Lúc sáng sớm.
Ô Hi Ân chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt mờ mịt, thần trí chưa rõ ràng, chỉ cảm thấy giữa hai chân có cảm giác đau đớn kỳ lạ. Nàng ngồi dậy theo bản năng, kéo tấm đệm giường ra, khó mà tin được chính mình đang trần trụi, da thịt trắng noãn như ngọc lại có dấu vết bầm tím mức độ không giống nhau, giữa hai chân còn có vết máu đỏ sậm đã khô lại.
Nàng hít một hơi khí lạnh, ngay sau đó, nàng lại không thể nào nhúc nhích được --
Một bàn tay nam nhân to lớn từ trong chăn đệm vươn ra ôm lấy eo nhỏ của nàng. Nàng kinh ngạc di chuyển ánh mắt qua quan sát chủ nhân của bàn tay lớn kia, một nam nhân toàn thân trần trụi đang nằm sấp ở bên cạnh nàng, dưới màu vàng rực rỡ của nắng mai, dưới ánh lửa lập lòe sắp tắt của cây đèn cầy, rõ ràng chiếu rọi ra một khuôn mặt tuấn mỹ thanh tú. Mà chủ nhân khuôn mặt đó chính là đường tỷ phu của nàng.
Một trận choáng váng đánh tới, đôi mắt tuyệt mỹ lộ ra vẻ kinh hách và sợ hãi, nàng thở gấp một tiếng, lệ nóng từ trong hốc mắt tuôn trào ra ngoài.
Làm sao lại như vậy? Nàng kích động vội vàng nhìn lướt qua hắn, nhìn đến áo ngoài và cái yếm đào của mình cùng với cẩm y nho bào* của hắn đang tán loạn nằm trên mặt đất.
* ý chỉ y phục thư sinh mặc để đi học.
Gian phòng ngủ này hoàn toàn xa lạ với nàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?..! Nàng há to mồm nghĩ muốn thét chói tai, thế nhưng một chút âm thanh cũng không phát ra được, nàng muốn chạy, nhưng toàn thân nặng trĩu, không nhúc nhích được.
Ngoài cửa phòng đột nhiên nổi lên một trận rối loạn, tiếng bước chân lộn xộn nhanh chóng đi đến nơi này.
- Cút ngay cho ta! Ai cho phép các ngươi ngăn cản ta?
Âm thanh đường tỷ bỗng dưng vang lên, sau đó là phịch một tiếng, cửa phòng bị dùng sức đẩy ra, đập vào trong mắt Ô Hi Ân là người đường tỷ đang giận dữ không kềm chế được của nàng - Ô Thi Viện.
- Ngươi cái con hồ ly tinh này !
Ô Thi Viện mang theo sự tức giận và chỉ trích, nổi trận lôi đình xông thẳng tới bên giường ngủ, hung hăng tát đường muội Ô Hi Ân đang run rẩy ở trên giường một cái. Sức lực Ô Thi Viện rất lớn, đánh Ô Hi Ân vốn đã mảnh khảnh rơi xuống giường.
Nàng níu chặt chăn ngã nhào trên mặt đất, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn đường tỷ, "Thật xin lỗi, nhưng ta.... Đường tỷ, ta thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra, làm sao, làm sao ta sẽ cùng đường tỷ phu...."
- Không biết? Ngươi một người tàn phế cũng có lúc hóa thành hồ ly tinh, ngươi quả thật bôi nhọ phủ Quốc Công !
Ô Thi Viện tức đến điên cuồng, âm thanh rống giận kêu lên, cuối cùng nàng ta tiến lên phía trước, đánh thức người trượng phu mất hồn cả đêm qua.
Lương Văn Khâm mở hai mắt còn đang lim dim nhìn về phía thê tử đang tức giận giống như sư tử Hà Đông, rồi lại nhìn mỹ nhân đang ngã ngồi ở dưới giường khóc sụt sùi.
- Ta thật sự là không biết, chuyện này, chuyện này... Rốt cuộc là như thế nào...?
Một giọt nước mắt trong suốt chảy ra từ hốc mắt, lăn dọc theo khuôn mặt xinh đẹp như ngọc điêu khắc của Ô Hi Ân làm cho Lương Văn Khâm thương tâm không dứt. Hắn không chút do dự, cũng không ngại mình còn đang trần truồng mà leo xuống giường, kéo cả người Ô Hi Ân vào trong chăn, ôm thật chặt trong ngực.
- Lương Văn Khâm !!!
Nghe âm thanh gào lớn tựa như heo bị chọc tiết của thê tử hắn mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn thê tử của hắn, ánh mắt hai người giao nhau, chỉ thấy ánh mắt nàng ta mang theo tức giận âm trầm, giống như đang chỉ trích cái gì.
Hắn thoạt nhìn có vẻ chột dạ lúng túng, nhưng ngay sau đó liền ngụy trang, cùng với thê tử của hắn, hai người trao đổi một ánh mắt quỷ quyệt. Hắn giương cao bả vai nhìn thẳng thê tử, "Xảy ra chuyện như vậy, ta là nam nhân, ta muốn phụ trách!"
- Ngươi nói cái gì ?
Nàng tức giận thở phì phì, hai tay nắm chặt thành quyền lớn tiếng hỏi hắn.
- Bụng Hi Ân có thể đã có đứa bé của ta rồi.
Hắn ôm tiểu mỹ nhân mảnh khảnh trong ngực càng chặt hơn mà nói.
- Đứa bé? Không ! Ta không muốn ! Buông ta ra ! Mau buông ta ra !
Ô Hi Ân sợ hãi trực tiếp lắc đầu, nàng vội nàng muốn tránh thoát khỏi lồng ngực đường tỷ phu.
- Hi Ân ...!
Hắn sợ nàng giãy giụa quá kịch liệt làm thương tổn chính mình, không thể không buông nàng ra.
- Không cần đứa nhỏ? Hừ! Ngươi còn dám có ý kiến ?!
Ô Thi Viện tức giận tiến lên trước, dùng sức đẩy Ô Hi Ân ngã ra sau, ba một tiếng tát nàng một bạt tai.
