Vương Quốc Bí Ẩn

Chương 1: Chương 1: Vị Thần Rừng




Xa xưa, có một vương quốc bí ẩn được che giấu bởi một khu rừng rộng lớn và sâu thẳm như đại dương. Người dân của vương quốc chưa bao giờ trải qua chiến tranh, nhưng họ đã được nghe về những cuộc xung đột khủng khiếp và sự độc ác của thế giới bên ngoài từ tổ tiên của họ, những người đã sáng lập ra vương quốc. Vì thế mà, cho dù chưa bao giờ chiến đấu trong bất kỳ một trận chiến nào, họ cũng có thể tưởng tượng được. Họ luôn luôn mài nhọn những thanh giáo và vẽ hình những con thú dữ lên những cái khiên bằng gỗ chắc chắn của mình. Thậm chí, trên những tòa thấp ở bốn góc của lâu đài lúc nào cũng có lính canh gác.

Đức vua là một vị vua tuyệt vời. Ngài thông minh hơn tất cả mọi người một cái đầu, là một người uyên thâm, công bằng và đáng tôn quý. Nhà vua đặc biệt ưa chuộng những chiếc áo choàng có màu sắc tươi sáng và trang sức vàng, những thứ trang sức bằng vàng được kết thành một sợi dây dài đeo quanh cổ và trên hai chiếc vòng tay to ở cổ tay. Tuy nhiên, ngài chỉ đội một chiếc vương miệng mỏng bằng vàng, nó gần như bị che khuất trong mái tóc đen nhánh của ngài. Chiếc vương miệng đã có từ một ngàn năm nay, bắt đầu từ thời đại của vị vua đầu tiên của vương quốc bí ẩn này.

Hoàng hậu là một ẩn số. Bà là một phụ nữ trầm lặng và mơ mộng. Mọi người cho rằng nhà vua chọn bà là vì sắc đẹp kiều diễm của bà, nhưng đó chỉ là một phần của sự thật. Ngài yêu bà bởi vì lòng nhân hậu, sự ân cần và giọng nói diệu kỳ của hoàng hậu.

Đức vua và hoàng hậu có một người con - Công chúa Zobayza - cô vừa tròn hai tuổi. Hoàng hậu đang mang thai đứa con thứ hai, nhưng vì một lý do nào đó mà người luôn cảm thấy lo âu trước sự chào đời của đứa bé này. Hoàng hậu thường đi lại không yên trong cung điện, thì thầm một mình cả ngày. Ban đêm người lại hay khóc trong khi ngủ và kêu lên: “Hãy cứu con tôi! Hãy cứu con trai tôi!”

Nhà vua van nài hoàng hậu kể cho ngài nghe về những cơn ác mộng vào ban đêm của bà. Cái gì đã làm cho người lo sợ đến thế? Bà rất vững vàng và khỏe mạnh. Vương quốc lại là một nơi vô cùng an toàn, đức vua luôn cho hoàng hậu tất cả những gì người mong muốn. Vậy tại sao người lại lo lắng về một đứa bé thậm chí còn chưa chào đời?

Hoàng hậu không thể kể được vì người không còn nhớ những cơn ác mộng ngay khi người tỉnh dậy, và cũng không hiểu vì sao mình lại đi lại đến mòn cả những họa tiết trên nền gạch. Người đã đi mòn cả trăm đôi giày; cho đến khi đi chân đất. Đôi chân của người sưng lên và chảy máu, nhưng người vẫn cứ đi. Đôi khi nhà vua cảm thấy chóng mặt khi nhìn vợ mình đi lại nhiều đến như thế.

Rồi một đêm nọ, một cơn bão lớn khủng khiếp ập tới. Gió nổi cơn thịnh nộ qua tất cả những con đường trong vương quốc bí ẩn, hất tung những cái cây, làm cho nước từ những con sông tràn ngập hết tất cả các con đường. Sấm sét gầm gào không dứt, những tia chớp lóe sáng từ bên này sang bên kia, chuyển đêm thành ngày.

