Ngoài ra, ở khu vực sa mạc có bão cát, trong không khí có chứa những hạt nhỏ li ti, những thứ này làm tổn hại đến hệ hô hấp của con người rất lớn. Dễ dàng dẫn tới thở khò khè và dị ứng, còn có bệnh mắt hột. Thật ra bệnh mắt hột là một loại bệnh truyền nhiễm mạn tính, kết mạc sung huyết, mặt ngoài thô ráp, giống như hạt cát, từ từ đóng lại, làm bên trong mí mắt dầy cộm, ảnh hưởng nghiêm trọng tới thị lực.
Người của hoàng tộc Tây Vực trải qua Đại Thiên Tỷ, điều kiện hoàn cảnh cùng ăn uống xảy ra biến hóa cực lớn, năng lực thích ứng của thân thể nhất thời không tiếp thụ nổi, từ đó làm cho khắp nơi trên cơ thể xuất hiện bệnh trạng, chẳng có gì lạ.
Nhưng nhìn Hoàng Phủ Tòng Dung cũng không phải loại người tin tưởng mệnh trời, vì sao cũng tin những cái được gọi là nguyền rủa ... lời đồn. Hay là nói có dụng ý khác, chỉ là ngụy trang thôi?
Ngạo Tình đem những nguyên nhân bên trong và nhân tố bên ngoài toàn bộ phận tích cho Thúc Phương nghe, Thúc Phương nghe vậy cực kì sửng sốt. Liên tục không ngừng nói nhất định đem những lời nói này truyền lại cho ngự y, hi vọng có thể trợ giúp.
Đoàn người bất tri bất giác đã đi sâu vào, cuối cùng đi tới ngõ cụt của đường hầm, ba mặt lấp kín bằng tường, không còn lối đi. Nhìn thấy rõ ràng trước mặt có hai Thạch Hổ(Hổ đá), trên người cũng không có bất kỳ cơ quan nào.
Ngạo Tình không khỏi nghĩ tới một màn lúc trước Hoàng Phủ Tòng Dung rót vào khe hở Huyết Long thần công. Nếu không dấu vết gì khác, xem ra chỉ có thể tạm thời thử một lần.
Vì vậy, nàng hóa chân khí Hỏa Long trong cơ thể rót vào trong miệng Thạch Hổ bên trái, khi đó lại có một cỗ lực đàn hồi mãnh liệt cắn trả đến trên người nàng. Lúc này, Ngạo Tình phát hiện máu trong cơ thể điên cuồng lên, theo huyết dịch lưu động, giống như hội tụ thành ngàn vạn lưỡi dao sắc bén róc xương lóc thịt, đau nhức gay gắt.
Tình huống không đúng! Ngạo Tình phát hiện hai cổ chân khí Thần Long trong cơ thể đang không ngừng xé rách thân thể của nàng, muốn đem nàng xé rách thành hai nửa. Trong óc không ngừng hiện lên một màn hai Long tận lực hỗn chiến, đấu đến ngươi chết ta sống.
"Ngạo nhi, nàng rốt cuộc thế nào?" Phong Dạ Hàn liều mạng giữ lấy Ngạo Tình, vẫn như cũ không có kết quả. Sở Mộc Hi nhanh chóng đi tới giúp một tay, hợp lực mới đem Ngạo Tình đang la hét định trụ lại.
Lý trí Ngạo Tình vừa khôi phục, nhanh chóng điểm mấy huyệt vị trên thân mình, lúc này mới khiến mình tỉnh táo lại. Đôi mắt đỏ tươi trong veo vẫn còn lưu lại hai cỗ lệ khí.
Ngạo Tình đưa mắt ra hiệu cho Băng Tâm đang hoảng sợ bên cạnh, Băng Tâm ngẩn ra, lập tức lắc mình đến bên cạnh Thúc Phương, định trụ Thúc Phương. Thúc Phương chưa kịp hiểu gì đã bị định trụ.
"Không làm cho hắn nghe thấy!" Ngạo Tình bảo Băng Lam động thủ, Băng Lam lập tức từ ống tay áo rút ra hai cây kim châm, hướng Thúc Phương xuống tay.
Ngạo Tình nhìn Phong Dạ Hàn cùng Sở Mộc Hi ở hai bên, lưu luyến một hồi.
Phong Dạ Hàn cùng Sở Mộc Hi bị cái nhìn này của Ngạo Tình làm cho kinh hãi, trong lòng ngập tràn lo sợ.
"Ngạo nhi, ngươi làm sao vậy?"
"Vật nhỏ, không sợ!"
Hai người dứt lời, hai hàng nước mắt trong suốt của nàng chảy xuống.
"Hàn, Hi, không cần ngắt lời của ta. Ta chỉ sợ là không được. Ta trúng độc, là Nhã Nhã hạ độc Long Tiên Thảo. Chính là nhằm vào Long thần công trong cơ thể ta. Trước đó ta thấy Hoàng Phủ Tòng Dung dùng chân khí rót vào khe hở, liền muốn thử một lần, không nghĩ tới vẫn mắc bẫy của hắn, kích thích Long thần công trong cơ thể cắn trả làm độc tính phát ra. Tin tưởng ta, Hoàng Phủ Tòng Dung mới là người mà hai người nên đề phòng, hắn sâu không lường được. Mà nay, ta chỉ có thể đem hai luồng chân khí này đưa vào cơ thể hai người, về phần tại sao, các ngươi về sau sẽ biết." Nói xong lời cuối cùng, hơi thở của Ngạo Tình đã rất yếu ớt rồi.
"Mau. . . Mau. . ." Thời gian đã không còn nhiều, Ngạo Tình bảo hai người tĩnh tọa, ngưng thần đem hai cổ thần công trong cơ thể phân liệt rót vào trong cơ thể của bọn hắn.