Lương Văn Khâm không kịp ôm lấy, nàng đã ngã quỳ trên mặt đất, lộ ra dáng người đầy đặn mê người.
Ô Thi Viện kinh ngạc lại càng thêm đố kỵ nhìn nàng. Không ngờ Ô Hi Ân lại có vóc người tốt như vậy, hơn nữa dung mạo như thiên tiên khiến người thấy người thương, ngay cả ông trời cũng ưu ái cho nàng ta.
Ô Hi Ân vội vàng xoay người lại, kéo chăn che kín thân thể đang bị phơi bày của mình, rướn người bò lên phía trước nhằm tìm một nơi thích hợp để vịn đứng dậy -- Không ngờ Ô Thi Viện lại một cước đạp lên chân phải của nàng khiến nàng không thể động đậy, chỉ có thể mặc kệ nước mắt rơi như mưa, cả người co rút thành một cục nằm trên mặt đất. Không cách nào ức chế được toàn thân đang run rẩy.
Thấy toàn thân nàng đang run rẩy kịch liệt, Lương Văn Khâm không vui bước tới cầm chân thê tử đẩy ra, trừng mắt nhìn nàng ta mà nói, "Đừng quá đáng, nàng đã là nữ nhân của ta!"
- Không sai, càng đáng buồn hơn nữa nàng ta lại là đường muội của ta, mà ngươi, chính là trượng phu của ta!
Ô Thi Viện trợn mắt chỉ trích Lương Văn Khâm.
- Ngày sau, nàng không những là đường muội của ngươi mà còn là tiểu thiếp của ta.
Lương Văn Khâm buông ra một câu nói lập tức quyết định tương lai Ô Hi Ân.
- Đúng vậy a, cái tiểu thiếp thứ tư!
Ô Thi Viện cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Ô Hỉ Ân đang khóc sướt mướt được trượng phu mình bảo hộ ở trong ngực, chanh chua nói, "Mặc quần áo vào, chúng ta cùng nhau trở về tìm lão thái quân, sau này, ngươi liền ở lại Lương Vương Phủ, chung một chồng với ta đi, 'đồ tàn phế' !"
- Không cần.... Không cần.... Ta không muốn!
Ô Hi Ân hỏng mất, nàng khóc không thành tiếng, lại không thể thay đổi vận mệnh mình, cho dù nàng không thể nhớ được gì......
Trong thính đường rộng lớn của phủ Quốc Công, tất cả các trưởng bối đều đã có mặt, bọn họ đều im lặng không lên tiếng nhìn Ô Hi Ân bị Ô Thi Viện phái đầy tớ trong nhà bắt trở về.
Ô Thi Viện kể rõ ràng mọi chuyện lại từ đầu, nàng cũng bày tỏ hy vọng các trưởng bối có thể trực tiếp xử lý chuyện này giúp nàng, ngay sau đó tức giận phất tay áo bỏ đi khiến cho tất cả mọi người đều nhìn nàng bằng ánh mắt thông cảm.
Ô Thi Viện thân là chính thất, thế nhưng sau khi cưới một năm bụng vẫn chưa có tin tức gì, Liên gia liền thay Lương Văn Khâm nạp người thiếp thứ nhất. Hai, ba năm sau, nàng thế nhưng vẫn chưa sinh được mụn con nào, Lương gia thấy thế lại liên tiếp nạp thêm hai người tiểu thiếp nữa. Liên tiếp ba năm, ba người tiểu thiếp được gả đến đều vì Lương gia mà khai chi tán diệp*. Cũng chỉ có mỗi cái bụng nàng là vẫn yên tĩnh, địa vị chính thất của nàng ở vương phủ cũng tràn ngập nguy cơ, không ngờ....
Thân là đường muội thế nhưng lại đi quyến rũ chồng nàng, bảo nàng làm sao mà chịu nổi?
*Sinh thêm con cái.
Ô Hi Ân đứng ở giữa thính đường rộng lớn, khắp mặt đều là nước mắt, thỉnh thoảng nàng lại nhỏ giọng nức nở.
Nàng không dám nhìn một ai, nàng biết mỗi người ở đây đều đang chỉ trích nàng. Nhưng nàng thật sự không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến nàng ngay cả dũng khí để giải thích cũng không có!
Lão thái quân tay cầm một thanh trượng đầu rồng sang trọng, khuôn mặt âm trầm đang ngồi trên chiếc ghế được điêu khắc từ gỗ lim quý giá, tất cả mọi người thuộc gia quyến cũng đã có mặt đầy đủ, ngồi đúng vị trí của mình, vẻ mặt đầy khinh bỉ trừng mắt nhìn Ô Hi Ân đang sợ hãi cúi đầu, trong lòng mỗi người đều có lửa giận.
Phủ Quốc Công thừa kế tước vị Ngũ Đại*, gia nghiệp trước kia vốn rộng lớn, lại bởi vì trong phủ từ đầu đến cuối không có nhân tài nào xuất sắc xuất hiện khiến cho gia nghiệp ngày càng tàn lụi. Hơn nữa nam nhân của gia tộc dường như không sống được lâu, nam nhân trong nhà hiện giờ lớn nhất cũng không quá hai mươi lăm tuổi, mà nhỏ nhất chỉ mới có hai tuổi. Cho nên, lão thái quân đầu đầy hoa râm thế nhưng thân thể cường tráng, đôi mắt tinh duệ, thâm sâu trở thành người trưởng bối có địa vị cao nhất Ô gia.
* Thời Ngũ Đại: có năm triều đại thay đổi nhau thống trị vùng Trung Nguyên: Hậu Lương, Hậu Đường, Hậu Tấn, Hậu Hán, HậuChu ở Trung Quốc, 907-960.
Khí thế mạnh mẽ, tôn quý, uy nghiêm của bà làm sáng tỏ lên một sự thật là bà thật sự có năng lực để nâng đỡ cái gia tộc này. Thế nhưng bà đã sớm không còn kỳ vọng bất kỳ điều gì đối với người cháu gái trước mắt này, thậm chí còn là chán ghét.