Tất cả cửa sổ trong lâu đài đều được đóng chặt và cài then chắc chắn, đức vua và hoàng hậu ngồi sát bên nhau trên chiếc trường kỷ thấp, chất đầy những chiếc gối thêu vàng. Hoàng hậu bất động trong một thoáng. Hoàng hậu lắng nghe trong tiếng gió, nghiêng người vể phía trước, dường như bà đang nghe những giọng nói.

“Họ nói gì?” nhà vua hỏi như nửa thật nửa đùa. Ngài nắm lấy tay hoàng hậu: “Họ...” Người bắt đầu.

“Suỵt!” hoàng hậu nói. “Có cái gì đó đang đến!”

Trong chớp mắt, chốt cửa sổ gãy đôi, có cái gì đó bay vào trong phòng. Nó nằm sấp, đôi cánh trải rộng trên sàn nhà bằng cẩm thạch. Đôi cánh không phải bằng lông vũ, nhưng đẹp và mong manh như cánh bướm đêm.

Đôi cánh mọc ra từ đôi vai xương xẩu, sẫm như màu của đất, với những đường gân long lanh như ngọc trai. Toàn bộ cơ thể của nó được bao bọc bởi tấm lụa màu xám. Ban đầu, tấm lụa xuất hiện như một làn sương mỏng, rồi sau đó bao trùm lấy cơ thể của sinh vật lạ kia, để lộ ra một cơ thể yếu ớt.

Cả đức vua và hoàng hậu đứng lặng, nhìn sinh vật lạ từ từ xếp đôi cánh lại, chậm rãi quỳ trước đức vua, ngài không thể thốt lên được lời nào.

Sinh vật nhỏ bé ây ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào hoàng hậu. Nó có làn da màu xám lốm đốm và cặp mắt to vàng như nghệ, cái mũi của nó dài và hẹp, đỉnh mũi nhô ra cái miệng trông như một vết cắt mảnh, dài và sâu, đôi tai nhỏ của nó nằm trên hai cái hốc ở hai bên đầu và không hề có tóc.

Mặc dù hình thù của sinh vật lạ đó rất kỳ quái, nhưng hoàng hậu vẫn không kinh sợ. Người nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì đã xảy ra với nhà ngươi vậy?”

Sinh vậy ấy bò về phía hoàng hậu, nắm lấy vạt áo của người. “Hãy tha thứ cho tôi,” nó nói. “Tôi không còn chỗ nào để đi. Không nơi nào cả! Chúng đang truy đuổi tôi khắp mọi nơi.”

“Ai truy đuổi ngươi?” đức vua hỏi, giọng hơi giận dữ. “Dân chúng của ta không bao giờ hại ai cả, kể cả... kể cả...”

“Một vị thần.”

“Phải rồi, một vị thần, nếu đó là ngươi.”

“Một vị thần rừng.” Giọng nói của sinh vật vang vọng như dòng thác của những chiếc chuông nhỏ làm hoàng hậu mê mẩn. “Chỉ còn lại một người trong chúng tôi... hiện giờ,” đôi cánh yếu ớt của nó rủ xuống.

“Dường như ngươi đã bị lạc.” Hoàng hậu nói. “Làm sao chúng ta giúp được ngươi?”

“Lạc? Lạc ư? Vâng tôi đã bị lạc đường.” Hai giọt nước mắt to lăn dài trên đôi má lốm đốm của vị thần. “Tôi bay trên khu rừng. Tôi không dám dừng lại một giây. Ngày này qua ngày khác, tôi bay xuyên qua không trung. Tôi có thể nghe được chúng ở bên dưới tôi. Chúng không cho tôi nghỉ ngơi. Và rồi ngọn gió bắt lấy tôi, ném tôi vào vương quốc xinh đẹp của ngài.” Vị thần ngừng lại, hít một hơi thở sâu. “Và rồi, bây giờ tôi đang ở đây. Trong sự bao dung của người.” Vị thần cúi đầu trước hoàng hậu.

Đức vua vuốt ve chiếc cằm và nhìn hoàng hậu. Những biểu hiện của sự lo lắng và sợ hãi đã không còn trên gương mặt bà.