Mới vừa truyền xong, Ngạo Tình liên tục nôn ra máu đen, bất tỉnh nhân sự.
Ban đầu Ngạo Tình ở Ma Âm động cứu Nhã Nhã sau đó vẫn luôn làm bạn cùng nàng, mà khi đó trên người Nhã Nhã lại có một mùi thơm đặc biệt, đó chính là Long Tiên Thảo. Ngay từ lúc này, Nhã Nhã liền bắt đầu hạ độc cho Ngạo Tình, lặng yên không tiếng động, lúc ở khách điếm Tây Vực, Ngạo Tình không ngừng nôn mửa, mà nàng rõ ràng biết đây không phải là triệu chứng mang thai, nhưng lại không phát hiện ra vấn đề gì, sau cũng không nghĩ nữa. Hôm nay, nàng rốt cuộc nghĩ thông suốt chân tướng trong đó.
Thật ra, Nhã Nhã thật đã sớm chết rồi, ban đầu Dung Hi thấy phần mộ của Vật Nhỏ, chính là nơi chôn cất Nhã Nhã thật 8 tuổi.
Nhã Nhã giả là một quân cờ do sư thúc Ngạo Tình tạo ra. Mấy năm sống chung, lâu ngày sinh ra tình tỷ muội. Nhã Nhã lúc ban đầu không nỡ ra tay. Nhưng phần lớn nữ nhân cảm tính cao hơn lý tính. Thời điểm cùng Dung Hi đi hưởng tuần trăng mật, nàng phát hiện Dung Hi cũng không thực sự hạnh phúc như trên mặt, hắn luôn tâm niệm Ngạo Tình. Lần đầu tiên bọn họ cá nước thân mật, Dung Hi khi tình loạn còn gọi tên Ngạo Tình, điều này lập tức hủy đi điểm mấu chốt của Nhã Nhã. Vì vậy, bắt đầu từ khi đến thăm Ngạo Tình ở Túc Nguyệt quốc, lửa ghen của nàng ấy cũng đã không cách nào ngừng lại, thậm chí không tiếc lợi dụng tiểu sinh mệnh trong bụng. Vì hủy tình địch một nghìn, không tiếc tự tổn hại tám trăm. Kết quả là áy náy rồi tự sát.
Một năm sau, Phụng Thiên đại lục bắt đầu chinh phạt. Trải qua ba năm, Phong Dạ Hàn cùng Sở Mộc Hi mỗi người một phương, cùng nhau nắm giữ Phụng Thiên đại lục. Đồng thời, tại núi Lang Gia
_Tây Vực Lang Gia tộc ở nơi này trong vòng bốn năm, bằng tài phú kiếm được từ hoàng cung Tây Vực mất tích, lính cường ngựa tốt, thống nhất Tây Vực, chiếm cứ một phương.
Nhưng trước khi Ngạo Tình tiến vào tìm kiếm hoàng cung Tây Vực mất tích cũng đã truyền thư bằng chim cho Âu Dương Trường Phong, để cho hắn lập mưu, làm cho cả Lang Nha minh chuyển sang hoạt động bí mật, tùy thời chuẩn bị chống cự Hoàng Phủ Tòng Dung tiến công. Vậy nên, trong lúc Phong Dạ Hàn cùng Sở Mộc Hi vội vàng chinh chiến, Hoàng Phủ Tòng Dung liền vụng trộm phái tử sĩ ý đồ một lần đánh hạ Lang Nha minh, đáng tiếc lúc đến nơi, đã sớm người đi núi trống. Vì vậy, Hoàng Phủ Tòng Dung bất đắc dĩ mới trầm mặc nhìn hai hổ cắn nuốt Phụng Thiên đại lục, mắt thấy, tay lại không thể động. Bởi vì mỗi khi hắn muốn âm thầm sử dụng lực lượng chuẩn bị tham dự chiến tranh thì trong hoàng tộc đều sẽ xảy ra một chút chuyện lớn nhỏ, Hoàng Phủ Tòng Dung biết là Lang Nha minh làm chuyện tốt, nhưng lại không thể không kiêng kỵ. Đối với việc phân chia Phụng Thiên đại lục tốt đẹp, chỉ có thể chùn bước. Hắn biết, đó là cảnh cáo của Phong Dạ Hàn.
Như thế, trên đại lục Phụng Thiên liền tạo thành thế chân vạc. Như hy vọng ban đầu của Ngạo Tình khi đem hai cỗ thần công truyền cho Phong Dạ Hàn cùng Sở Mộc Hi, mục đích là vì Phong Dạ Hàn cùng Sở Mộc Hi dùng băng hỏa tương dung, cùng nhau ngăn lại khuynh hướng ngày càng cường đại của Tây Vực, giữ vững an bình của Phụng Thiên đại lục.
Trong vòng bốn năm, Ngạo Tình vẫn ngủ say trong động băng trên núi Yên Vụ. Bốn năm như một ngày, mỹ nhân lẳng lặng nằm nơi đó, ngũ quan tinh xảo, nước da tuyết trắng, cho dù xa xa liếc nhìn một cái, cũng làm người ta không thể dời mắt. Quá đẹp!
Phong Dạ Hàn và Sở Mộc Hi cùng nhau đi vào trong động, lại xa xa đứng cách giường băng năm thước. Bởi vì giường băng nàng nằm không chịu nổi long khí của bọn họ.
"Nghĩ kĩ chưa?" Sở Mộc Hi lạnh lùng lên tiếng hỏi.
"Ta chưa từng do dự!" Phong Dạ Hàn cảm kích nhìn Sở Mộc Hi, nhàn nhạt nói một câu: "Cám ơn!"
Editor: Hạ Tiểu Phong