Đúng! Dung mạo nàng xinh đẹp, hơn nữa còn là một người quốc sắc thiên hương, nhưng thế thì như thế nào?
Ông trời thường đố kỵ mỹ nhân, năm nàng mười một tuổi thì gặp phải một trận tuyết lở làm lật xe ngoài ý muốn, cướp mất đi chân phải của nàng. Nàng tránh được một kiếp nhưng lại trở thành người tàn phế. Đôi chân cà thọt làm cho mỗi bước đi của nàng khiến nàng dường như trở thành đối tượng khiến người ta khinh bỉ, không thể bước đi đàng hoàng, không thể ưu nhã nhỏ nhắn mềm mại. Hành động cử chỉ còn khó coi hơn mãn phu, lại hoàn toàn xung đột với dung mạo đẹp như thiên tiên của nàng.
Sự tồn tại của nàng được coi là một chuyện cười lớn của Phủ Quốc Công, bất luận là yến hội gì của hoàng thân quốc thích, lão thái quân thà rằng mang theo nha hoàn tham gia cũng không nguyện ý để nàng tham dự. Bởi vì cho dù nàng có ăn mặc sang trọng tới đâu chăng nữa thì đôi chân thọt của nàng khi bước đi, cũng khiến cho khí chất cao quý kia biến mất triệt để. --- ------ ------ ------ -----
Một đám người yên lặng, rốt cuộc cũng có người không thể nhịn được nữa mà mở miệng, phá vỡ bầu không khí trầm mặc này.
- Hi Ân, ngươi tuy là con vợ thứ sinh ra, nhưng ít nhất cũng là nữ nhi dòng chính, nay lại chỉ có thể làm thiếp, ngươi định ăn nói thế nào với cha mẹ ngươi ở dưới suối vàng đây?
Trong nhà này, đại phu nhân là người có địa vị chỉ thấp hơn mỗi mình lão phu nhân. Nàng là người đầu tiên mở miệng gây khó dễ.
- Chân đã tàn phế lại còn không biết tự ái, bây giờ còn làm ra chuyện quyến rũ đường tỷ phu, thật là hoang đường. Đúng là không biết thẹn! Mặt mũi phủ Quốc Công của chúng ta bị ngươi làm cho mất hết rồi !
Nhị phu nhân cũng mở miệng, khinh bỉ nhìn vị thiên kim có địa vị thấp nhất trong Ô gia.
- Nàng đâu để ý thẹn thùng hay không? Cũng phải suy nghĩ một chút, đường tỷ phu của nàng là một vị tiểu vương gia, tướng mạo tuấn tú, gia tài bạc vạn, vừa là con trai độc nhất của Lương gia, nàng tính toán thật là 'tốt'.
- Tiểu vương Gia cũng đã hướng ngươi cầu hơn rồi, đường tỷ của ngươi cũng đáp ứng. Lương Nhị lão gia lại nhiều năm đều ở Nam Phương cũng không có ngăn cản được chuyện này, ngươi có thể nói là mọi đường đều thuận lợi, làm gì phải ở trước mặt chúng ta giả vờ đáng thương?
- Chính là vừa lòng đẹp ý ngươi, ngươi còn khóc cái gì?
Tuy lời chỉ trích Ô Hi Ân của mọi người ngày càng nhiều, đối với các thiên kim tiểu thư khác của Ô gia mà nói, các nàng đều rất ghen tị với Ô Hi Ân. Dung mạo nàng ta hoàn toàn là kế thừa từ người mẫu thân được xưng là Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ. Cũng chính vì thế, cho dù Ô Hi Ân đã trở thành một người tàn phế hoặc làm ra việc khiến cho người ta chỉ trích, nhưng cũng không làm cho dung mạo xinh đẹp của nàng phai mờ đi nửa phần.
Này là mỹ nữ điềm đạm đáng yêu, khí chất động lòng người.
- Nói đủ chưa? Chuyện xảy ra như vậy, đại phu nhân liền chiếu theo quy củ mà xử lý đi!
Lão thái quân sau một hồi im lặng thì mang theo một thần thái khinh thường cùng chán ghét phân phó một câu, sau đó tay cầm cây trượng đầu rồng chậm rãi rời đi. Hai nha hoàn linh hoạt sau lưng bà cũng vội vã đuổi theo, nhưng khi hai nàng ta nhìn về phía Ô Hi Ân thì lại lộ ra vẻ mặt khinh miệt cùng một dạng.
Mọi người nghe thấy lời phân phó của Lão thái quân liền trao cho Ô Hi Ân một ánh mắt cười nhạo rồi theo sau Lão thái quân rời đi phòng khách, chỉ lưu lại Đại phu nhân đang trưng ra một bộ mặt nhăn nhó khó chịu. Rốt cuộc trong thính đường rộng lớn chỉ còn lưu lại vài người. Ngoại trừ Đại phu nhân ra thì còn có hai nha hoàn của nàng ta và hai thân cận nha hoàn Tiểu Hạ, Tiểu Đóa của Ô Hi Ân.
Thực ra, ngày hôm qua các nàng đi theo chủ tử đến Lương Vương Phủ, hơn nữa các nàng cũng rõ ràng chính Ô Thi Viện phái xe ngựa đến đây, nói là có chuyện tìm chủ tử nên mời nàng đến Lương Vương Phủ. Nhưng ba người các nàng đến Lương Vương Phủ chưa bao lâu thì Ô Thi Viện đã kêu hai người các nàng rời đi trước, chủ tử mặc dù có khiếp sợ nhưng cũng không dám cự tuyệt, đành đơn độc ở lại nơi đó. Nào ngờ được chủ tử cả đêm không có trở lại, ai ngờ sáng sớm liền nghe được tin tức động trời như vậy? !
Nhưng chuyện này nhất định là có quỷ! Chủ tử mặc dù thất thân là sự thật, nhưng nàng tuyệt không có lá gan làm ra chuyện quyến rũ đường tỷ phu, nhưng những người trong nhà này cũng không có tìm hiểu kỹ xem là chuyện gì đã xảy ra mà đã vội tin vào lời nói một bên của Ô Thi Viện.