“Ta sẽ bảo người hầu chuẩn bị cho ngươi một cái gường và một ít thức ăn.” Hoàng hậu nói: “Nếu như, quả thực, ngươi có dùng đến những thứ này. Ngươi muốn ăn gì, thần rừng?”

“Trái cây?” vị thần ngập ngừng đề nghị. Những giọt nước mắt lại rươm rướm trong khóe mắt vàng cam của vị thần và ông ta nhìn lên những viên gạch đủ màu sắc trang trí trên trần nhà. “Tôi đã không nhận được sự tử tế như thế này từ rất lâu rồi, điều này làm tôi bối rối."

“Ai cũng xứng đáng nhận được sự tử tế,” hoàng hậu nói. “Nếu không có sự tử tế, chúng ta sẽ không tồn tại.”

Đức vua rung chiếc chuông nhỏ đặt trên bàn ngay bên cạnh ngài, một người hầu xuất hiện. Khi người này nhìn thấy vị thần, ông há hốc miệng vì kinh ngạc.

“Chúng ta có một vị khách,” hoàng hậu truyền lệnh. “Mang cho chúng ta một mâm trái cây và chuẩn bị cho vị khách này một chiếc gường. Ngươi hãy đối xử với người khách của chúng ta như đối xử với ta, bằng sự kính trọng.”

“Vâng, thưa hoàng hậu!” người hầu nháy mắt với thần rừng, rồi lui xuống.

Đêm hôm đó, hoàng hậu có một giấc ngủ bình yên đầu tiên trong nhiều tháng qua. Con bão đã đi qua và sáng hôm sau, cả vương quốc được tắm mình trong ánh nắng chan hòa, dịu dàng.

Khi hoàng hậu đến xem thần rừng đã tỉnh giấc hay chưa, người nhìn thấy vị thần nằm cuộn tròn ở ngay chính giữa chiếc gường to. Đôi cánh được xếp gọn gàng ngay sau lưng ông ta, trông như ông ta còn vẫn chìm sâu trong giấc ngủ. Hoàng hậu nhẹ nhàng bò đi khi người nhận ra rằng thần rừng hẳn là đang rất mệt mỏi.

Thần rừng ngủ suốt ba ngày. Khi tỉnh dậy, đôi cánh của người sáng hơn và làn da lốm đốm được thay bằng một màu nâu nhẹ. Ông ta được mang cho một mâm trái cây lớn và một ly nước trong như pha lê làm bữa sáng.

Sau bữa sáng, thần rừng nói rằng người phải quay trả lại khu rừng, đó là nhà của ông ta và ông ta phải chiến đấu với bất cứ nguy hiểm nào đang chờ đón.

“Nhưng có vẻ như họ - dù họ là ai đi nữa - sẽ làm ngươi bị thương mất,” hoàng hậu nói. “Nếu không thì ngươi đâu cần phải dùng hết sức để chạy trốn như thế, đừng rời xa chúng ta, thần rừng. Ngươi có thể ở đây bao lâu cũng được.”

Thần rừng lắc đầu: “Chúng sẽ không bao giờ ngưng tìm kiếm tôi. Nên sớm hay muộn, chúng sẽ tìm thấy vương quốc thanh bình này và tàn phá nó.”

“Ai cơ?” đức vua cau mày hỏi. “Sinh vật nào mà lại thích tàn phá như thế?”

“Chúng được gọi là viridee,” thần rừng trả lời. “Chúng sống ở sâu trong rừng, trong những vùng tối ẩm ướt tràn ngập sự chết chóc và suy tàn. Chúng là những thầy phù thủy. Chúng có thể biến hóa thành cây cỏ hay những sinh vật sống màu xanh, và chúng có thể sống đến hai trăm năm hoặc hơn thế nữa. Trong rừng có lòng tốt, sự ân cần và vẻ đẹp.” Thần rừng đặt hai lòng bàn tay vào với nhau, tay này đặt lên tay kia. “Nhưng cũng có một mặt khác.” Ông ta xoay ngược bàn tay bên trên xuống dưới. “Mọi vật đều có cái bóng của chính nó.”

