Cả tòa Vương phủ giăng đèn kết hoa, đèn dầu sáng rực, đêm tựa như ngày, hắn đang tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi để nghỉ ngơi, mai là ngày Đại Hỉ, nhưng quản sự phủ biết hắn đêm khuya mới về tới, cho nên không cho tôi tớ đi vào viện quấy rầy hắn, cho đến trưa hôm sau mới tới thỉnh an.
Không ngờ Chú Trần Thiệu đã dậy từ sáng sớm, còn đi hoàng cung, cho đến khi chạng vạng tối, cách giờ lành một canh giờ mới trở về, làm cho nhóm nô bộc ba chân bốn cẳng hầu hạ hắn tắm rửa thay quần áo.
Rốt cuộc, Chu Trần Thiệu một thân hồng bào tràn đầy hỉ khí, trước ngực cài một bông hoa cương màu đỏ, sải bước nhảy lên tuấn mã màu đen, tự mình dẫn đầu đội ngũ đón dâu, khí thế cuồn cuộn lay động, một đường khua chiêng gõ trống tiến về phía Quốc Công phủ, tư thế ủa hắn oai hùng, tỏa sáng trên lưng ngựa, tuy rằng sắc mặt không biểu tình, nhưng khuôn mặt tuấn mỹ và bộ dáng kiên cường vẫn làm cho bách tính chen chúc dưới phố, tranh nhau ngắm nhìn phong thái Cảnh Vương.
Mặc dù chuyện Cảnh Vương lấy vợ vẫn có người nghị luận, nhưng đại đa số đều đón nhận cách nói của quốc sư, cho là Ô Hi Ân phúc lớn mạng lớn có thể vì Cảnh Vương mà phá giải mệnh khắc thê, cho nên, cho nên, đây là một chuyện vui mừng của Hoàng gia, huống chi Cảnh Vương chinh chiến chém giết cũng là gì bảo vệ quốc gia, bách tính muôn dân thiện lương cũng rất hi vọng hắn có một cuộc sống gia đình hạnh phúc.
Đối mặt với muôn dân nhốn nháo trên đường và tiếng hoan hô chúc mừng, trong lòng Chu Trần Thiệu có ngàn vạn bất đắc dĩ, đây là một cuộc tiền trảm hậu tấu bức hôn.
Nhưng mà may mắn là, khi hắn tự mình đi một chuyến đến hoàng cung, xác định được mẫu hậu từ bi "tạm thời" chỉ bắt hắn cưới nữ nhân có số mệnh quý nhân Ô Hi Ân làm thê tử, mà không có cấp thêm năm tiểu thiếp, tổng cộng sáu người thê thiếp.
Đội ngũ đi dọc con phố, rốt cuộc cũng tiến vào Quốc Công phủ trong tiếng nổ đùng đùng náo nhiệt của pháo hoa, bà mai đỡ tân nương vào trong kiệu hỉ đỏ thẫm rực rỡ, một đường đi đến Cảnh Vương phủ.
Ô Hi Ân bên trong kiệu hoa nghe được âm thanh huyên náo, trái tim nhỏ nhắn đập cuồng loạn, khẩn trương có, sợ hãi có, nhưng thoải mái cũng có, ít nhất lần này không giống với nàng của kiếp trước, tức là vô thanh vô thức xuất giá.....
Mà phủ Cảnh Vương đã sớm đông nghẹt khách, quan viên văn võ biếu tặng vô số tơ lụa, gốm sứ cổ họa có quá trị liên thành nhằm biểu đạt sự chúc mừng, Hoàng thái hậu, Hoàng thượng tự mình tới chủ trì hôn lễ này của Hoàng thất, Hoàng hậu và vô số tần phi cùng con gái hoàng gia ai ai cũng trang phục lộng lẫy, khung cảnh tương đối long trọng.
Trong mắt mọi người đều nở rộ sự vui vẻ, chỉ có Lương Văn Khâm là ngoại lệ, hắn ngay cả lúc tiến đến để chúc mừng đều lộ ra nụ cười nhợt nhạt, chưa đạt đến đáy mắt. Nhưng Ô Thi Viện bên cạnh hắn thì khác, trang sức hoa lệ, cười tươi như hoa, cái đinh lớn nhất trong mắt nàng hôm nay lấy chồng, sao không vui?
Một khách quý khác của triều đình cũng đang ẩn nhẫn chịu đựng, đích thị là Đỗ Thiên Đức, mọi người đều biết Cảnh Vương là rể tốt trong lòng hắn, nhưng hắn là một người bụng dạ sâu vô cùng, đối với việc nữ nhi không phải là tân nương hôm nay tuy có tiếc nuối, nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười, bởi vì hắn chưa hoàn toàn thất vọng, dù sao đường đường là một Vương gia, không có khả năng chỉ thú một thê tử, nữ nhi vẫn còn cơ hội, nhưng mà, nữ nhi và Đồng Nhi công chúa xem ra là không tới kịp để tham dự hôn lễ đêm nay rồi.
Thât đúng là vô dụng! Lôi kéo công chúa ngàn dặm xa xôi đuổi tới An Thành, kết quả là Cảnh Vương trở về kinh thành, hai nha đầu còn không biết đang ở nơi nào.