Không! Bọn họ vốn đã không thích chủ tử, có lẽ muốn nhờ vào chuyện này để đuổi chủ tử ra khỏi phủ Quốc Công nên nhắm mắt làm ngơ. Thật ghê tởm, chuyện những trưởng bối thân thích hằng ngày thường khi dễ chủ tử, coi như một mắt nhắm một mắt mở cho qua là xong. Nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ còn bỏ đá xuống giếng, chỉ trích chủ tử không dứt. Thật là những con người không có tim không có phổi!
Trong lòng Tiểu Đóa và Tiểu Hạ căm tức không thôi. Đại phu nhân cũng dùng vài ba lời giao phó củ tử chờ làm tiểu thiếp xong thì cũng rời đi. Trong thính đường giờ đây chỉ còn lại ba người chủ tử các nàng.
- Ô ô ô......!!!
Ô Hi Ân uất ức bật khóc nghẹn ngào.
Hai nha hoàn vội vàng an ủi nàng, nhưng dù sao các nàng cũng hi vọng chủ tử có thể dũng cảm hơn hiện tại, đừng cứ mãi mềm yếu như vậy, cả đời chỉ có thể hứng chịu khi dễ của người ta thôi !
Việc xấu trong nhà không thể để người ngoài biết, hơn nữa Ô Hi Ân gả đi cũng chỉ làm một tiểu thiếp, ba ngày sau, Phủ Quốc Công vẫn im ắng như mặt nước, không có thông báo một ai, cũng không có yến tiệc chiêu đãi mà cực kỳ khiêm tốn đưa Ô Hi Ân đi vào cửa sau*.
*Thời xưa tiểu thiếp chỉ có thể vào nhà chồng bằng cửa sau.
Ô Hi Ân một thân giá y đỏ thẫm ngồi trong kiệu hoa chờ đưa vào cửa sau Lương Vương Phủ. Mặc dù có Tiểu Hạ và Tiểu Đóa làm nha hoàn hồi môn, nhưng nước mắt trên mặt nàng cũng chưa hề dứt. Nàng cúi đầu nhìn chằm chằm chân phải của mình rồi thầm nghĩ, cuộc đời nàng gặp toàn vận rủi đều là từ cái chân thiếu sót này của nàng mà ra!
Bị người người xem thường, bị Lão thái quân ghét bỏ, thậm chí còn bị họ hàng thân thích khác ăn hiếp...Hiện tại, ngay cả việc chung thân đại sự của nàng cũng cứ như vậy mà bị định đoạt..Nàng thật là khổ sở, nếu năm đó nàng theo xe ngựa rơi xuống thâm cốc mà chết đi, đi gặp cha mẹ thì thật là tốt biết mấy...
Nhưng thực tế lại tàn khốc. Nàng không có chết, kiệu hoa cũng đã xuyên qua con phố đi tới cửa sau Lương Vương phủ. Bên trong phủ cũng không có thấy gì náo nhiệt, chỉ có một gian phòng hỉ đường đơn giản, hai người bái lạy thiên địa xong liền đưa vào động phòng. Lương Văn Khâm cũng không thông báo cho cha mẹ hắn ở phương nam, nàng chỉ có thể âm thầm đi vào Lương Vương Phủ, trở thành người của Lương gia, thành tiểu thiếp thứ tư của hắn.
Trong hỉ phòng được trang trí đơn giản, Lương Văn Khâm hớn hở ra mặt nhìn Ô Hi Ân ngồi trên giường, hắn lấy hỉ khăn của nàng xuống, rồi lại lấy mũ phượng xuống, trong mắt đều là kinh ngạc.
- Trời ạ, ngươi thật là đẹp....
Chỉ có hắn mới biết, không đúng, còn có Ô Thi Viện thê tử hắn cũng biết, hắn khát khao có được tiểu mỹ nhân trước mặt đã nhiều năm. Năm đó hắn cưới Ô Thi Viện làm vợ, Ô Hi Ân lúc đó tuy là còn nhỏ tuổi, nhưng lại là cô gái đẹp nhất mà hắn từng gặp qua, một năm lại một năm trôi qua, nàng lại càng xinh đẹp như hoa anh đào đang nở rộ. Cho dù nàng trưởng thành bị khuyết tật nhưng cũng khiến hắn vui sướng tựa như mộng ảo.
- Ủy khuất cho ngươi, ngươi rõ ràng là nữ nhi dòng chính, nhưng cưới thiếp lại không thể phô trương, không có cách nào làm theo nghi lễ.
Hắn chăm chú liếc nhìn nàng, trong giọng điệu xác thực có nồng đậm thương tiếc.
- Không sao.
Nàng thấp giọng đáp.
Hắn đứng dậy đi lại bàn, cầm hai ly rượu giao bôi lên, đi tới bên người nàng ngồi xuống "Nhưng rượu giao bôi thì vẫn có thể uống".
Nàng sợ hãi gật đầu nhận lấy, hai người liền vòng tay trao nhau ly rượu. Rượu vừa uống vào, một cỗ nóng rực trượt vào bụng, nàng nhíu mày, tim đập mạnh thình thịch. Hắn tiện tay tiếp ly rượu gác một bên rồi đẩy nàng đi đến bên giường. Nàng chỉ có thể khiếp sợ nhìn hắn hành động. Nàng thật sự sợ hãi, không kiềm chế được mà run rẩy.
- Chớ khẩn trương, ta sẽ từ từ....
Hắn cũng không có quên lần đầu tiên của nàng là lần trước hai người hô mưa gọi gió, kết quả là nàng thế nhưng hôn mê, mặc dù nàng không có phản ứng, nhưng là nàng trần truồng cũng vô cùng mê người, nàng vừa gầy, da lại trắng hồng mịn màng, làm cho hắn không nhịn được ở trên người nàng mà lưu lại rất nhiều vết hôn.
Nàng không biết cái gì gọi là tốc độ, chỉ có thể nhắm chặt hai con mắt, tim gan run sợ mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Trong chuyện nam nữ giao hoan này nàng chỉ cảm thấy được sự đau đớn cùng co rút, nàng lại không thể nói ra, cắn chặt môi dưới, nước mắt rơi như mưa. Trong khi hắn kịch liệt đoạt lấy nàng thì nàng lại bị bức run rẩy cả người, đầu đầy mồ hôi.
