Ngạo Tình thổi phù một tiếng, rất không có hình tượng cười lớn, "Lão đầu nhà ngươi cũng quá không có suy nghĩ, ta còn tưởng rằng lão nhân gia sẽ cho ngươi một chủy thủ, để cho ngươi tự cung, trực tiếp đưa ngươi đi
làm thái giám đấy."
"Bách Lý Ngạo Tình, ngươi làm người thật ác độc, nhẫn tâm muốn để cho ta cơ khổ cả đời." lời nói của Dung Hi mang theo uất ức, gương mặt tuấn tú vừa kéo vừa kéo, xem ra thật là nóng nảy.
Mọi người vừa nghe, hít vào một hơi. Thì ra hai người có tư tình?
"Ta nói Dung Hi, Nhã Nhã nhà ngươi đào hôn cũng không phải là ta chỉ
điểm, chân sinh ở trên người nàng, mà ta không xen vào. Ngươi tìm ta
cũng không có ích gì, chẳng lẽ tùy tiện mang ta đi bái đường chứ?" Ngạo
Tình tự biết thoát không nổi người cậy mạnh này, cũng đành phải nói
chuyện.
"Nếu là thật không tìm được, ngươi phải cùng ta bái đường. Hừ!" Uy hiếp trắng trợn.
"Ai! Ai! Ai! Bằng hữu phu(chồng bạn), không thể lừa gạt, đây là chuyện
tổn hại âm đức đấy, ta Bách Lý Ngạo Tình làm không được." Ngạo chuyện
hắng giọng cao nhượng.
"Vậy ngươi nói cho ta biết, Nhã Nhã tránh chỗ nào?" nói vào chuyện chính, Dung Hi dáng vẻ cắn răng nghiến lợi nộ khí dâng lên.
"Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?" Bách Lý Ngạo Tình liếc mắt nhìn Dung Hi một cái, tức giận nói.
Nhã Nhã này cũng thiệt là, chỉ còn năm ngày là thành hôn rồi, cư nhiên
lâm trận bỏ chạy, làm hại Dung Hi đi khắp nơi đuổi theo thê tử trốn đi,
thật có tình thú của vợ chồng son.
"Ngươi là bằng hữu tốt nhất của nàng, không thể nào không biết."
"Ta cũng không phải là con giun trong bụng nàng, ta nào biết? Bất quá
... " Ngạo chuyện rất khinh bỉ liếc mắt một cái Dung Hi, cười đùa.
"Bất quá làm sao?" Thật là nam nhân văn nhã, khi kích động chính là nổi
điên như sư tử, kéo cánh tay Ngạo Tình làm nàng phát đau. Nhìn hắn khẩn
trương về Nhã Nhã như thế, cũng là một nam nhân tốt.
Nhón chân lên, kèm trên bên tai, rỉ tai một phen.
Dung Hi vừa nghe, cặp mắt sáng lên, thậm đã chí quên cáo từ, chạy thẳng
tới cửa chính Hầu phủ, chạy đến nửa đường, quay người lại, hưng phấn la
ầm lên: "Ngạo Tình, nghe nói ngươi chẳng mấy chốc sẽ gả cho Ngũ Hoàng
Tử, có phải thật vậy hay không?" Nhìn vẻ mặt lưu manh, hả hê, thật là...
"Đúng thì sao? Chẳng lẽ ngươi lại còn muốn cho ta đồ cưới à?" Ngạo Tình
rất không để ý hình tượng kinh hãi của mình, rống đến. Thật là việc tốt
không ra tới cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
"Ha ha, không ra hồn, ngày mai ta sai người đưa lên mười triệu hoàng
kim, lễ mọn, nhưng đủ tấm lòng." Dung Hi cười đến ghê tởm, như hồ ly
giảo hoạt.
"Hừ! Coi như ngươi thức thời! Cút nhanh lên thôi." Ngạo Tình phất tay,
"Tìm kiều thê của ngươi đi thôi. Ha ha ha, tiểu tử thúi, hỏi thế gian
tình là chi. Ai! Đáng thương oa a. Sống đến giờ mới gặp qua người không
sợ chết, lại còn muốn chạy nhanh vào phần mộ (ý là phần mộ hôn nhân )." Ngạo Tình tiếp tục chống nạnh hướng về phía bóng lưng nhếch nhác của
Dung Hi cuồng tiếu.
"Tiểu thư." Băng Lam nhíu lại gương mặt, lôi kéo Ngạo Tình, "Chú ý đến hình tượng."
"Ách... Có phải ta cười có chút khoa trương không?." Ngạo Tình không dễ dàng thu lại nụ cười.
"Không phải có chút, là rất khoa trương." Băng Tâm khi dễ trừng mắt liếc Ngạo Tình, dẩu môi nói.
"Tiểu thư, ngươi nói công tử dụ được Nhã Nhã tiểu thư sao?" bệnh quan tâm của Băng Lam lại tái phát.
"Khó nói, một nam kim quy đụng phải một nữ khuynh thành, nói chung, nếu
thành thì là một truyện cổ tích tốt đẹp; không thành thì là một sự cố
tình yêu đau buồn." ánh mắt Ngạo Tình nhìn về xa xa, hi vọng Nhã Nhã có
thể có được hạnh phúc chân chính của mình.
"Tiểu thư, ta thấy Dung Hi công tử dáng dấp anh tuấn, có thể có lúc lưu
manh vô lại, có lúc phong lưu đa tình, có chút làm cho người ta đoán
không ra." Băng Tâm không nhịn được châm chọc.
