Đột nhiên, ngón tay Lam Vân khẽ động, điểm huyệt ngủ của Ngạo Tình.
"Ngạo nhi, đừng trách ta, ta tuyệt đối sẽ không để cho con gả cho nhi tử của Phong Khiếu Thiên." Lam Vân nhẹ nhàng cho Ngạo Tình uống một viên
thuốc màu đen.
Bóng đêm đen tối, mùa đông đã dần tới, không khí cũng lành lạnh.
Trong phủ thái tử Cao Li quốc, một thân y phục màu đen ngồi im lặng
trong lương đình, năm ngón tay nhẹ nhàng lướt trên cỗ hoàng cầm độc nhất vô nhị trên đại lục này, tạo ra chuỗi âm thanh vang xa.
Chợt, tiếng đàn ngưng lại, bóng người khẽ chấn động một chút, bàn tay
dưới tay áo từ từ ngưng tụ một chưởng phong, lại có người có thể tránh
được tai mắt Ẩn Vệ của ta, thật không thể khinh thường.
"Công lực của thái tử Cao Li quốc quả nhiên rất tốt." Một bóng đen to
lớn cao ngạo đến gần chỉ trong nháy mắt. Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng
giống như truyền từ địa ngục tới.
"Các hạ dạ hành(đi đêm), có gì chỉ giáo." bóng dáng phía trước cửa sổ
vẫn bất động như cũ, tròng mắt đen y hệt đầm nước, từ từ trầm xuống,
trong đầu không ngừng suy đoán dụng ý của người tới. Hình như người tới
không có chút sát khí nào mà mang theo chút tán thưởng chân thật.
"Thẳng thắn mà nói, ta tới đây để hợp tác cùng thái tử. Ta nguyện giúp
ngươi lên ngai vàng, thái tử chỉ cần khiến Túc Nguyệt quốc biến mất trên đại lục này là được." Nam tử lẳng lặng xoay người lại, chậm rãi đi tới
cách người kia năm bước, tròng mắt không khỏi căng thẳng.
Mặc dù trước kia đã nhiều lần bí mật quan sát Thượng Quan Dực, nhưng đều tra xét từ xa. Nhìn gần lại càng không thể phủ nhận hắn có bộ dáng rất
yêu mị, so với nữ tử còn đẹp hơn mấy phần. Dung nhan tuấn mỹ, mặc dù
thiếu chút anh khí của người tập võ, nhưng nhìn kỹ lại cảm nhận được hắn kinh luân đầy bụng, giữa hai lông mày tràn đầy ánh sáng cơ trí, đúng là có thần thái "đầy bồ kinh thư", lại có khí chất thong dong, vô luận khí độ hay thần thái, tuyệt đối là một nhân vật hung ác một cách dịu dàng.
Thượng Quan Dực phát hiện ánh mắt lạnh lẽo của nam tử đang không ngừng
quan sát mình, cũng không cảm thấy ghét. Chỉ thấy nam tử che mặt, một
đôi mắt đen sâu thẳm, giống như một cỗ hàn băng lạnh thấu xương, không
có một tia ấm áp.
"Các hạ là... " Nam tử tiếc chữ như vàng.
"Lam Cơ Tử." Nam tử chậm rãi nói.
Cái gì? Lam Cơ Tử. Theo như đồn đãi hơn hai mươi năm trước, Thiên Sơn
lão nhân có duy nhất một môn sinh đắc ý là Lam Cơ Tử, Văn Thao Vũ Lược,
trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, cầm kỳ thư họa, không gì không
biết, hơn nữa vượt trội nhất chính là người này tinh thông thuật Kỳ Môn
Độn Giáp, chiến lược quân sự không người nào có thể địch. Chẳng biết tại sao, hơn hai mươi năm trước, người này tự nhiên biến mất trên đại lục.
Lời đồn đãi nói hắn đến đảo quốc Tây Hộc, ai cũng không biết thiệt giả.