--- --------Rốt cuộc...... Kết thúc!
Lương Văn Khâm trần truồng nằm ngửa ở bên cạnh nàng, một tay vẫn đặt ở eo nhỏ của nàng, không bao lâu hắn đã ngủ thiếp đi.
Giữa hai chân nàng vô cùng đau đớn, nàng nhìn chằm chằm trần nhà, nước mắt rơi không ngừng, nàng không ngủ được. Chẳng biết là tới lúc nào liền mệt mỏi thiếp đi...
Cốc cốc cốc !
Ánh mặt trời đang chiếu rọi, Ô Thi Viện nén nổi giận, mang theo ba người tiểu thiếp gõ lên cửa phòng vài lần, lập tức trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Ô Hi Ân bị đánh thức liền ngồi dậy, vội vàng cầm lấy bộ quần áo rơi rớt trên giường mà mặc vào.
Lương Văn Khâm cũng bị đánh thức, mặt lại không tỏ ra vẻ gì, ngồi trên giường ôm lấy nàng, giương mắt nhìn bốn người thê thiếp ở đằng xa, mặc dù ai cũng có nét đẹp riêng nhưng lại chẳng lọt nổi vào mắt xanh của hắn.
- Hi Ân, ngươi gặp bốn vị tỷ tỷ một chút, đường tỷ ngươi thì ta không cần phải giới thiệu, kia lần lượt là Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Tứ phu nhân của ta, các ngươi đều có thể đi xuống được rồi.
Hắn còn đang vui mừng vì cưới được Ô Hi Ân nên chỉ giới thiệu rất qua loa rồi cho các nàng lui. Việc này làm cho Ô Thi Viện rất là bất mãn
- Phu quân, nàng là người thiếp nhỏ nhất, cha mẹ hiện giờ đều không có trong phủ, theo như lễ nghĩa, thân là muội muội nhỏ nhất nàng cũng nên dậy sớm đi thỉnh an chúng ta, mà không phải là.....
Lương Văn Khâm nghe thê tử nói thế thì lộ ra vẻ bất mãn, "Nàng ngày hôm qua vào cửa sau, không đủ phô trương nên chịu nhiều uất ức là đủ rồi, đều là người một nhà, so đo cái gì?"
- Nhưng.......
- Đi xuống!
Lương Văn Khâm mặc dù trông có vẻ tuấn tú lịch sự, thế nhưng để có thể lấy được năm người thê thiếp thì cũng không phải là dạng người dễ chọc, đối với thân thế hắn, nếu muốn bất kỳ nữ nhân nào thì hầu hết hắn đều đoạt được, Ô Hi Ân cũng không phải là người ngoại lệ. Hắn rất sĩ diện, lại không muốn cha mẹ mình không vui khi thấy nàng vào Lương Vương Phủ. Nhưng gạo trắng đã nấu thành cơm, cho nên hôm qua hắn đã viết một lá thư báo cho cha mẹ mình ở phương nam, hắn đoán chắc là hai người sẽ bỏ qua chuyện này thôi.
Ô Hi Ân nhìn đường tỷ và đám người đang tràn ngập ghen tị trong mắt, liếc xéo nàng một cái rồi tức giận rời đi, trong lòng nàng hơi bất an, vội vã muốn xuống giường, "Ta còn phải đi thỉnh an bọn họ...."
- Không cần, trước hãy hầu hạ ta đã.
Nhìn tròng mắt hắn sáng lên bất thường, đến nói nàng cũng chưa kịp nói gì đã bị hắn đẩy về giường lần nữa.
-------Lương Văn Khâm độc chiếm mỹ nhân ba ngày liên tiếp, nhưng hắn không biết được rằng, chuyện này làm cho cuộc sống sau này của nàng ở Lương Vương phủ ngày càng khó chịu hơn.
Lương Văn Khâm kế thừa chức vị Thân Vương của phụ thân, phần lớn thời gian đều dành cho việc triều chính, hắn không có ở Vương phủ một ngày, Ô Thi Viện và các tiểu thiếp khác thay phiên nhau ức hiếp Ô Hi Ân.
Có mới nới cũ dường như là bệnh chung của nam nhân. Ô Hi Ân được sủng ái nhất, nhưng bởi vì địa vị thấp nhất, thành ra nàng trở thành cái bao các để cho các thê thiếp khác tranh nhau trút giận.
Ô Hi Ân lấy được sự cưng chiều, lấy được những quà tặng quý giá đều sẽ bị các nàng xỉa xói. Thế nhưng khi có mặt Lương Văn Khâm, các nàng lập tức sẽ đem hết khả năng của mình ra mà làm nũng, nài nỉ hắn nhằm lấy được quà tặng như nàng.
Nhưng cho dù coi như quà đã nằm trong tay Ô Hi Ân thì các nàng vẫn muốn lấy đi, hơn nữa mỗi ngày đều đến lấy.
- Xem này! Đây là dây chuyền trân châu, rất thích hợp với ta nha!
Nhị phu nhân cầm lấy trang sức mới tinh hướng cần cổ mình đeo lên, rồi nhìn nhìn về phía gương đồng mà ngắm nghía.
- Đó đều là tiểu Vương Gia mới cho tối hôm qua đấy !
Tiểu Hạ thật sự nhịn không được mà mở miệng, châu báu gì đó được Vương Gia ban tặng mấy ngày trước cũng đều bị các nàng kiếm cớ cầm đi hết. Nhưng nhị phu nhân lập tức quăng cho nàng một cái nhìn cảnh cáo, nàng bị dọa sợ đến mức phải cúi đầu.
- Này đồ trang sức vẫn là không tệ lắm, miễn cưỡng có thể cầm.
Tam phu nhân không có gì để nói, từ bên trong hộp trang sức tìm ra được một cây trâm cài đầu tạm coi như là tinh xảo cho nha hoàn mình.
- Chủ tử, đó là người mang từ Quốc Công Phủ tới!
Tiểu Đóa trở nên gấp gáp, một tay khe khẽ đẩy chủ tử mình mà nhắc khéo.