Ngay lúc Đỗ Thiên Đức đang suy nghĩ, đội ngũ đón dâu đã đi đến cửa lớn Vương phủ, không ít khách nhân đi ra cửa, trong tiếng hoan hô của quần chúng, Chu Trần Thiệu leo xuống lưng ngựa, cùng tân nương tử đang đắp một cái khăn voan đỏ cầm chung một dải lụa đỏ, được người săn sóc dâu, nha hoàn, gã sai vặt đỡ đi vào trong, mà khách nhân đã đứng đầy trong phòng.
Kế tiếp chính là nghi thức quan trọng được tiến hành, liên tiếp bái đường hành lễ, tiếng cười, âm thanh vỗ tay không ngừng vang lên, Chu Trần Thiệu một thân đỏ thẫm rung động, dựa theo quy củ bái thiên địa, lạy cao đường, phu thê giao bái, rồi trước đưa tân nương vào động phòng, ánh mắt Hoàng hậu cười cười, ý bảo hắn đứng sóng vai với Hoàng thượng.
- Đây chính là lễ bái đường đầu tiên của Hoàng đệ.
- Hoàng nhi của ta thật là tuấn lãng phi phàm, đáng tiếc, tân nương tử nhanh nhất cũng phải đợi đến sáng mai, sau giữa trưa mới nhìn thấy được bộ dáng hắn.
Hoàng huynh và mẫu hậu đứng hai bên trái phải của hắn cũng không quên thừa cơ hội kề tai nói nhỏ, nhưng biểu tình hắn vẫn hờ hững như trước.
Chúng thần khách nhân đều khom người chúc mừng Hoàng đế, Hoàng thái hậu và Cảnh Vương, Hoàng đế và Hoàng thái hậu vui vẻ tiếp nhận, tân lang thì lại ngược lại, chỉ cùng mọi người kính lên một ly rượu, chợt rời khỏi nơi náo nhiệt này.
Hắn vốn là người lạnh nhạt, không có thói quen hưởng không khí thân thiện như thế, mọi người cũng hiểu được, không có giữ hắn lại.
Nhưng Chu Trần Thiệu có ý đồ muốn thoát khỏi náo loạn, tìm chỗ yên tĩnh cũng rất khó khăn.
Bước vào trong hỉ phòng, tân nương một thân mũ phượng ngồi ngay ngắn trên hỉ giường, dung nhan bị khăn voan đỏ che lấp, bà mai cười tươi như hoa cùng sáu người nha hoàn xếp thành hàng đứng đối diện, lại có hai nha hoàn nhìn có chút đau thương mím môi cười lớn đứng kế bên, mặt mũi xa lạ, chắc là nha hoàn hồi môn của phủ Quốc Công.
Tiểu Hạ và Tiểu Đóa rất khó chấp nhận chuyện chủ tử lấy chồng, lại còn là Cảnh Vương khắc vợ, cái này mà gọi là chuyện vui sao?
Nhưng chủ tử đã ân cần dạy bảo các nàng, hôm nay là ngày đại hỉ của người, họ nhất định phải cười, tránh làm cho người ta lấy việc làm gây khó dễ, rước họa vào thân.
Nhưng họ đã chống nụ cười giả này trên mặt nhiều canh giờ, đừng nói là cười, tinh thần cũng xấu, đều muốn hoảng loạn.
- Tất cả lui đi!
Một giọng nói trầm thấp của nam nhân phát ta, hai nha hoàn trong nháy mắt tỉnh táo, liếc mắt nhìn thử---
Oa oa oa ! Tại sao, tại sao tân lang lại vao lớn anh tuấn như vây? Tiểu Hạ và Tiểu Đóa trợn tròn mắt nhìn.
Chỉ có bà mai là trầm ổn, tiến lên cúi chào nói: "Nhưng Vương Gia, còn có một chút nghi thức cần thực hiện, như là kết đồng tâm kết, ăn long nhãn, bánh kẹo cưới...."
- Lui xuống!
Chu Trần Thiệu lạnh giọng nhắc lại.
Lời nói của bà mai bị cắt đứt, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của tân lang, bà mai không dám nói nhiều, kêu một đám những người không có nhiệm vụ đều theo nàng lui ra ngoài.
Tiểu Hạ và Tiểu Đóa vẫn ngây ngốc bất động nhìn tân lang, cho đến khi ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn về phía họ: "Còn không đi?"
- Ách....Vâng!
Tiểu Hạ và Tiểu Đóa bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng hành lễ lui nhanh ra ngoài.
Bà mai ở ngoài cửa trợn mắt nhìn họ một cái mới đóng cửa phòng lại.
Có điều, dáng dấp Vương Gia đẹp như thế, thật là xứng với tiểu thư! Mặc dù sắc mặt lạnh lùng, má phải hình như là có một vết sẹo, nhưng thật sự cũng khiến cho lòng các nàng đập cuồng loạn!
Ở trong hỉ phòng, Ô Hi Ân một lòng rối rắm không thôi, thậm chí lúc Chu Trần Thiệu vừa mở miệng, dạ dày cũng co rút một hồi, nàng không thể không thừa nhận là nàng đang sợ.
Trải qua quá khứ bị lăng nhục, chịu hết tra tấn hành hạ, nàng đã sớm lột xác khi sống lại, nàng cố gắng tăng cao địa vị của mình ở phủ Quốc Công, lấy được yêu thích của lão thái quân, nàng được nhiều người tôn trọng, không bao giờ là một người hèn yếu nữa, nhưng hình như vẫn không thoát được số mạng lập gia đình năm mười sáu tuổi.