"Tiểu nha đầu phiến tử(lừa đảo), không hiểu chứ gì? Nhìn người thì phải
dụng tâm đi xem, mà không phải chỉ nhìn mặt ngoài. Dung Hi nhìn như ngu
trong ngu đần, trong lòng lại là một nam nhân chuyên nhất. Lại có mấy
người giống như hắn, nhìn hết thế gian duyên hoa, sao sánh bằng giữa
lông mày nàng một viên Chu Sa đây?" Ngạo Tình thuận thế gõ một cái vào
đầu nhỏ của Băng Tâm, để cho nàng nhớ lâu một chút.
"Đúng rồi, tiểu thư, cái đó Dung Hi công tử có phải hay không là nhi tử
độc nhất của phú thương đứng đầu Tứ quốc Dung Diệu?" Băng Lam có chút
nghi ngờ, người này họ Dung, vừa mở miệng chính là mười triệu hoàng kim, cũng không phải là người bình thường phú quý xuất lấy ra được .
"Hảo nhãn lực, chính là người này, ai. Thật là cùng người không cùng
mạng, Nhã Nhã như vậy hướng đường cái vừa đứng, rể rùa vàng giống như
tiểu người hầu, sơn trân hải vị, tơ lụa, phất tay một cái, liền có người cướp trả tiền. Ngươi xem tiểu thư nhà ngươi từ nhỏ đã mang mệnh khổ,
còn ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đáng thương đây nè." Ngạo Tình bụm
má, càu nhàu.
"Tiểu thư, người khoác lác gì chứ, còn ăn không đủ no mặc không đủ ấm?"
Băng Tâm thổi phù một tiếng, "Còn nữa, Nhã Nhã tiểu thư cũng không phải
là gái lầu xanh, bị tiểu thư vừa nói như thế, giống như cô nương hát
rong vậy."
Băng Lam che miệng cười trộm.
"Băng Tâm, ngươi nhìn xem, người ta Băng Lam cười đến nhiều dè dặt,
ngươi cười làm người ta không dám nhìn, cẩn thận không ai dám cưới
ngươi." Ngạo Tình không nhịn được trêu đùa.
"Tiểu thư, người là đang chó chê mèo lắm lông sao, mới vừa rồi người nào cười đến trăng sáng cũng bị sợ đến trốn vào tầng mây rồi. Hừ." Tiểu
thiếu nữ so sánh hăng say .
"Ha ha, tiểu thư nhà ngươi còn không có sức quyến rũ lớn như vậy, nào dám cùng Điêu Thuyền tỷ tỷ sánh ngang."
Hừ! Băng Tâm biết công phu miệng lưỡi của Ngạo Tình rất cao, hừ lạnh một tiếng, quyết định lấy lỗ mũi hừ hừ kháng nghị.
"Đi thôi, chúng ta trở về đại đường tiếp tục hưởng thụ không khí vui
mừng." Ngạo Tình mạnh mẽ xoay người, còn không có cất bước, bị đám người trước mắt hù dọa rồi.
Thì ra là toàn bộ người ở đại đường đều chạy đến tham gia náo nhiệt.
Buồn cười nhất là Bách Lý Chiến, một tay lôi kéo mấy hầu tử, có mấy đứa
bé trong tay còn cầm đùi gà gặm, con ngươi nhìn mình chằm chằm, càng xem càng giống trên đường lão khất cái mang theo một đám bé củ cải.
"Gia gia. . . Gia gia. . . Ngươi đang đùa giỡn sao. . . . "
Ha ha ha. . . Ngạo Tình ôm bụng cuồng tiếu. . .
Cười to một lần, Ngạo Tình lại ngủ ngon. Người khác lặng yên không tiếng động đi tới trước giường, tròng mắt đen bóng sáng quắc tỏa sáng, như
muốn đem người trên giường nhìn thấu.
Nghĩ tới mình là một cô gái yếu đuối, Ngạo Tình không thể làm gì khác đành vờ ngủ tới cùng.
"Ngươi rốt cuộc là nữ tử như thế nào?" tròng mắt Phong Dạ Hàn sâu không
thấy đáy, trên mặt đang giương lên một chút nụ cười yêu mị mê người,
không phải mỹ bình thường, nhìn mà kinh tâm.
Âm thanh dịu dàng như linh tuyền (gió mát, nước suối), như ngọc thạch
của hắn, để cho tâm tình lo lắng của nàng từ từ lắng đọng xuống, bên tai giống như vang lên tiếng nước chảy, điềm tĩnh mà tự nhiên.
Phong Dạ Hàn. Hắn, vì sao lại tới?
Tiếp, phong Dạ Hàn làm ra một động tác khiến Ngạo Tình ngỡ ngàng, hắn cư nhiên vuốt ve mặt của nàng, Phong Dạ Hàn có tiếng đoạn tay áo cư nhiên
như vậy. Càng làm cho nàng kinh ngạc chính là, mình lại cảm thấy có loại tim đập nhanh cùng nhàn nhạt vui sướng.
Bỗng chốc, không khí có biến đổi khiến người hít thở không thông, toàn
thân hắn giống như phát ra lãnh khí, hừ lạnh một tiếng liền không tiếng
động lách người đi, nhìn thế nào cũng giống đang tức giận, như là ai nợ
tiền hắn vậy.
Mọi người đều nói lòng của nữ nhân kim dưới đáy biển, nam nhân này, trở
mặt so lật sách còn nhanh hơn. Tới lặng lẽ rồi, nhìn một chút, phất tay
một cái, lặng lẽ biến mất, không mang đi một áng mây, chỉ chừa một người trằn trọc trở mình.
Thật vất vả mới không nghĩ gì, mới vừa đi vào giấc mộng, trời đã tờ mờ sáng.