Ô Hi Ân cho dù đứng ngồi không yên thì cũng chỉ biết lắc đầu. Nàng biết, nhưng nàng không dám không cho, với lại, chỉ cần cho họ, họ chắc cũng sẽ không đến tìm nàng để gây phiền toái nữa?
Đáng tiếc, nàng đã đoán sai rồi. Tam phu nhân ngay lập tức lấy cơ hội này mà dạy dỗ người của nàng. "Nhìn một chút, chủ tử ngươi đều không nói chuyện, các ngươi chỉ là hai nha hoàn ở đây còn nói cái gì? Vả miệng cho ta!"
- Đừng!
Ô Hi Ân sợ hãi lắc đầu, nàng cũng không thể ngăn cản được cường thế của ba người tiểu thiếp kia. Nha hoàn của các nàng lập tức không khách khí vả miệng Tiểu Hạ và Tiểu Đóa mãnh liệt, nhất thời, bên trong phòng khách vang lên âm thanh chan chát.
- Không nên đánh họ!
Nàng muốn ngăn cản nhưng hai người tiểu thiếp kéo cánh tay nhỏ bé của nàng ra, nàng căn bản không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai nha hoàn của mình bị các nha hoàn khác hung ác bạt tai, nghĩ đến các nàng là hai người duy nhất trên cõi đời này đối tốt với mình, nàng lập tức quỳ xuống, nước mắt rơi như mưa vì bọn họ mà xin tha thứ, " Thả các nàng ra..... Van cầu các ngươi, đừng đánh nữa! ".
Hai người tiểu thiếp lúc này mới lệnh cho bọn nha hoàn ngưng tay, trong tay cầm châu báu và đồ trang sức, vênh váo và hống hách ngửa đầu rời đi.
Hai nha hoàn bị đánh đến hai má sưng to, nước mắt rơi đầy mặt, vừa khóc vừa đỡ chủ tử mình vẫn còn đang quỳ ở kia lên. Các nàng không khóc cho mạng của mình mà là khóc vì chủ tử luôn bị khi dễ, Lương Vương Phủ cũng là một thế gia vọng tộc, chủ tử mặc dù được gả tới nơi tôn vinh, cuộc sống sung túc. Nhưng sự thật thì sao...?
- Tại sao? Tại sao mệnh chủ tử lại khổ như vậy?....Ô...ô...ô...!!!
Hai nha hoàn khóc đến nước mắt tứ tung, Ô Hi Ân lại càng thêm đau buồn, nàng đời trước đã phạm phải cái chuyện xấu gì mà kiếp này ông trời lại cho nàng một cuộc sống bi thảm đến thế?
Chủ tử ba người ôm nhau khóc, một lúc sau, Tiểu Đóa và Tiểu Hạ mới lau khô nước mắt, hầu hạ chủ tử của mình lên giường rồi rời đi.
Vậy mà, sáng ngày hôm sau, Ô Hi Ân lại không có gặp được các nàng, hỏi thăm người ở những nơi khác, bọn họ đều cúi đầu đi mau, thấy thế nàng cũng không dám chạy theo để hỏi cho rõ ràng.
Thực ra, tôi tớ Lương Gia rất kinh ngạc khi nhìn thấy dung mạo như thiên tiên trên trời của nàng, nhưng đồng thời cũng vì nàng mà cảm thấy bi ai. Chân nàng cà thọt quá nghiêm trọng, tư thái đi bộ chênh lệch quá lớn so với người bình thường, nay hai người nha hoàn mà nàng nhất nhất lệ thuộc vào cũng biến mất!
Ngày thứ hai, ngày thứ ba trôi qua, Ô Hi Ân vẫn không thấy Tiểu Hạ và Tiểu Đóa đâu. Không để ý đến bộ dáng cà nhắc của mình, nàng bất chấp đi tìm hai người tiểu thiếp kia, nước mắt lã chã thỉnh cầu, "Hai vị tỷ tỷ, ta ở đây quỳ xuống, xin các người hãy cho ta biết hai nha hoàn của ta đã xảy ra chuyện gì, họ tuyệt đối không có khả năng sẽ vứt bỏ ta không để ý!"
Hai người tiểu thiếp vốn là đang cười nói tán gẫu, lại vì nàng quỳ xuống khóc lóc hoa lê đái vũ* mà có chút không đành lòng, một trong hai người bất đắc dĩ mở miệng: "Ngươi đi mà hỏi người đường tỷ thân ái của ngươi đi, làm người mà lại ác như vậy!"
*khóc như mưa
- Hung ác? Có ý tứ gì? Van cầu các ngươi nói cho ta biết, van cầu các ngươi....
Nàng liên tục dập đầu. Hai người khó xử nhìn nhau, miệng đồng thanh nói: "Chúng ta không dám nhiều lời, tránh cho người chết chính là chúng ta!"
- Chết?
Thân hình Ô Hi Ân run lên, nước mắt rơi càng mãnh liệt hơn, nàng biết, hai nha hoàn có thể đã gặp chuyện bất trắc rồi.
Nàng vội vàng đi tìm đường tỷ chất vấn, đường tỷ thế nhưng cái gì cũng không nói, còn hung hăng tát nàng hai cái.
- Ngươi nhận không rõ ràng thân phận của mình, lại dám chất vấn ta?
Không còn cách nào khác nàng chỉ có thể chân thấp chân cao trở về phòng mình, chờ đợi trượng phu nàng trở về.
Chiều hôm đó, Lương Văn Khâm vừa bước vào phòng, nàng không kịp chờ đợi đã hỏi hắn: "Tiểu Hạ và Tiểu Đóa đâu? Họ biến mất hai hôm nay rồi!"
- Hai nha hoàn......
Hắn dừng một chút, ôm lấy nàng lên giường, dịu dàng nói : " Nhị phu nhân và Tam phu nhân nhiều chuyện với đường tỷ ngươi, nói hai nô tài lại dám quản các nàng, hành động này chọc giận đường tỷ ngươi, nàng ta là chính thất, cũng có quyền lợi này, cho nên...." Hắn nói chuyện thê tử phái người đuổi hai cái nha hoàn về phủ, nhưng sự thật là nàng ta phái người xuống tay sát hại bọn họ rồi vứt vào nơi hoang dã, cũng không nói ra sự thật cho nàng.