Chu Trần Thiệu sẽ là dạng đàn ông như thế nào?
May mắn là, hắn cũng không bắt nàng chờ lâu, giây tiếp theo, hắn đã lấy hỉ xứng* nhấc hỉ khăn lên.
*một cây gậy mà tân lang dùng để lấy hỉ khăn của tân nương.
Nàng vốn là đang cúi đầu, mười ngón tay quấn vào nhau, hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ, dưới ánh lửa của đôi nến long phượng, nàng thấy rõ được dung mạo chồng.
Khuôn mặt tuấn mỹ, đường cong góc cạnh rõ ràng, má phải hình như có một vết sẹo dài tới vành tai, nhưng sẹo rất mờ, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện, mà tròng mắt đen láy hững hờ kia làm cho người ta sinh ra cảm giác chớ lại gần.
Trong lúc đó ánh mắt hắn nghiêm nghị, quang minh chính đại, hơn nữa còn vô tình phát ra khí thế vương giả, hơi thở mị hoặc, người nam nhân này thật sự thu hút tầm mắt của nữ nhân khác, nàng không ngờ phu quân của nàng sẽ là một nam nhân như vậy!
Hắn cũng không ngờ nàng lại đẹp như vậy, làn da trắng ngần, đầu đội mũ phượng điểm xuyến trân châu tinh xảo, một thân hồng bào* thêu chim phượng bằng chỉ vàng, mặt trên thêu đám mây ngũ sắc phức tạp, quần áo tân nương này càng làm nổi bật lên quý khí và sự mỹ lệ của nàng nàng.
Nhất là cặp mắt trong vắt như nước kia khiến hắn muốn đắm chìm trong đó, hắn khó khăn kiềm chế chính mình, ngưng mắt nhìn, dưới ánh nến vàng, đôi môi nàng hồng hào như hoa anh đào mới nở, tràn đầy mê người.
(Truy cập diendanlequydon.com, mục Truyện cổ đại để đọc chương mới sớm nhất vào T6 và CN hàng tuần)
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt giao nhau.
Nàng ngắm nhìn hắn, đây là trượng phu của nàng!
Hiện tại của nàng đều là được ông trời an tặng, nàng mang lòng cảm kích, lấy tâm đối đãi với mọi người, trả ơn cho trời, mà ông trời lại cho nàng một nam nhân đã khắc chết hai thê tử làm trượng phu....
Nàng trầm ổn thở dài một hơi, ổn định lại nhịp tim đang đập loạn của mình, nàng tin tưởng ông trời cho nàng cơ hội trọng sinh, lại không để cho nàng tránh khỏi vận mệnh này, nhất định là có dụng ý của người.
Đúng vậy, nàng nhất định phải dùng hết khả năng có thể để phát hiện ưu điểm của hắn, thưởng thức hắn, yêu hắn!
Chỉ là, suy nghĩ trong lòng chuyển biến trăm lần, nhưng trước mắt vẫn là đêm động phòng hoa chúc, nàng vừa hồi hộp vừa khẩn trương, vẫn là nhịn không được nuốt nước miếng một cái.
Nàng nhớ rất rõ đêm động phòng ở kiếp trước, còn có những ngày sau đó Lương Văn Khâm đều tìm đến đòi hỏi, nàng hoảng sợ có ý nghĩ muốn khóc chạy trốn, chuyện nam nữ hoan ái này, cho tới bây giờ nàng cũng chỉ cảm thấy đau, chưa từng có nửa điểm vui thích, nghĩ tới đây, lại nghĩ tới lời nói của bà mai mới vừa rồi....
- Phu quân, để ta phục vụ người uống rượu giao bôi, hoàn thành nghi thức.
Không phải nàng cổ hủ, mà là kiếp trước cùng Lương Văn Khâm uống rượu giao bôi, nàng không hy vọng đó là ký ức duy nhất, nàng có cuộc đời mới, ly rượu này cũng đại diện cho lần nữa được sinh ra.
Tầm mắt của hắn chưa bao giờ rời khỏi người nàng, cho nên khiến nàng kinh sợ, nhưng sau đó lại kiên định, trong lúc này, đôi mắt xinh đẹp kia có quá nhiều cảm xúc phức tạp, hắn không có cách nào hiểu rõ.
Nàng rời khỏi giường, đi tới trước bàn, cầm hai ly rượu đến trước mặt hắn, nhưng hắn thật sự cao lớn, nàng lại phải ngửa đầu nhìn hắn.
Ly rượu này đúng là khó mà vòng tay nhau để uống.
Nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt nàng, hắn không nói gì, lập tức ngồi xuống giường.
Nàng ngẩn người nhưng khẽ mỉm cười, người đàn ông này cho đến bây giờ cũng chưa từng nói với nàng một câu, lại dùng hành động bày tỏ sự quan tâm.
Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, hắn nhận lấy ly rượu trong tay nàng, vẫn chăm chú nhìn nàng xinh đẹp tựa như được điêu khắc.
Tim nàng đập thình thịch, thân thể cũng sinh ra cảm giác nóng lạ thường, khi hắn nghiên người đến gần nàng, cùng nàng uống rượu giao bôi thì tim của nàng càng đập nhanh hơn.
