"Lời nói của tiểu hài tử sao có thể coi là thật, phu quân ta có chút hài hước, cũng không có ác ý." Mắt thấy lửa giận của Phong Dạ Hàn có xu hướng cao lên, Ngạo Tình vội vàng lên tiếng hoà giải.
Hoàng Phủ Tòng Dung nhanh chóng an bài tôi tớ dọn bữa tối cùng chỗ nghỉ ngơi cho mọi người.
Bởi vì do Hoàng Phủ Tử Khiên, Hoàng Phủ Tòng Dung chủ động tìm Phong Dạ Hàn cùng Ngạo Tình, hàn huyên một phen, rất nhanh mở máy hát.
Hoàng Phủ Tòng Dung hiện đang là thủ lĩnh Lang Gia tộc. Bọn hắn là hậu duệ của Hoàng tộc Tây Vực Lang Gia, cũng vì tầm bảo mà đến, nhưng mục tiêu của bọn hắn nhỏ hơn, chỉ muốn tìm về chí bảo của bổn tộc là Lam Tinh Linh để cứu tính mạng của người trong tộc hiện nay. Bởi vì từ hai trăm năm trước Tây Vực bị thiên tai, người hoàng tộc Tây Vực Lang Gia liền dời khỏi ngọn núi nơi Tây Vực Lang Gia sinh sống, trong vòng một trăm năm, cuộc sống của tộc nhân trôi qua bình an vô sự. Sau đó không biết thế nào, phần lớn người trong tộc mắc phải quái bệnh, đủ loại quái bệnh. Sau lại nghe các lão giả trong tộc nói, hoàng tộc bọn họ có thể bởi vì trăm năm trước ban cho một nữ tử biết vu thuật từ bên ngoài đến cái chết mà bị nguyền rủa, chỉ có chí bảo Lam Tinh Linh của hoàng tộc mới có thể giải trừ ma chú, khiến tộc nhân một lần nữa có cuộc sống mới.
Vì vậy, Hoàng Phủ Tòng Dung là thủ lĩnh Lang Gia tộc liền mang theo vài tùy tùng tới tìm bảo, trên đường Hoàng Phủ Tử Khiên bởi vì ham chơi trong sa mạc mà bị lạc mất phương hướng, vừa vặn đụng phải đám người Phong Dạ Hàn. Lại trùng hợp gặp phải bão cát sa mạc, Hoàng Phủ Tòng Dung liền dẫn người đến cứu.
Thật đúng là chuyện xưa làm cho người ta nghe thấy có chút không yên.
Lang Gia hoàng tộc kể từ sau khi xuống dốc, liền một lòng an ổn sinh sống, cũng không có bất kỳ dục vọng chiến tranh nào. Chỉ là, nơi Lang Gia tộc chiếm cứ núi Lang Gia là một nơi dễ thủ khó công, một bên là sa mạc tử vong, một bên là nơi hay sảy ra cát chảy, cho nên Tứ Quốc muốn cá lớn nuốt cá bé, cũng có tâm vô lực, không thể làm gì khác đành mặc kệ nó. Mà ở núi Lang Linh cách núi Lang Gia không xa, lại là căn cứ Lang Gia minh. Theo Âu Dương Trường Phong hồi báo, gần trăm năm nay tộc Lang Gia xác thực an phận thủ thường, cũng không có nửa phần dấu hiệu nhúng tay vào chiến trường. Mà bên trong tộc xác thực cũng xuất hiện không ít bệnh trạng kỳ dị, đủ làm thủ lĩnh của bọn họ đóng cửa lo lắng một đoạn thời gian.
Việc này Hoàng Phủ Tòng Dung nói giống như rất thẳng thắn, bất quá có đúng hay không còn phải chờ xem.
Cùng Hoàng Phủ Tòng Dung nói chuyện xong, Phong Dạ Hàn liền dắt Ngạo Tình trở lại gian phòng của họ. Ở một khúc quanh âm u, hai người nghe được một chút tiếng vang, lập tức lặng lẽ dừng lại, nín thở ngưng thần nghe lén.