Nàng khóc lắc đầu, "Không! Không --- ô ô ô .... Họ chẳng hề làm gì cả, tại sao? Lại muốn lấy mạng các nàng ấy như vậy?"
Hắn ôm chặt mỹ nhân đang khóc sướt mướt vào lòng, chuyện này nghe tới thì thật hoang đường, nhưng thật ra ngay từ đầu, Ô Thi Viện đã không có ý định để cho hai nha hoàn hồi môn của nàng còn sống, như vậy thì sẽ làm hư kế hoạch về sau của nàng ta, cho nên, nàng ta tận dụng mọi thứ, vừa hay lúc đó có một lý do để nàng có thể xử lý gọn gàng hai người kia. Nhưng những tính toán như vậy, hắn không có ý định để cho Ô Hi Ân biết.
-Đừng đi hỏi thêm làm cái gì, ta nói cho ngươi biết chuyện này là vì muốn ngươi ngoan ngoãn. Đường tỷ ngươi.... Tốt nhất ngươi nên vâng lời nàng, ta cũng không muốn ngươi gặp chuyện không may.
Về phần hai nha hoàn kia.. cùng lắm cũng chỉ là nô tài thôi, chết cũng không có gì đáng tiếc, hắn chỉ cảm thấy thương tiếc cho dung nhan tuyệt sắc ở trước mặt mà thôi.
Hắn đói khát hôn nàng, bàn tay trượt vào trong vạt áo, bao trùm lấy bầu ngực tròn trĩnh.
Hắn tựa như Sắc Quỷ trên người nàng mà tham lam muốn nàng, nước mắt nàng cũng chưa từng ngừng chảy, đầu óc càng thêm mơ hồ, nàng chỉ biết là hai nha hoàn theo nàng từ nhỏ đã chết!Những ngày tiếp theo, bởi vì uất ức, tức giận và bi thương, nàng khóc ngày càng nhiều, phần lớn thời gian của nàng đều là lẳng lặng trốn ở viện của mình, ngồi yên trong phòng cả ngày.
Nàng cố gắng hết sức để cho mình không dính vào bất kỳ phân tranh nào, nhưng không có nghĩa là người khác sẽ để yên cho nàng.
Đối với Lương Vương Phủ, chết hai người nha hoàn cũng không có bất kỳ sự khác biệt nào, những người tiểu thiếp kia vẫn coi nàng như con hề xiếc ảo thuật giải trí, cố ý muốn nàng đến phòng mình thỉnh an, uống trà, thậm chí có khi không cần lý do, muốn nàng mang chân cà thọt đi tới đi lui. Cho nên, sự tồn tại của nàng vẫn hết sức thu hút sự chú ý của người khác, nhưng cho dù đáy mắt nàng hoàn toàn là sự hèn nhát và tự ti, lại làm cho nàng nhìn càng thêm điềm đạm đáng yêu.
Thế nhưng, ban ngày mặc dù nàng chịu hết các loại ăn hiếp thì hàng đêm Lương Văn Khâm đều đi đến phòng nàng. Việc này làm cho nàng bị Ô Thi Viện càng thêm căm thù đến tận xương tủy, nhưng nàng ta cắn răng nhịn xuống, vì nàng ta vẫn khao khát một hài tử.
Nhưng một tháng lại một tháng trôi qua, bụng Ô Hi Ân vẫn chưa có một chút tin tức, Ô Thi Viện nổi lên tâm nghi ngờ, nàng ta phái nha hoàn coi chừng phòng bếp, cũng tìm trướng phòng nhìn sổ sách, quả thật phát hiện có vấn đề!
Ô Thi Viện tức giận đùng đùng chạy vào thư phòng, đặt biên lai và phương thuốc lấy được từ dược đường lên bàn, chất vấn trượng phu, "Đây là cái gì? Xong chuyện đó, ngươi đều để cho Hi Ân uống canh tránh thai !"
Sắc mặc Lương Văn Khâm khó coi từ trên ghế đứng dậy, tức giận vỗ bàn, "Ngươi lại dám điều tra chuyện của ta?"
- Vì sao không dám? Ngươi sở hữu cũng đã sở hữu rồi, "nếm" nàng ngươi cũng "nếm" đủ rồi. Tiếp theo ta làm chuyện gì, ngươi đều không được can thiệp nữa, nếu không, việc chúng ta cùng nhau thiết kế hãm hại nàng ta thất thân, ta cũng không ngại để cho tất cả mọi người đều biết !
- Ngươi...!!! Hắn giận đến tái mặt.
Ô Thi Viện cười chói tai nói: "Cho nên, nếu không muốn thân bại danh liệt, ngươi đừng có mà giở thủ đoạn nữa, ta thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngói lành, ta không sợ chết, không sợ một chút nào!"
Nàng nói đều là sự thật! Lương Văn Khâm mặc dù không tình nguyện thừa nhận, nhưng trong tròng mắt nàng ta bây giờ đều là sự điên cuồng làm cho hắn kinh hãi, rốt cuộc hắn đã cưới phải kiểu nữ nhân gì đây?
Ô Thi Viện là một người điên!
Vì để cho Ô Hi Ân mau mau thụ thai, Ô Thi Viện đặc biệt tìm đại phu vì nàng bắt mạch, chuẩn bị mấy thang thuốc đông ý, mỗi ngày đều hầm canh cho nàng uống. Khi mà nguyệt sự của nàng đến, ngoại trừ canh thuốc còn cộng thêm vài cái tát, lại bị đạp thêm mấy đạp.
Ô Hi Ân hèn yếu không thể không khuất phục người đường tỷ bạo lực này, mỗi ngày đều uống một thang, thế nhưng thuốc thật sự quá đắng, uống người mấy thang liên tiếp, lại càng lúc uống càng khó khăn, nàng uống lần sau còn chậm hơn so với lần trước.