Hắn ngửi thấy được hương xử nữ nhàn nhạt trên người nàng, mỹ nhân say rượu, đến cả người luôn luôn lạnh lùng cứng rắn như hắn cũng thấy có chút rung động khác thường.
Rượu thơm nồng chảy vào bụng, mặt nàng càng đỏ, nàng không quên cầm ly rượu trên tay của hắn để lên bàn, lại đột nhiên nghĩ đến, tiếp theo chính là sự kiện đó sao?
Hắn chú ý tới khuôn mặt nàng nguyên bản đang ửng hồng trong nháy mắt trở nên tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp cũng hiện lên vẻ bất an.
Nàng nuốt một ngụm nước miếng: "Ta, ta đem cất ly rượu."
Nàng đứng dậy, nhưng thân hình đột nhiên mềm nhũn, lại ngã ngồi trên giường, nàng xấu hổ quẫn bách không dám nhìn trượng phu, chân nàng thế nhưng lại phản chủ!
Hắn nhìn nàng, nghĩ đến việc nàng không hiểu sự đời, nhưng lại kiên cường dũng cảm lại làm hắn nhịn không đường phì cười, rõ ràng chân mềm nhũn đứng dậy không nổi nha, trong lòng hắn bắt đầu sinh ra một cảm nhận kỳ diệu.
Lần này, hắn lấy chén trên tay nàng xuống, đặt lên bàn, xoay người trở về giường, chỉ thấy đôi mắt sáng ngời của nàng đang nhìn chằm chằm mình, đáng tiếc đôi tay nhỏ nhắn đang đặt trên đầu gối kia lại run nhè nhẹ, tiết lộ sự sợ hãi.
Từ trước tới nay hắn đối với tình yêu nam nữ rất hững hờ, hơn nữa hai người thê tử đã chết, sự hứng thú đối với nữ nhân cũng không nhiều, nhưng mỹ nhân trước mắt lại dễ dàng gợi lên hứng trí của hắn.
Nàng là thê tử của hắn, có lẽ nàng so với hai người trước đều dũng cảm và cứng cỏi hơn.
Đây là mắt hắn thấy được cá tính và sự kiên cường của nàng, như vậy cho dù nàng gặp quỷ, cũng sẽ không nguy hiểm tính mạng?
Hắn tới trước mặt nàng, tháo mũ phượng xuống đặt lên bàn, tiếp theo cởi xuống khăn cưới trên người nàng.
Nàng nín thở tập trung suy nghĩ, động cũng không dám động, nhưng động tác hắn mềm nhẹ chậm rãi, làm giảm bớt bất an trong lòng nàng.
Hắn cũng không biết tại sao mình lại có kiên nhẫn đối đãi với một nữ tử mới gặp như vậy, nhưng mà nàng không hề giả vờ xấu hổ, cũng không có sợ hãi khóc sướt mướt, chỉ nhìn chằm chằm hắn, điềm tĩnh ngồi.
Hắn tháo trâm gài tóc xuống, nhìn mái tóc như thác của nàng tung xuống, làm cho vẻ đẹp hoa lệ của nàng càng thêm động lòng người, hắn kéo màn xuống, ôm lấy nàng nằm xuống giường.
Lúc nằm xuống, Ô Hi Ân càng có thể cảm nhận được trượng phu của nàng nhiều hơn, đầu nàng chỉ có thể tựa vào ngực hắn, cứng rắn mà ấm áp, hai cánh tay hắn chắc của hắn cũng to hơn tay nàng gấp nhiều lần.
Trời ạ, hắn thật sự vạm vỡ, dáng người nàng nhỏ nhắn, mà dáng người Lương Văn Khâm anh tuấn, nhưng lại nhỏ hơn nhiều so với Chu Trần Thiệu, này..điều này làm sao được, khẳng định nơi đó của hắn càng.... ( :v )
Mặt nàng trắng bệch, không được! Cho nàng cắn răng không muốn đề cập xuống dưới, cho dù kinh nghiệm kiếp trước làm nàng cực kỳ sợ hãi việc nam nữ giao hoan, nhưng nàng sống lại, trượng phu của nàng cũng không giống kiếp trước, cho nên, không có việc gì! Không cần sợ hãi!
Ô Hi Ân kỳ thật sợ muốn chết, nhưng trong lòng nàng vẫn ủng hộ chính mình.
Chu Trần Thiệu thấy bộ dạng dũng cảm muốn xông ra chiến trường chịu chết của nàng mà cảm thấy vô cùng đáng yêu, nhịn không được bật cười.
Nghe được tiếng cười trầm thấp mà sung sướng của hắn, nàng ngượng ngùng luống cuống, nhìn thấy sự xấu hổ của nàng, hắn mềm nhẹ hôn lên môi nàng, thử dò xét thái độ của nàng. Đôi môi kia hương vị ngọt vào vượt quá tưởng tượng của hắn, hắn chậm rãi cởi áo hỉ trên người nàng ra, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve bầu ngực đầy đặn của nàng.
Nàng xinh đẹp như nhược thế nhưng lại có một dáng người thật hoàn hảo!
