Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương

Chương 1: Chương 1: Thọ yến tổ phụ.




Trời đã sang thu có chút lạnh.

Nguyệt hắc phong cao (*), quả nhiên là thời cơ tốt để làm trộm. Nguyệt Thượng Hồng nhẹ chân điểm trên cành cây, mượn ánh trăng nheo đôi mắt trong veo như dạ minh châu nhìn về chỗ đánh nhau kịch liệt không xa phía trước. Xem ra hồi lâu cũng khó phân thắng bại, liền đổi một tư thế dựa vào cây nhắm mắt dưỡng thần.

(*) chỉ hoàn cảnh hiểm ác, thường là buổi tối.

"Bôn Lôi Quyền." Một tiếng thán phục hùng hồn có lực.

Nguyệt Thượng Hồng ngẩn người, thầm than: Tử Diệu Thạch thật là một mầm tai vạ, nhưng rất hảo ngoạn.

" Huyền Băng chưởng của Ngũ hoàng tử quả nhiên danh bất hư truyền."

Một thanh âm nam tử trong trẻo thu hút, như nước suối trong vang lên.

Huyền Băng chưởng? Nguyệt Thượng Hồng cả kinh, Ngũ hoàng tử Túc Nguyệt quốc làm gì ở đây?

Thú vị. Thái tử Thượng Quan Dực của Cao Li quốc cùng Ngũ hoàng tử Phong Dạ Hàn của Túc Nguyệt quốc, hai người đều là nhân vật phong vân vang danh trên đại lục này.

Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân truyền đến. Nguyệt Thượng Hồng liếc mắt một cái, khóe miệng thoáng qua vòng cung tuyệt mĩ, cơ hội tới.

Nhanh như một mũi tên bay đến chỗ hai người đánh nhau. Nhanh như gió thả vòng quanh hai người chút mê huyễn dược, hai người thân hình dừng lại, nháy mắt mắc bẫy. Nguyệt Thượng Hồng thoáng nhìn tướng mạo hai người, chỉ có hai chữ đánh giá: mỹ nhân!

Nhanh chóng tìm tòi bên hông Thượng Quan Dực, không có thu hoạch. Đang chuẩn bị đổi lại đối tượng thì có người lên tiếng.

Ánh mắt củaThượng Quan Dực sáng quắc, giống như ngôi sao, lộ ra một hàng hàm răng trắng noãn đoạt hào quang của ánh trăng: "Cô nương, ngươi cần phải phụ trách với ta!"

Chân Nguyệt Thượng Hồng dừng lại một chút, thiếu chút nữa rơi lệ, tâm tư chuyển một cái, giả giọng khàn khàn nói: "Thái tử Cao Li quốc cũng quá khiêm nhường, nữ nhân muốn phụ trách với ngươi đếm không xuể, thiếu tỷ tỷ ta một cái cũng không sao."

Thượng Quan Dực ngẩn người, không nói nữa.

Xét thấy phần lớn người như vậy thường có tính khiết phích ( thích sạch sẽ), Nguyệt Thượng Hồng từ bên hông rút ra cái bao tay bằng thiên tàm ti, gương mặt nở nụ cười: "Ngũ Hoàng Tử, ngài nhịn một chút, ta tận lực không đụng tới thân thể ngài!"

Nhìn đến cặp mắt kia, Nguyệt Thượng Hồng sững sờ nhìn cặp mắt Phong Dạ Hàn sâu thẳm, ánh mắt huyễn hoặc có thể khóa lại mọi thứ. Một chốc, trong lòng Nguyệt Thượng Hồng có chút rung động.

Lúc này trên người hắn mặc một bộ cẩm bào màu đen, tóc dài như gấm chỉ dùng một cây trâm bích ngọc cài lại, mặt như chạm khắc, mày đẹp như vẽ, mắt sáng như sao, mũi cao, khóe môi nhàn nhạt ý cười mỉa mai. Chỉ là cặp mắt phượng kia, nhìn như đang cười, đáy mắt lại ẩn dấu sắc bén cùng tài năng, làm người ta không dám nhìn thẳng.

Khí phách vương giả được ẩn dấu như vậy, so với bộc lộ tài năng càng làm cho người ta sợ.

Nhưng là, sâu trong ánh mắt cũng che giấu chua xót cùng khổ sở, giấu thật sâu rất sâu, nhưng Nguyệt Thượng Hồng vẫn có thể cảm nhận được. Một khắc kích động, làm cho người ta bất tri bất giác muốn tìm tòi nghiên cứu tất cả mọi thứ sau đôi mắt ấy.

Bỗng chốc, mắt phượng thoáng qua một tia đùa cợt. Nguyệt Thượng Hồng trong nháy mắt thức tỉnh, thầm mắng một tiếng, thật không có tiền đồ!

Nhanh chóng xuống tay, quả nhiên ở trên người Phong Dạ Hàn có đồ tốt.

"Cảm tạ. Cổ nhân có nói: bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau hãy nhớ kỹ!" Nguyệt Thượng Hồng lưu manh cười cười, điểm nhẹ chân, trong nháy mắt ẩn vào trong bóng đêm.

Đồng thời khi Nguyệt Thượng Hồng biến mất, hai ám vệ đều từ góc tối đi ra, bốn người đều nhanh chóng rời đi.

"Chủ tử thứ tội, Xuất Nguyệt bị Liễu Diệp Thanh điểm huyệt, cứu giá chậm trễ!" Một nam tử quỳ một chân trên đất, hướng Phong Dạ Hàn thỉnh tội.

"Liễu Diệp Thanh?" Phong Dạ Hàn con ngươi rét lạnh, âm thanh như từ địa ngục truyền về.

