hạ xuống, không quên ca ngợi.
Nữ tử áo xanh cũng không tính trả lời, chỉ là bước chân nhẹ nhàng đến
gần Ngạo Tình, mắt yên lặng nhìn Phong Dạ Hàn sau lưng nàng. Nhàn nhạt
lên tiếng, ngắn gọn vài chữ "Mặt than, không ra hồn!"
Băng Tâm ha ha cười, nữ tử mặc áo xanh này thật hài hước.
"Ta thích là tốt rồi!" Ngạo Tình tức giận, khóe miệng Phong Dạ Hàn giật giật, trầm mặc.
Ai ngờ, nữ tử áo xanh đột nhiên thay đổi thái độ, hơi uất ức nức nở,
"Ngươi làm người tâm địa thật ác độc, ta với ngươi thanh mai trúc mã,
lớn lên cùng nhau từ thuở nhỏ, chín tuổi bắt đầu cùng giường chung gối,
đối với ngươi, ta sớm đã rễ tình đâm sâu, ai ngờ ngươi một buổi sáng
thay lòng, để cho ta một mình tịch mịch, cho dù biết ngươi sẽ không ở
cùng ta, ta vẫn như cũ bên cạnh ngươi, chỉ sợ ngươi có một chút tổn
thương, nhưng ngươi, thật sự quá thương tổn lòng ta rồi!"
Chân thực như vậy, khẽ thì thầm, mọi người thật cho là nữ tử áo xanh yêu Bách Lý Ngạo Tình.
Vẻ mặt Ngạo Tình giống như ăn phải con ruồi vậy, há miệng ra, lại mấy
lần nói không ra lời. Liễu Diệp Thanh cho tới bây giờ tiếc chữ như vàng, hôm nay lại nói nhiều như vậy, khiến Ngạo Tình cảm thấy như thiên lôi
giáng xuống "Ngươi chẳng lẽ thật sự yêu thích ta?"
Lời vừa nói ra, trong đầu mọi người trống rỗng. Sắc mặt Phong Dạ Hàn cương cứng, xanh mét.
Nữ tử áo xanh vẻ mặt vui mừng, nở nụ cười, âm thanh thanh thúy như
chuông đồng, vang vọng ở bóng đêm lành lạnh đầu mùa đông.
Ngạo Tình vừa nghe âm thanh sang sảng kia, cả giận nói: "Dám đùa ta."
"Tiểu thư." Băng Tâm cười vui mừng như hoa nở: "Người rốt cuộc biết được cảm giác khiêng đá đập chân mình."