Dục vọng của hắn càng thêm sôi trào, nàng rung nhè nhẹ, luống cuống rên rỉ, lại làm cho hắn thả chậm tiết tấu thỏa mãn tình dục, không tham lam đoạt lấy, mà chính hắn cũng khó tưởng tượng mình lại có thể dịu dàng âu yếm nàng.
Thân thể cứng ngắc sợ hãi của nàng cũng chậm rãi bị tình dục khơi lên độ nóng, bắt đầu không tự chủ được, hô hấp cũng trở nên dồn dập, biến hóa rất nhỏ này hắn cũng thấy được.
Nhưng mà, cả người hắn chỉ có thể điên cuồng áp xuống dục hỏa, bởi vì bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, đôi mắt trong veo như nước kia của nàng vẫn còn tồn tại sự sợ hãi.
(Truy cập diendanlequydon.com, mục Truyện cổ đại để đọc chương mới sớm nhất vào t6 và cn hàng tuần)
Hắn dịu dàng hôn xuống dưới, khám phá cơ thể nàng, nàng không tự chủ được cứng người lại, lạnh run.
Mau tới như vậy sao? Thô bạo giữ lấy.... ..... Nghĩ đến đây, thân thể nàng càng thêm cứng ngắc.
- Thả lỏng.... ......
Hắn thấp giọng trấn an, đôi môi nóng rực kề vào tai nàng, nhìn cơ thể xinh đẹp động lòng người, lấy lời lẽ khiêu khích tình dục của nàng, cho đến khi nàng rên rỉ dồn dập, hắn mới tiến vào trong nàng.
Không có đau đớn như nàng tưởng tượng, âm thanh kêu đau của nàng cũng biến mất ở cái hôn dịu dàng của hắn, nàng sợ hãi việc nam nữ giao hoan, nhưng hắn lại dịu dàng, dùng hết khả năng làm cho nàng cảm nhận được cảm giác được quý trọng, cũng cảm nhận được tình dục tốt đẹp.
Đây là lần đầu tiên nàng sa vào lưới tình mãnh liệt, còn có cảm giác sung sướng khi được thỏa mãn, cơ hồ muốn ngất đi, hắn lại hôn nàng, nàng tưởng hắn lại tiếp tục, nhưng hắn chỉ khẽ vuốt ve nàng, hôn nàng, làm cho nàng tê dại lại cảm thấy buồn ngủ, chỉ cảm thấy có gì đó lành lạnh của trượng phu chiếm hữu da thịt nàng, thực thoải mái, thoải mái đến mức lặng lẽ chiếm giữ đầu óc nàng, một lúc sau, hô hấp nàng đều đều, ngủ thật say.
Chu Trần Thiệu dịu dàng bôi thuốc lên những dấu hôn mà mình đã lưu lại trên người nàng, lại sửa lại đệm chăn cho nàng.
Hắn ngắm dung nhan xinh đẹp của nàng, hắn còn muốn nàng, kiếp sống luyện võ của quân nhân đã là thói quen của hắn, làm cho hắn có được thể lực hơn người, một khi thân thể có nhu cầu thì hắn sẽ tìm kỹ nữ giải quyết, một đêm hai, ba lượt không vấn đề gì, nhưng thê tử của hắn..... ( Đọc đến đây đã rõ a, anh ý không sạch :3, nhưng mà sau khi cưới nữ 9 thì sạch hoàn toàn nghen :D )
Đối với nàng, trong lòng hắn không hiểu sao lại có một cảm giác quý trọng và không đành lòng.
Hôm sau, một động tác nhè nhẹ khiến cho Ô Hi Ân tỉnh giấc, nhìn lên cái rèm giường tràn đầy hỉ khí*, nàng lập tức nhớ tới mình đã thành vợ người ta, vội vàng ngồi dậy, lại đối mặt với trượng phu đang đứng ở mép giường.
*Không khí vui mừng, hạnh phúc trong ngày cưới.
Xem ra hắn tỉnh giấc đã được một lúc, hắn vận một bộ áo bào cổ tròn màu tím, tôn lên vẻ anh tuấn phi phàm.
Hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt đen lay láy của nàng, mà mỹ nhân trên giường lại không nhận ra được mình đang trần truồng, còn không biết vì sao mà nhìn lại hắn.
Toàn thân nàng vẫn còn cảm thấy đau, vừa nghĩ tới chuyện phát sinh đêm qua, một ý nghĩ chợt lóe--
Trời ạ! Sau khi trải qua một đêm kích tình, nàng căn bản là ngủ say trong lòng y! Nàng cúi đầu thật nhanh, chợt hít một hơi khí lạnh, vạn phần lúng túng vội vàng kéo mền che kín thân thể trần truồng, mặt thẹn thùng tuấn quẫn đến mức muốn bóc khói, hoàn toàn không dám nhìn hắn.
- Chúng ta đã là vợ chồng.
Hắn mở miệng, hắn hi vọng nàng không khách khí với hắn như vậy.
Giọng nói trầm thấp không khỏi trấn sự lúng túng của nàng, nàng khẽ cắn môi dưới, xong rồi thẹn thùng ngước mặt lên, lắp bắp nói: "Cám ơn, cám ơn ngươi đã bôi thuốc giúp ta."