Hôm nay, hắn cư nhiên chủ động xuất hiện, cũng nói muốn giúp mình giành
thiên hạ.
Thượng Quan Dực mừng rỡ, tự nhiên muốn xác định xem có đúng người đó
không. Khuôn mặt mỹ mạo như ngọc vẫn không đổi sắc, tươi cười nói: "Tại
sao ta phải tin tưởng ngươi."
"Ta sẽ đem đồ đệ của ta gả cho ngươi." lúc Lam Vân nói ra khỏi miệng thì trong lòng vẫn có chút lưu luyến.
Thượng Quan Dực đang do dự, Lam Vân lại thêm một câu: "Yên tâm, tư sắc
của đồ đệ ta nếu là đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất trên đại lục này. Về sau chỉ cho phép ngươi thú mình nàng, nếu không, chớ có
trách ta xuống tay không lưu tình."
Thượng Quan Dực nửa tin nửa ngờ, chỉ là hắn từ trước tới nay đều không
để ý tới nữ nhân, nhiều không ngại mà thiếu cũng không sao.
"Hảo, thành giao( tốt, đồng ý)."
Lam Vân lắc mình, liền biến mất ở trong màn đêm.
Đạp Vân Bộ? Quả nhiên là hắn! Trong lòng Thượng Quan Dực tràn đầy ý chí chiến đấu.
Hai người Băng Lam ở ngoài trận trên núi Yên Vụ đợi bảy ngày bảy đêm,
cuối cùng hai người thật sự luống cuống, lập tức dùng bồ câu đưa tin nhờ Dung Hi điều tra xem có ai xuống khỏi núi Yên Vụ không. Quả nhiên, hai
ngày sau, Dung Hi hồi âm nói bảy ngày trước có một nam một nữ xuống núi, chạy thẳng tới quốc đô Cao Li quốc.
Trong lòng hai người cả kinh, nếu như tiểu thư xuống núi tuyệt đối sẽ
nghĩ biện pháp thông báo cho các nàng, để cho các nàng rời đi. Nhưng bây giờ, chỉ có khả năng là tiểu thư bị tiên sinh buộc đi. Hai người cũng
không dám làm trễ nãi, nhanh chóng dùng bồ câu đưa ba phong thư đi cho
Phong Dạ Hàn, Dung Hi, lão hầu gia, sau đó hai người không đám chậm trễ
nhanh chóng phi ngựa tới Cao Li quốc.
Dựa vào yêu cầu của Lam Cơ Tử, Thượng Quan Dực làm cho hôn lễ long trọng nhất trước nay chưa từng có, các quốc gia đều đưa đi hôn thiếp, ngay cả nước xa nhất là Thuần Vu quốc, Sứ giả chạy chết vài con Thiên Lý Mã,
tốn thời gian năm ngày cuối cùng đưa hôn thiếp tận nơi.
Cho đến trước đám cưới ba ngày, Lam Vân mới đưa Ngạo Tình đến phủ thái
tử. Lúc này làm Thượng Quan Dực kinh sợ không thôi, hắn gặp qua không ít mỹ nhân, chính là trắc phi cùng thị thiếp bên trong phủ của hắn chọn
một người tùy ý đều là vẻ thùy mị thượng thừa(hạng nhất). Nhưng khi hắn
nhìn thấy Ngạo Tình choàng một cái áo lông cáo tuyết trắng, tim của hắn
liền đập loạn nhịp.
Dung nhan tuyệt sắc lạnh lẽo làm hắn nín thở mất hồn. Này lãnh diễm như
sương như tuyết, không cách nào so sánh; cho dù là vận y phục nam trang
nhẹ nhàng, cũng không giấu được dung mạo của nàng.
Chỉ là trong mắt nàng, trống không mà lạnh lùng, mang theo khí lạnh trọn đời không thay đổi, gương mặt mỹ lệ tuyệt luân hơi tái nhợt, khắc họa
thâm trầm cùng cô độc.