Nhưng Ô Thi Viện nào có tính nhẫn nại nhìn nàng kì kèo mè nheo, huống chi nàng ta nhất định phải nhìn thấy nàng uống vào hết mới có thể an tâm, "Uống nhanh lên!".
Đối mặt với sự thúc giục của đường tỷ, Ô Hi Ân chỉ có thể gật đầu một cái, nhưng mới uống có một hớp, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại, buồn nôn muốn ói, thang thuốc này giống như là tăng thêm vài cân hoàng liên, thật sự làm cho người ta nuốt không nổi, nhưng giờ nàng cũng không dám yêu cầu cho thêm mật ong hay nước đường.
- Ngươi không muốn uống? Ngươi không nghĩ đến việc thụ thai? Nhớ kỹ cho ta, ngươi tại sao lại có thể gả vào nơi này, ngươi cho là ngươi được cưng chiều thì có thể vô pháp vô thiên à?
Ô Thi Viện từ trên ghế dựa đứng dậy, nhấc tay hung hăng cho nàng một cái tát.
Gương mặt nàng sưng đỏ lên, đau ê ẩm, nước mắt lập tức chảy ra, nhưng nàng cũng không dám buông lỏng chén thuốc đang cầm, "Ta không có.......". Âm thanh nghẹn ngào yếu đuối của nàng trầm như tiếng muỗi kêu.
- Không có thì uống cho ta... Uống !!!
Tay Ô Hi Ân chỉ có thể run run, lần nữa nâng chén thuốc còn ấm lên, vừa khóc vừa từng miếng từng miếng nuốt vào bụng.
Trong phòng, mấy tên nha hoàn cũng lẳng lặng đứng không dám nhiều lời, nhưng trong lòng là cực kỳ thương xót cho Ngũ phu nhân.
Hơn nữa, Đại phu nhân thật sự rất đáng sợ, tâm tình không tốn một chút thì như người đàn bà chanh chua mà chửi đổng lên. Một bạt tai lại một bạt tai đánh Ngũ phu nhân cũng không tiêu được oán khí trong lòng, còn cố ý muốn họ đi chợ mua trái cây hư cho nàng ăn, thậm chí còn lấy nước ôi thiu thêm vào trong thức ăn, lại nói là nàng đặc biệt tự tay nấu, khiến Ngũ Phu nhân không ăn cũng không thể được, cuối cùng lại còn cười lạnh ----
Câu "Ngươi càng sớm mang thai, càng chịu tội ít" thật làm cho da đầu người ta tê dại! Nói thế nào cũng là đường tỷ muội, thế nhưng một chút tình cảm cũng không có.
Thế nhưng, mặc dù trong lòng các nàng cảm thấy chán ghét đại phu nhân cũng không dám nói cái gì, Tiểu Hạ và Tiểu Đóa là kết quả, phần lớn người trong phủ đều hiểu rõ.
Ngay cả mấy người thiếp mặc dù hục hặc với nhau cũng thấy rõ Đại phu nhân vô cùng ác độc và tính toán, có thể suy ra, nếu như bụng Ngũ phu nhân còn không mau hoài thai, không biết Đại phu nhân sẽ còn làm ra chuyện xấu gì!
Trong lòng Lương Văn Khâm cũng biết rõ, hắn ít nhất hai ba ngày đều cùng Ô Hi Ân giao hoan cũng là vì không muốn tiểu mỹ nhân câu hồn này lại bị thê tử tra tấn, nhưng hắn lại mâu thuẫn không hy vọng nàng thụ thai.
Nhưng bất kể như thế nào, đầu mùa hạ, Ô Hi Ân vẫn truyền ra tin tức tốt.
- Có đứa nhỏ!
Ô Thi Viện nhướng mày cười toe toét. Bao nhiêu ngày tháng nhẫn nại rốt cục cũng có kết quả, kế tiếp chính là chờ đợi đứa bé kia được sinh ra.
Nàng lập tức phân phó người làm chuẩn bị đồ ăn, đi đến phòng đường muội, cười tươi đẹp nắm nay Ô Hi Ân đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi, khẩu khí dịu dàng: "Mẹ quý nhờ con, đứa nhỏ trong bụng ngươi ngày sau ta cũng muốn dựa vào, cho dù như thế nào đi nữa, ta cũng là chính thất, chuyện gì qua thì đều cho qua đi, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt."
Vừa mới nói xong, mấy người nha hoàn lập tức nối đuôi nhau đi vào, bưng lên một bàn thức ăn toàn là sơn hào hải vị.
Ô Hi Ân nuốt xuống một ngụm nước miếng, kinh hãi nhìn bàn thức ăn nóng hổi kia, lại nhìn người đường tỷ đang cười mị hoặc, chỉ có thể mở miệng nói cảm ơn.
Lương Văn Khâm nhận được tin tức cũng đi vào phòng, vừa nhìn thấy thê tử, môi mím chặt lại.
- Nhìn, muội muội có tin vui, ta lo thẳng thân thể nàng quá nhỏ nhắn, lập tức phân phó người làm chuẩn bị bàn thức ăn phong phú đấy."
Ô Thi Viện thế nhưng cười hì hì tiến ra đón, vẫn không quên biểu đạt sự quan tâm.
Hắn không hề cảm thấy cao hứng, vẻ mặt ngưng trọng lướt qua thê tử, đứng ở bên giường nhìn Ô Hi Ân.
Nàng cắn môi dưới ngập ngừng mà nói: "Phu quân mất hứng?"
Hắn ngồi xuống giường, nghĩ một đằng nói một nẻo, nặn ra nụ cười "Cao hứng."
- Cao hứng là tốt rồi, đại phu có giao phó, thân thể muội muội quá yếu, ba tháng sau mới có thể rời khỏi giường hoạt động, dĩ nhiên, nếu tình trạng không tốt thì phải lâu hơn, phu quân nếu có nhu cầu có thể tìm muội muội khác, chớ tổn thương muội muội cùng đứa nhỏ trong bụng!
Lương Văn Khâm vẻ mặt âm trầm, không biết là đang suy nghĩ gì, cũng không thèm để ý tới "ý tốt nhắc nhở" của thê tử.