Mặc dù nàng kinh hoảng, nhưng đầu óc vẫn rõ ràng, nàng ngửi thấy được trên người nàng có mùi thuốc nhàn nhạt, nên các vết bầm trên người mới giảm bớt đi, lại nghĩ đến lúc nãy ngượng ngùng kéo chăn che kín thân thể thì liếc thấy vết xanh xanh tím tím trên người, đây là dấu vết hắn lưu lại trên người nàng.
Nhưng tại sao nàng có thể ngủ sâu như vậy? Chỉ mới nghĩ đến vừa rồi hắn nhìn chằm chằm thân thể trần truồng của mình, mặt nàng càng đỏ.
Nàng cũng nên rời giường, nhưng thứ nhất nàng không có ý phục, còn nữa, quần áo hắn đã mặc xong, chuyện phục vụ trượng phu rửa mặt thay quần áo mà bà mai nói lúc trước nàng cũng không cần làm.
Hắn liếc nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, nếu sáng sớm không có chiến sự báo tới, hắn nhất định thừa nhận, đây là lần thứ ba hắn lấy vợ, nhưng cũng là lần đầu tiên hắn muốn lưu lại trên giường.
Hắn không nghĩ tới nàng lại có lực hút lớn với hắn như vậy, nghĩ đến chuyện tốt đẹp đêm qua, hắn chỉ muốn ôm nàng nữa mà thôi..... Cho nên mới trước khi rời đi phải quay lại bên giường, lẳng lặng nhìn nàng đang chìm trong mộng.
Nàng thật sự là một nữ nhân xinh đẹp, hoan ái đêm hôm qua xem ra lại khiến nàng đẹp hơn, hắn vẫn nhớ da thịt mịn như tơ lụa của nàng, bờ vai mảnh khảnh lộ ra dưới mền càng hấp dẫn ánh mắt của hắn hơn.
Nhưng hắn không phải là một người đám chìm trong tình dục, vì vậy, cúi người kéo chăn che lại thân thể cho nàng, cẩn thận không đánh thức nàng.
Lúc nàng đứng dậy, hành động lấy lòng hắn cùng với khuôn mặt xinh đẹp của nàng khiến cho hắn thấy mọi thứ thật tốt đẹp.
Nàng so với hai người vợ trước khác biệt rất lớn, nếu như có thể, hắn thật lòng hy vọng nàng có đủ dũng khí và kiên cường đối mặt với sự cô tịch, dù sao trọng trách của hắn cũng là bên ngoài, không thể vì thê tử sinh ảo giác, thấy quỷ khóc thút thít mà ở bên đầu bạn sớm chiều.
Điều quan trọng là, nếu Ô Hi Ân cũng nhìn thấy quỷ.
Nghĩ tới đây, hắn không thể không nói với nàng: "Ta phải rời đi, ngươi có thể ngủ thêm một lúc nữa."
- Rời đi?
Nàng ngẩn người, hắn không phải vừa mới hồi kinh hay sao? Hôm qua trước lúc lấy chồng, lão thái quân phái người đến Cảnh Vương phủ tìm hiểu, chính là không hy vọng nàng không có trượng phu đến đón dâu, đối với lão thái quân, đó là xui xẻo.
- Chiến sự khác thường, ta lập tức phải trở về Tây Bắc.
Hắn nhàn nhạt giao phó, nhưng đôi mắt đen, sâu không thấy đáu lại chăm chú nhìn nàng, bên trong phòng yên tĩnh, bầu không khí trong phòng cũng trở nên trầm thấp.
Hắn không thành thật! Rõ ràng đã là vợ chồng, hai người gắn bó với nhau cả đời, mà người đàn ông này muốn đi đánh giặc, còn nói nàng ngủ nhiều hơn một chút?
Nàng hít sâu một hơi, chân thành nói: "Xin phu quân nhất định phải bình an trở về."
Hắn ngồi xuống mép giường, nhìn nàng thật lâu rồi nói: "Ngươi thật lòng?"
Nàng nhíu mày: "Phu quân có ý gì?"
- Nếu không phải hoàng thượng chỉ hôn, ngươi không cần phải gả cho ta, một Vương gia lúc nào cũng có thể sẽ mất mạng trên chiến trường.
- Ván đã đóng thuyền, Hi Ân chỉ biết phải cố gắng làm một hiền thê, giúp phu quân phân giãi ưu phiền.
- Ngươi không oán trách mệnh như vậy? Ta chinh chiến quanh năm, người so với thủ tiết không khác là bao.
Vậy thì như thế nào? Trượng phu nàng là ông trời ban tặng cho nàng, nàng nói thế nào cũng không thể lui bước, hơn nữa phải làm hết khả năng, chấp nhận số mạng, mạng của nàng là trong tay của mình!
- Không oán, Hi Ân nghĩ, có thể trở thành vợ của ngươi cũng là một việc tốt.
Hắn nhoẻn miệng cười một cái: "Dường như ta đã cưới một người con gái lạ lùng, nhưng hi vọng ngươi trước sau có thể thủy chung như một.
Nàng nghi ngờ lắc đầu, không hiểu ý tứ của hắn.
Mẫu hậu trước giờ đều lựa chọn cho hắn những mỹ nhân tài mạo xong toàn, lại vì chuyện oan hồn đòi mạng mà rối loạn tâm trí, tự mình dọa mình, kết thúc sinh mạng.
- Nhớ những gì ngươi nói, mọi việc đều tận lực nghĩ theo phương hướng tốt.
