Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương

Chương 41: Chương 41: Phượng Hoàng mới sinh (2)




Mi tâm Phong Dạ Hàn cau lại, ai cũng không phát hiện trong mắt phượng đảo quanh nước mắt.

Ngạo Tình tỉnh lại lần nữa là do bị tiếng đao kiếm đánh thức.

Đầu tiên đập vào mắt là khuôn mặt tuấn mỹ không một gợn sóng như thể sự việc bên ngoài đang đánh nhau không hề liên quan tới hắn, mà chỉ có nàng có thể tác động đến hắn., khẽ hôn, dịu dàng hỏi một tiếng: "Nàng đã tỉnh."

"Ừ, ôm ta đi ra ngoài xem một chút, bỏ qua thật là đáng tiếc."

Phong Dạ Hàn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, giống như nâng niu đứa bé hay đồ sứ dễ vỡ, khiến Ngạo Tình không nhịn được hôn trộm một cái.

Bên ngoài xe ngựa, những bóng dáng màu đỏ lay động.

Trong đó, nổi bật nhất là hai người, một là tiểu mỹ nhi tối hôm qua, mặc dù thay đổi xiêm áo, nhưng Ngạo Tình nhìn một cái liền nhận ra nàng. Bên cạnh hình như nhiều hơn một tiểu cô nương áo lam tuổi tương tự nàng, trên khăn che mặt là đôi mắt trong sáng, xem ra cũng là một mỹ nhân.

Mấy ngày trước tập kích buổi tối, hôm nay ngược lại quang minh chính đại đưa tới cửa, lá gan thật lớn.

"Dừng tay."

Cô nương áo lam vừa nhìn thấy Ngạo Tình ra khỏi xe ngựa, lập tức hô chúng nữ tử áo đỏ dừng lại, Băng Tâm Băng Lam cũng trở về vị trí cũ.

"Tiểu thư, bọn họ biết Lưu Tinh kiếm pháp." Hơi thở của Băng Tâm có chút nhiễu loạn, mồ hôi trên chóp mũi ngưng lại, nội lực của Băng Lam hơi kém Băng Tâm nên sắc mặt có chút tái nhợt, hiển nhiên có dấu hiệu tiêu hao thể lực.

"Ngươi chính là Bách Lý Ngạo Tình?" Theo thói quen truyền âm bằng nội lực, tuổi nhỏ nhưng võ công thật không kém.

Vì mình mà tới sao? "Chính là ta. Không ngờ tên của ta lại nổi tiếng như thế" Bách Lý Ngạo Tình chắp tay, khí thế không kém nữ tử áo lam chút nào.

"Họ tại sao lại biết Lưu Tinh kiếm pháp?" Đôi mày thanh tú của nữ tử áo lam run lên, hình như thái độ có chút khinh thường với Ngạo Tình.

Tâm tư Ngạo Tình có chút mờ mịt, chẳng lẽ?

"Họ vì sao không thể biết Lưu Tinh kiếm pháp?" Hỏi ngược lại.

"Đó là kiếm pháp tổ truyền của gia tộc chúng ta. Người ngoài không được tập luyện!" Trong ánh mắt của nữ tử áo lam bắt đầu có chút tức giận, tựa như nhìn thấy kẻ trộm.

Kiếm pháp tổ truyền?

Trong nháy mắt sắc mặt Ngạo Tình ửng hồng hỏi: "Cô nương họ gì?"

"Hừ. Ngươi còn chưa xứng biết danh tính của chúng ta, ngươi chỉ cần nói các nàng làm sao biết Lưu Tinh kiếm pháp? Nếu không chớ trách đao kiếm không có mắt."

"Tiểu muội muội, lời này của ngươi thật không có trình độ. Giang hồ xem trọng hòa khí, huống chi chúng ta đều là nữ nhi, có thể giải quyết mọi chuyện bằng lời nói, làm gì cần dùng đao kiếm, ngộ nhỡ bị thương trên mặt lại không hay?" Thấy thái độ nữ tử áo lam cứng rắn, cũng đành phải đùa giỡn chút.

"Ngươi... Hãy bớt sàm ngôn đi, tại sao lại biết Lưu Tinh kiếm pháp?" Giọng nói bắt đầu cao!

"Như vậy đi, cô nương cùng nha hoàn của ta so một lần, nếu như nha hoàn của ta thua, vậy ta sẽ hỏi gì đáp đấy, nếu như ngươi thua, vậy ngươi phải trả lời câu hỏi của ta, như thế nào?" Người giang hồ dùng kiếm lấn hiếp người, người như vậy thật không ít, cũng đầu độc nha đầu mới mười mấy tuổi rồi.

"Một lời đã định."

"Đánh nhanh thắng nhanh." Ngạo Tình ý bảo Băng Tâm nghênh chiến, Băng Tâm gật đầu bước ra khỏi hàng.

"Khẩu khí thật lớn." Nữ tử áo lam hừ lạnh một tiếng: "Vậy hãy để cho ngươi biết một chút về Lưu Tinh kiếm pháp chân chính."

Lưu Tinh kiếm pháp chú trọng vào nhanh, ngoan (hung ác), chuẩn (chính xác), xem trọng tốc độ nhanh nhất, sắc bén nhất, kiếm thế trước kiếm đoạt người, bộ pháp biến ảo vô thường, tự mình vận kiếm, lấy thần vận kiếm, Thân Kiếm Hợp Nhất, thần kiếm kết hợp, làm kẻ địch không thể chống đỡ được.

Chiêu thức của hai người như nhau, không giống tỷ thí, càng giống như đang đùa chơi, người có nhãn lực đều thấy được nhiều chiêu ngoan độc.