Một khắc kia, Thượng Quan Dực mới biết, thì ra thật sự có chuyện nhất
kiến chung tình (vừa gặp đã yêu). Trước kia trong lòng còn hơi nghi ngờ
lời nói về đồ đệ của Lam Cơ Tử, nhưng lúc này thấy nàng, hắn liền tin
tưởng.
"Ngạo nhi, ngươi sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai chính là ngày đại hôn
của chúng ta, có thể sẽ hơi mệt chút, nhưng ta sẽ bồi bên cạnh nàng."
Thượng Quan Dực nhu hòa nói. Hắn trước kia không đem nữ nhân để ở trong
mắt, chớ nói chi là trong lòng. Những trắc phi, thị thiếp kia đều là phụ vương gả hoặc là trọng thần đưa tới. Hắn cũng không cự tuyệt, vẫn ân
huệ cùng hưởng, cũng không cưng chiều vị nào hơn, chỉ coi đó là công cụ
ấm giường cùng mưu quyền đoạt lợi mà thôi. Nhưng là bây giờ, hắn phát
giác mình nhìn nàng lâu một chút, tình yêu liền tăng tiến một phần, cảm
giác là rõ ràng như thế.
"Cám ơn."
Hai chữ lạnh lẽo, là lần đầu tiên nàng mở miệng nói, cũng làm cho trái
tim Thượng Quan Dực ngừng lại, có loại kích động cùng ngọt ngào mà trước kia chưa từng có.
Ở Lai Phượng khách sạn của Cao Li quốc đợi chừng bảy ngày, Băng Lam Băng Tâm, đã sớm gấp đến độ chỉ biết dậm chân. Họ đã thử ban đêm lẻn vào phủ thái tử, nhưng phủ thái tử đã sớm tăng cường đề phòng, ba bước một trạm gác năm bước một đội ngũ đi tuần, xung quanh bên ngoài phủ lại có ba
đợt thị vệ qua lại trinh sát tuần hành, ngay cả con ruồi cũng không thể
tiến vào phủ thái tử nửa bước.
Rốt cuộc đợi đến ngày thứ tám, nhìn thấy vài con khoái mã tung vó như
bay chạy đến, khói bụi cuồn cuộn, bốn Tuấn ca vây quanh một nam tử xuất
chúng, trong giây lát đó, hai người thiếu chút nữa cảm thấy Quan Âm Bồ
Tát hạ phàm đưa cứu tinh tới rồi.
"Cô gia, ngươi nhanh đi cứu tiểu thư đi." Băng Tâm nhào tới trước, đem một bức họa trộm được từ họa sĩ của phủ thái tử dâng lên.
Lúc này Phong Dạ Hàn, một thân phong trần, trên cằm đầy râu, vành mắt
đen. Vừa nhận được bồ câu đưa tin, Phong Dạ Hàn liền trực tiếp từ trong
đại quân khải hoàn đổi đường, ngày đêm chạy như điên tới Cao Li quốc.
Phong Dạ Hàn vừa nhìn bức họa, hỏa khí dâng lên. Bốn người Xuất Nguyệt
càng thêm kinh ngạc không thôi, nữ tử xinh đẹp như mộng như ảo, làm cho
không một ai dám nhìn thẳng. Sau khi hồi hồn, Truy Nguyệt oán giận nói:
"Tiểu Hạt Tiêu, cái gì mà vương phi nhà chúng ta? Ngươi điên rồi!"
Băng Tâm cũng lười để ý tới Truy Nguyệt, tiếp tục nói với Phong Dạ Hàn: " đây là họa sĩ phủ thái tử len lén vẽ rồi giấu đi, cô gia người có phát
hiện ra không, tiểu thư thật lạnh đến dọa người, chắc chắn nàng bị tiên
sinh hạ độc, mới biến thành như thế, làm thế nào bây giờ?"