Hắn cũng khiên định nói.
Nàng chưa kịp hiểu rõ lời nói đột ngột này, gương mặt tuấn tú của hắn bỗng chốc đã cúi gần, dễ dàng hôn lấy môi nàng, triền miên hôn mút, dịu dàng lại khí phách, cho đến khi nàng không thở nổi, hắn mới thỏa mãn rời ra.
Nhưng môi hắn và nàng chỉ tách ra hơn một tấc, hắn vẫn ôm lấy nàng, hơi thở hai người giao nhau, hắn bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu, mới đột ngột đững dậy rời đi.
Tay phải nàng che lồng ngực đang phập phồng, tay trái vuốt cánh môi sưng đỏ, hắn lại hôn nàng, nguyên nhân là gì đây? Chỉ là, nghĩ đến đêm qua động tác của hắn cực kỳ tinh tế dịu dàng và kiên nhẫn khơi gợi lên tình dục của nàng, lòng nàng tràn đầy cảm kích, người đàn ông này, là trượng phu mà ông trời lựa chọn cho nàng.....
Ngoài cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa và tiếng nói nho nhỏ của Tiểu Hạ và Tiểu Đóa: "Tiểu thư, người đã tỉnh chưa? Vương Gia cũng nên tỉnh dậy, Hoàng thái hậu tới ạ."
Hoàng thái hậu? Nàng lập tức hoàn hồn, vội la lên: "Tiểu Hạ, Tiểu Đóa, mau vào giúp ta trang điểm thay quần áo!"
Hai nha hoàn vội vàng mở cửa đi vào, lúc này mới thấy trên giường chỉ có một mình tiểu thư, hơi giật mình hỏi: "A, Vương Gia đâu?"
- Chết tiệt! Đúng là một đứa kém cõi, hoàng nhi tại sao có thể chạy trốn.... Không phải là, cứ như vậy mà bỏ thân nương tử lại, trở về Tây Bắc.
Hoàng thái hậu thở phì phò, tức đến độ mém chút nữa lộ ra con người thật, khiến cho Tần ma ma và Hách công công một bên thỉnh thoảng ho khan nhắc nhở, nháy mắt ý bảo, hiện tại là đang ở Cảnh Vương phủ, phía trước còn có nàng dâu mới vào nhà a.
Nhưng nàng thật tức a, sáng sớm nàng tới đây để chặn người, nàng an bài tai mắt ở đây, khi biết trời chưa sáng thì có một tử sĩ áo đen, trên tay áo có thêu hình rồng đến nói chuyện với Hoàng nhi, nàng liền vội vã từ hoàng cung tới đây, nhưng lại chậm một bước.
Nhưng quản sự trong phủ cũng không biết Hoàng nhi rời đi, nàng là mẹ nàng hiểu rất rõ, hiển nhiên là lúc nàng tới hắn còn ở trong phủ, cho nên không thể giao phó chuyện cho cấp dưới mà rời đi trước.
- Thật là một hài tử thối.
Nàng càng nghĩ càng tức, không cẩn thận nói ra suy nghĩ trong lòng.
- Khụ, khụ, khụ.....
Tần ma ma và Hách công công kinh hoảng không ngừng che miệng ho khan, nghĩ muốn che giấu lời này của Thái hậu, nhưng hiệu quả không tốt cho lắm.
Ô Hi Ân nghe thấy lời ấy thì đầu tiên ngẩn ra, nhưng ngay sau đó trong mắt hiện lên ý cười, mà Tiểu Hạ và Tiểu Đóa sau lưng nàng cũng nhịn cười đến nghẹn, không dám cười lớn, người ta là Hoàng Thái hậu tôn quý đấy.
- Đừng ho nữa, ho đến mức ai gia cũng phiền.
Hoàng thái hậu mất khiên nhẫn phất phất tay áo, liếc mắt nhìn, khóe miệng cười khả ái: "Chúng ta đều là người một nhà, ai gia cũng không muốn giả vờ này nọ, nhưng đã là vợ, bất kể sau này ngươi nghe được lời đồn đãi gì, tất cả đều là giả, nếu thật sự có nghi vấn thì tới hỏi ai gia."
- Thần đã hiểu.
Hoàng thái hậu mỉm cười nhìn nàng: "Ai gia nghe rất nhiều về ngươi, tin tưởng ngươi có thể cảm hóa được Hoàng nhi, chuyện hai thê tử trước khia, tuyệt không phải hắn mong muốn như vậy."
- Phu quân chinh chiến trên sa trường, thống lĩnh mấy vạn tinh binh bảo vệ quốc gia, chống đỡ ngoại tộc xâm chiếm, lấy an ninh quốc gia làm trọng, thần cũng cảm thấy kiêu ngạo, tuyệt không có nửa điểm oán trách.
Hoàng thái hậu cười ha hả gật đầu: "Được, vậy thì tốt! Hoàng nhi lãnh binh đến biên quan đánh giác, ai gia là mẹ, không thể hẹp hòi với con dâu.." Nói tới chỗ này, vẻ mặt bà chuyển thành nghiêm túc: "Chiến tranh vô tình, sinh tử khó lường, Hoàng nhi tuy là văn võ song toàn, nhưng hắn là máu thịt của ai gia, khó tránh khỏi lo lắng, triều đình không phải là thiếu người tài giỏi, nhưng vì sao lại để cho hắn lãnh binh? "
- Thần cho là, phu quân là một người có trách nhiệm, cho nên nguyện ý ra chiến trường, ngoại trừ có thể không chế tiên cơ địch, còn là người không biết sự hãi, trong nước ra người nào còn có thể có khí phách và tinh thần như vậy? Đây chính là phúc của dân chúng.