Cuối cùng, nữ tử áo lam hết kiên nhẫn, bay lên không biến ảo chín chiêu thức, đâm thẳng vào mặt Băng Tâm.

"Tiểu... " Băng Lam đang muốn hô to, Ngạo Tình đã sớm lắc mình rút kiếm trong tay Băng Lam ra, dùng Đạp Vân Bộ, thân hình loáng một cái, kiếm trong tay soàn soạt soàn soạt mấy chiêu, binh một tiếng.

Kiếm của nữ tử áo lam cắm xuống mặt đất ở vài thước bên ngoài, mà mũi kiếm của Ngạo Tình cách chính giữa mi tâm của nữ tử áo lam vài tấc. Nàng cư nhiên dùng Lưu Tinh kiếm pháp tuyệt chiêu —— Lưu Tinh xuyên nguyệt.

Băng Tâm Băng Lam nội lực chưa đủ, nàng không dám mạo hiểm hiểm để cho các nàng học hai chiêu cuối cùng, nữ tử áo lam cư nhiên học hết, vì thế Băng Tâm sẽ thua thiệt, Ngạo Tình vạn bất đắc dĩ mới ra tay.

"Cô nương tốt, đã nói xong mà tại sao lại động sát khí?" Ngạo Tình buông kiếm xuống, kéo tay Băng Tâm, âm thầm chuyển chút nội lực cho nàng, làm tâm mạch đang rối loạn của nàng hơi ổn định lại.

"Ngươi... Ngươi cư nhiên một chiêu liền cản lại chiêu Lưu Tinh xuyên nguyệt của ta." Nữ tử áo lam trợn tròn cặp mắt, ánh mắt nhìn Ngạo Tình như nhìn một người điên.

Ngạo Tình lúc này cũng không có tâm tình để ý tới nàng, chỉ muốn giúp Băng Tâm điều tức kinh mạch. "Ta và ngươi không thua không thắng, hôm nay đến đây chấm dứt." Dù sao còn nhiều thời gian, họ đều sẽ tìm tới cửa.

"Lãm Nguyệt, ngươi tới giúp Băng Tâm."

Lãm Nguyệt nghe lệnh, ngồi xuống ngưng tụ nội lực truyền cho Băng Tâm, nhìn sắc mặt Băng Tâm của từ từ đỏ thắm, Ngạo Tình mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu thư, ta... " Băng Tâm cúi đầu, không dám nhìn vẻ mặt hơi giận của Ngạo Tình.

"Lần sau không được cậy mạnh, cứ như trong khi tập luyện bình thường là được." Ngạo Tình không đành lòng trách móc nặng nề, vốn là muốn lấy cá tính không chịu thua của Băng Tâm, làm cho đối phương sử dụng tuyệt chiêu, xem thử lời nữ tử áo lam có đúng không.

Khó thấy Băng Tâm ngoan ngoãn gật đầu.

"Cảm giác tốt hơn chưa?" Ngạo Tình cầm tay của nàng, sắc mặt lạnh nhạt hơn rất nhiều, Băng Tâm gật đầu, giúp nàng vén lại sợi tóc rối loạn, cười nói: "Cái nha đầu này, cái tính háo thắng của ngươi sớm muộn cũng chịu thua thiệt."

Băng Tâm le lưỡi một cái, vô cùng dễ thương, Băng Lam ở một bên cũng không quên trêu ghẹo. Chủ tớ ba người hoàn toàn đem những nam tử kia quên mất. Phong Dạ Hàn cười ôn hòa nhìn Ngạo Tình, trong lòng nhu hòa trăm lần.

"Tiểu nữ tử bội phục kiếm thuật của Ngạo Tình cô nương, ta họ Lãnh." Nữ tử áo lam vẫn coi như lỗi lạc, tự đáp.

Không ngờ nàng vẫn chưa đi, Ngạo Tình đột nhiên xoay người: "Ngươi nói ngươi họ Lãnh?"

Nữ tử áo lam có chút kinh ngạc: "Đúng vậy. Cô nương biết?"

Hai mươi lăm năm trước, Lăng gia Phượng Hoàng Kiếm, Lãnh gia Lưu Tinh kiếm pháp, vang danh giang hồ, hai nhà thế giao nhiều năm, mà việc kết thân cũng không thiếu chỉ là một ngày Lăng gia bi thảm bị diệt môn, Lãnh gia cũng một buổi sáng ở trên giang hồ mai danh ẩn tích.

Vì sao hiện nay tái xuất giang hồ, lại khắp nơi muốn đưa Phong Dạ Hàn vào chỗ chết.

"Vì sao phải giết Phong Dạ Hàn?" Ngạo Tình đột nhiên hỏi.

Vừa nhắc tới cái này, sắc mặt nữ tử áo lam kịch biến, cắn răng nghiến lợi nói: "Bọn họ Phong gia đáng chết. Phong Dạ Hàn là nhi tử Phong Khiếu Thiên sủng nhất, tự nhiên phải giết hắn, để cho cha hắn nếm thử một chút tư vị việc mất ái tử."

Lúc này, hai người Phong Hề Ngạn, Phong Hành Thượng cũng kinh ngạc.

Ngạo Tình vội hỏi, "Vì sao lại thống hận người Phong gia như thế?"

"Thù diệt môn." Nữ tử áo lam đau khổ nói ra .

Lam Vân vẫn phản đối mình thích Phong Dạ Hàn, thậm chí đủ loại hành động cũng thể hiện hắn thống hận người Phong gia như thế nào, hắn như thế là bởi vì mẫu thân, mà giao tình của Lăng gia cùng Lãnh gia thế nào ai cũng biết, vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.