Thì ra là Lạc Sơ Hàn cùng Công Tôn Vũ Hiên đang nói chuyện, quả nhiên là cấu kết với nhau làm việc xấu. Để cho hai người khiếp sợ là chuyện bọn họ nói còn dính đến chuyện tình năm đó của An Lam Dung. Thì ra An Lam Dung cùng Tả Thừa Tướng Úy Trì Tùng của Thuần Vu quốc là thanh mai trúc mã, Úy Trì Tùng vì tiền đồ của mình không tiếc đem hồng nhan tri kỷ đưa đến hoàng thất Túc Nguyệt quốc làm gian tế, âm thầm cấu kết Đại Thần trong triều, thêm với lời nói bên gối, Phong Kình Thiên nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc tâm trí, hạ lệnh truy giết tận đối với Lăng gia cùng Lãnh gia. Trong tối phái ra đội ám kiêu, ngoài sáng lại phái Bách Lý Vinh Tướng quân phụ trợ. Mà người của An Lam Dung bí mật sưu tầm Phượng Hoàng Kiếm phổ, nhưng không thu hoạch được gì. Bách Lý Vinh Lâm lại âm thầm cứu mẫu thân Ngạo Tình là Lăng Sơ Hạ.
Như thế xem ra, năm đó Lãnh gia tránh được một kiếp chỉ sợ cũng là do tai mắt của Lãnh gia tại các nước. Mà Khổng Tước Sơn Trang Lạc Nam chỉ sợ có dính tới một nước, hoặc là bị một nước kiềm chế.
"Dạ Hàn, ta muốn đi tìm Sở Mộc Hi một chuyến." Ngạo Tình cảm thấy phải xác minh lại phỏng đoán trong lòng mới có thể theo đầu mối thấy được ngàn mối quan hệ rắc rối của Tứ quốc.
"Nàng cảm thấy Sở Mộc Hi sẽ nói thật cho nàng biết sao?" Phong Dạ Hàn biết ý tưởng của Ngạo Tình, chỉ sợ nàng đi lần này uổng công một chuyến.
"Nếu không chàng theo ta đi?" Ngạo Tình biết trên phương diện này Phong Dạ Hàn có chút không thích, không thể làm gì khác đành thỏa hiệp.
Phong Dạ Hàn nghẹn lời một chút, dù sao cũng bị hiểu lầm rồi, vậy thì cùng đi thôi.
Vậy mà, Sở Mộc Hi cũng rất thẳng thắn, không giấu diếm gì mà nói ra hết với Ngạo Tình.
Thì ra quả nhiên Khổng Tước Sơn Trang ở trong phạm vi khống chế của Sở Mộc Hi. Mà lần tỷ võ cũng là ngụy trang, cũng chỉ vì Sở Mộc Hi lôi kéo thế lực giang hồ trợ lực thôi. Nhưng hình như hiệu quả không lớn
"Ngươi cam kết gì với Lạc Nam?" Ngạo Tình muốn biết là cái gì hấp dẫn khiến Khổng Tước Sơn Trang có thể xưng bá một phương cúi đầu xưng thần.
"Khi thiên hạ thống nhất thì hắn làm một nước phụ thuộc, không phải cống nạp cho chính quốc." Sở Mộc Hi sảng khoái nói.
Phong Dạ Hàn bỗng dưng nheo mắt phượng, làm cho người ta không nhìn ra tâm tư của hắn.
"Chẳng qua hiện nay xem ra, sợ rằng chỉ có thể trở thành con cờ bị vứt bỏ rồi." Sở Mộc Hi thâm ý nhìn Ngạo Tình, trong mắt không hề che giấu yêu say đắm.
Ngạo Tình không chịu nổi ánh mắt đó của Sở Mộc Hi, vội vàng lôi kéo Phong Dạ Hàn đi ra.