Nàng thật lòng nói.
- Ngươi nói cũng đúng, ai gia đây cũng cảm thấy kiêu ngạo.
Hoàng thái hậu cười cười chụp tay nàng vỗ vỗ: "Bất quá, sau này ngươi chính là vương phi của chỗ này, mọi việc đều do ngươi quyết định, nếu có bất kỳ ai làm gì hoặc nói lời vô lễ, cho dù là Đồng Nhi, nữ nhi của ta hoặc bằng hữu tốt nhất của nàng, Đỗ Vịnh Song - nữ nhi của Tể tướng, không cần khách khí, chuyện một chủ mẫu nên làm thì làm, mẫu hậu tuyệt đối ủng hộ ngươi,
- Cảm ơn mẫu hậu.
Tiếp theo, Hoàng thái hậu nói thẳng bà cũng không thích lễ nghi rườm rà của cung đình, cho nên không nàng không cần phải thường xuyên vào cung thỉnh an, có thể làm chuyện nàng muốn làm, chỉ cần đừng để người ta chỉ trích là được, sau đó tươi cười rời đi.
Ô Hi Ân rất vui vẻ, nàng có một mẹ chồng rất sáng suốt, một cuộc sống tươi tốt đang đợi nàng.
Tuy trở thành chủ mẫu của Cảnh Vương phủ, nhưng cuộc sống lại rất tự do, từ tổng quản cho đến tôi tớ khác trong phủ đều rất có trách nhiệm, mặc dù Chu Trần Thiệu quanh năm không ở trong nhà, nhưng người làm cũng rất quy củ, không có thừa nước đục thả câu.
Đất đai Cảnh Vương phủ cực kỳ rộng lớn, khắp nơi rường cột chạm trở, nhưng nàng cảm thấy không khí quá an tĩnh, không giống như một gia đình, cho nên thích ở lại "Vạn Hiên Viên" của Chu Trần Thiệu.
Diện tích trong viện rất lớn, cảnh trí cũng đẹp, trong đó, nàng thích nhất là thư phòng, có rất nhiều bộ sách đến từ những nơi khác nhau, thận chí ngay cả sách y học, sách nông công thương cũng không ít, có thể thấy được kiến thức của hắn cực kỳ uyên thâm.
Cuốn "Án thượng thư" xem ra đã sử dụng nhiều năm, có thể thấy được hắn là một người thích sưu tầm đồ cũ.
Mỗi ngày nàng đều sẽ đến thư phòng, ngắm vật phẩm Chu Trần Thiệu thường dùng, đến sách vỡ do hắn viết, cũng thường ngồi ở trước bàn đọc sách, tưởng tượng bộ dáng hắn ngồi ở chỗ này, nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ, tưởng tượng hắn ở trên sa trường dong ruỗi giết địch, lòng thần cầu phúc cho hắn.
Đúng vậy, hắn thân là Đại tướng quân oai phong nơi sa trường, tay cầm ngàn vạn binh mã, càng là hoàng thân quốc thích, thiên chi kiêu tử, hắn có thể ưu nhã an nhàn sống suốt đời, thế như lại lựa chọn đường đi cực khổ, có thể thấy được hắn là một người lương thiện, không phải là người ích kỷ.
Hoặc là trời cao báo đáp nàng, mới cùng hắn nên duyên vợ chồng, nghĩ tới đây, nàng khẽ mỉm cười, khép lại sách vỡ trên bàn, đang lúc muốn rời đi--
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận "binh binh, lách cách", tựa như là vây gì bị làm vỡ, tiếp theo là âm thanh la hét ầm ĩ, nàng vội vàng ra khỏi thư phòng, đi về phía âm thanh đó.
Chỉ thấy bên hành lang, một nha hoàn té xuống đất, bên người nàng còn có mảnh vụn của bình hoa, hai vô gái châu ngọc đứng trước mặt nàng, một người trong đó ra lệnh nha hoàn kia đứng dậy, một người khác liền tát nàng một bạt tai, một cái lại một cái, nha hoàn đáng thương bị đánh đến mặt mủi sưng lên, nhưng lại không dám khóc thành tiếng.
Ô Hi Ân mím môi, thân hình lưu loát bay vút lên, dừng lại bên cạnh cô gái đang giơ tay tát người, níu lấy cổ tay nàng: "Ngươi đang làm gì?"
- Càn rỡ! Mau buông tay bổn công chúa ra.
Chu Đồng thét lên.
- Không sai, công chúa Đồng Nhi là người ngươi có thể đụng.
Đỗ Vịnh Song cuốn tiến lên muốn kéo nàng ra.
- Ngươi là Đồng Nhi?
Ô Hi Ân không khỏi ngẩn người, nhưng vẫn không buông tay Chu Đồng ra.
- Ngươi là ai mà dám kêu tên ta như vậy?
Chu Đồng tức giận muốn đánh rớt tay của nàng nhưng lại chỉ phí sức lực.