Thân thể Xuất Nguyệt run lên, đưa tay dâng lên một cái phi tiêu Liễu Diệp.

Thiên Tàm Ti, Nguyệt Thượng Hồng; Lụa Bạch Nguyệt, Liễu Diệp Thanh, Liễu Mai song trộm.

Hừ! Hay cho một chiêu ôm cây đợi thỏ.

Gió lạnh phất phơ tràn đầy không khí mùa thu.

"Nhị tỷ, tỷ mau tỉnh lại! mặt trời lên cao rồi, tỷ còn chưa chịu rời giường, đợi thêm lát nữa sẽ muộn bữa tiệc chúc thọ của gia gia đấy. Mau tỉnh!" Tứ muội muội Bách Lý Thiến Lan vội vàng vén chăn tơ tằm lên, dùng sức kéo Bách Lý Ngạo Tình trên giường.

"Tứ muội, muội không biết quấy rầy người khác ngủ chính là việc rất thất đức sao!" Bách Lý Ngạo Tình mờ mịt ngồi dậy, khóe miệng còn lưu lại một chút chất lỏng sáng loáng.

Bách Lý Thiến Lan trong lòng không vui, mắt vừa đảo đã đổi thái độ, "Nhị tỷ, tỷ rửa mặt nhanh lên một chút, tất cả hoàng tử của Túc Nguyệt quốc đều tới nhà chúng ta chúc thọ gia gia đấy!"

Chỉ thấy Bách Lý Thiến Lan mặt mày hớn hở nói xong, trong mắt có chút tâm tình thiếu nữ, lại có một chút tham lam. Giống như tính tham lam của Tứ Thẩm.

Bách Lý Ngạo Tình có chút thương tiếc, cửa vào hào môn sâu như biển, chỉ bằng trình độ này sợ rằng vào đó cặn bã đều không còn.

"Được rồi. Tứ muội, muội cũng nhanh đi về ăn mặc thật xinh đẹp , đừng để thua Hàm Ngọc muội muội!" Bách Lý Ngạo Tình vội vàng tìm lý do đuổi người, Tứ muội cùng Tam muội trời sinh tương khắc, ngoài sáng và trong tối đều thích tranh giành hơn thua, thọ yến này của gia gia, khó tránh khỏi một phen tranh đấu.

"Phải ha!" Bách Lý Thiến Lan hô một tiếng nhảy lên, tay kéo làn váy, cũng không quay đầu lại, không quan tâm gì khác nhanh như gió chạy ra ngoài.

"Hì hì."

Một bên Băng Lam cùng Băng Tâm che miệng cười, Bách Lý Ngạo Tình lắc đầu một cái, trợn mắt trừng hai người, "Hai ngươi không có lương tâm, sao không ngăn muội ấy lại, quấy rối mộng đẹp của ta!"

"Tiểu thư! Ngươi cũng không phải không biết, tính Tứ tiểu thư như gió, đi về đều rất nhanh, chúng ta ngăn được sao?" nha đầu Băng Tâm miết khóe miệng, không sợ chết trả lời.

"Nha đầu chết tiệt kia! Còn dám mạnh miệng!" Bách Lý Ngạo Tình nghiêng người trừng mắt liếc Băng Tâm, duỗi tay một cái, nằm ra giường.

Từ khi theo gia gia từ Lâm trấn trở về, mỗi ngày đều trình diễn một màn như vậy, công phu quấn người của Tứ muội đúng là hạng nhất, Bách Lý Ngạo Tình cũng phải tâm phục.

"Tiểu thư, nghe nói tất cả hoàng tử Túc Nguyệt quốc đều tới, chúng ta có phải đề phòng chút không?" Băng Lam mặc xiêm y lụa màu xanh nhạt, mũi dọc dừa mắt hạnh, rất thanh thuần thanh nhã, tính tình lạnh nhạt lại cẩn thận tỉ mỉ.

"Đúng vậy! Tiểu thư, ta sợ những người đó tới không có ý tốt!" Băng Tâm cũng nói. Băng Tâm mặc xiêm y hồng nhạt mềm mại, là nha đầu linh động, suy nghĩ sâu xa, tính tình nhiệt tình lại can đảm cẩn trọng.

"Tạm thời không cần làm gì, đến lúc đó tùy cơ ứng biến là tốt rồi!" Bách Lý Ngạo Tình trong lòng hừ lạnh một tiếng, nếu bọn họ dám động thủ, cũng đừng trách ta mạnh tay bứt cỏ.

"Hai ngươi bảo vệ cửa!" Bách Lý Ngạo Tình vung chăn lên đắp, lật người, không để ý tới hai người nữa.

"Tiểu thư!" Hai người bất đắc dĩ, trăm miệng một lời gọi.

Một mảnh trầm mặc. Hai người phẫn nộ đóng cửa phòng, hai mắt nhìn nhau.

"Ngươi nói, tiểu thư của chúng ta có phải là heo đầu thai chuyển thế không?" Băng Tâm giật giật khóe miệng, thật sự không hiểu tiểu thư nhà mình công lực ngủ thế nào lại cao như thế .

"Chớ nói nhảm." Băng Lam khó được cười một tiếng, mỗi ngày một nắng hai sương , nào có giấc ngủ đầy đủ.

Bên trong nhà, người đang nằm trừng mắt nhìn, bảo vệ phần gia nghiệp này của Định Quốc Hầu không dễ dàng... !

Đại đường ở hướng đông, trên ghế một lão nhân tóc hoa râm đang ngồi, tóc bạc mặt hồng hào, tiếng nói như chuông lớn, một thân cẩm bào hồng tím, nổi bật lên khí phách uy nghiêm của lão nhân gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.