"Chủ tử, thuộc hạ không rõ!" Vô Trần không hiểu được tại sao chủ tử nhà mình lại thẳng thắn như thế, lúc này đại sự chuẩn bị nhiều năm chỉ sợ thất bại trong gang tấc rồi.
Sở Mộc Hi khẽ thở dài một cái, mới nói: "Đối với ta mà nói, Vật Nhỏ là một biến số. Đối với Phong Dạ Hàn mà nói, Vật Nhỏ chính là nửa cái mạng của hắn. Cùng quan trọng như nhau, ta không muốn Vật Nhỏ khó xử. Hơn nữa có Vật Nhỏ ở đây, Phong Dạ Hàn liền nắm chắc hơn ta năm phần." Chỉ có thể trách mình lúc trước quá dễ tin người, đầu tiên nên tìm Vật Nhỏ về.
"Chủ tử, không bằng chúng ta đem Bách Lý tiểu thư đoạt lại?" Vô Trần tất nhiên có thể hiểu được, không chỉ bởi tâm ý chủ tử trên người Bách Lý Ngạo Tình, chỉ bằng long khí trên người Bách Lý Ngạo Tình cùng Phượng Hoàng Kiếm phổ, cũng đủ để cho chủ tử mười phần nắm chắc việc nhất thống thiên hạ.
"Cõi đời này thứ khó khống chế nhất chính là lòng người." Nhất là lòng của Vật Nhỏ đã sớm hoàn toàn bị Phong Dạ Hàn chiếm đi. Hắn lại làm sao không nghĩ đoạt lại nàng.
Vô Trần không nói thêm nữa, lui tới một bên. Nhìn chủ tử yên lặng châm trà, nâng chén, thưởng thức, động tác rất ưu nhã, chỉ là mang theo một cỗ cô đơn cùng chua xót không nói nên lời.
Từ phần bản đồ kho báu lấy được chỗ Công Tôn Vũ Hiên có thể thấy được một chút mấu chốt.
Thiên cẩu nuốt mặt trời, thiên địa nhất tuyến, cát bụi tung bay, Tây Vực thất thủ.
Bốn câu đã nói rõ thời gian mà bảo tàng Tây Vực có khả năng sẽ xuất hiện. Mà theo dân gian truyền lưu, chưa tới ba ngày nữa chính là thời cơ tiến vào hoàng cung Tây Vực mất tích tốt nhất. Mà cũng từ Hoàng Phủ Tòng Dung chứng thật. Theo sách sử Hoàng thất bọn hắn ghi lại, quả thật đúng như thế.
Mọi người không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn chờ đợi, chỉ là ai tính toán thế nào cũng chỉ có trời mới biết.
"Tiểu thư, sao người không chút lo lắng gì vậy?" Băng Tâm lại không nhịn được hỏi.
Xác thực, từ sau khi xuống dưới thạch thất, Ngạo Tình cơ hồ là tuỳ theo tự nhiên không có chút chí tiến thủ, ban ngày ăn uống no đủ liền cùng Phong Dạ Hàn dắt tay nhìn bích họa điêu khắc trên thạch thất, ban đêm hai người khanh khanh ta ta, không có chút nào để tâm tới chuyện về bảo tàng. Mà thái độ giống vậy còn có Sở Mộc Hi, ngoài thời gian ăn cơm thời gian còn lại đều chơi cờ cùng với Hoàng Phủ Tòng Dung, trên ván cờ, hai người chém giết vô thanh vô sắc(không có âm thanh, màu sắc), nhưng nếu là người có lòng vẫn xem hiểu ván cờ hai người hung hiểm cỡ nào.
"Kết cục đã định, thắng bại đã phân, cần gì phải suy nghĩ dư thừa" Ngạo Tình tiếp tục cùng Phong Dạ Hàn chơi cờ tự mình phát minh ra. Sau khi Phong Dạ Hàn thua hai bàn, lập tức chuyển bại thành thắng, Ngạo Tình cơ hồ là liên tiếp thua trận, tái chiến lại thua.
Editor: Hạ Tiểu Phong