Đức vua và hoàng hậu nhìn thần rừng bằng ánh mắt khiếp sợ nhưng thần rừng dang rộng hai tay và nói:

“Đừng tuyệt vọng! Tôi sẽ rời khỏi vương quốc của ngài trước khi chúng tìm thấy và tôi sẽ tặng ngài báu vật của tôi.”

“Báu vật của ngươi à?” đức vua hỏi. “Một báu vật có thể được cất trong bộ quần áo mỏng manh như sương mù như thế kia ư?”

Thần rừng nhìn hoàng hậu tha thiết, đối mắt của người sáng rực lên niểm vui sướng, háo hức. “Ngài sắp có một đứa con,” thần rừng nói. “Nếu đó là một đứa bé trai thì ngài muốn con trai mình trở thành một người tuyệt vời chứ?”

“Tất nhiên rồi!” Hoàng hậu nắm lấy thành ghế và đáp trả lại ánh mắt tha thiết của thần rừng. “Nhưng trên tất cả, ta muốn con ta được an toàn. Ta lo lắng cho nó. Ta không biết tại sao. Nỗi sợ của ta thật ngờ nghệch và... vô lý.”

“Bà có thể cảm nhận được điều gì có thể xảy ra,” thần rừng đáp. “Nhưng tôi sẽ thay đổi tương lai cho bà.” Từ trong nếp gấp nối lềnh bềnh của chiếc áo choàng, thần rừng rút ra đoạn ta dài óng ánh như bạc. Khi người cuộn tròn sợi tơ trong bàn tay, mỗi sợi ánh lên một màu sắc khác nhau. Hoàng hậu nín thở theo dõi. Bà chưa bao giờ thấy điều gì kỳ diệu như thế.

“Cái này được làm từ con nhện mặt trăng cuối cùng.” thần rừng nói. “Khu rừng sẽ không bao giờ được tô điểm bởi những mạng nhện như thế này nữa. Vì tất cả những con nhện mặt trăng đã biến mất. Bọn độc ác khi đó mới nhận ra rằng chúng đã giết đi thứ có thể cứu mình, nhưng tất cả đã quá muộn.”

“Vậy thứ này có thể cứu con của chúng ta sao?” nhà vua hỏi. “Con ta chắc hẳn sẽ không phải là một cậu bé muốn mặc mạng nhện cả đời.”

“Không cần.” Thần rừng mỉm cười. “Lúc hoàng tử vửa được hạ sinh, hãy quấn mạng nhện quanh người ngài và đừng bao giờ tháo mạng nhện ra cho đến khi hoàng tử nở nụ cười đầu tiên.”

“Chỉ vậy thôi ư?” hoàng hậu hỏi vẻ ngờ vực. “Và con của ta sẽ được bảo vệ khỏi mọi nguy hiểm?”

“Miễn là hoàng tử mang tấm mạng nhện khi người gặp nguy hiểm. Nhưng vẫn còn một điều nữa,” thần rừng vui sướng nói. “Hoàng tử sẽ trở thành một pháp sư phi thường. Bởi vì tôi đã vẩy lên tấm mạng nhện nước mắt của một loài sinh vật mà chưa ai nhìn thấy được, và tôi đã nhúng nó ngập trong giọt sương đọng trên nhưng cánh hoa cuối cùng sắp bị biến mất khỏi thế giới này,” ông ta cười vẻ đăm chiêu. “Cũng giống như tôi vậy, vị thần rừng cuối cùng.” Vị thần đặt tấm mạng nhện sáng lấp lánh lên vạt áo của hoàng hậu.

Hoàng hậu nhìn tấm mạng nhện một lúc lâu, không thể nói hay chạm vào nó, và người chợt nảy ra một ý nghĩ, hoàng hậu nói: “Ta còn có một đứa con gái, Zobayda. Ngươi có thể cho con gái ta một vật bảo vệ và một món quà giống như con trai ta không?”

Thần rừng nhìn chăm chú vào mắt hoàng hậu một lúc. Ông ta đang nhìn trước tương lai của hoàng hậu. “Đã quá muộn cho Zobayda,” thần rừng nói. “Đứa trẻ phải chạm vào tấm mạng nhện trước khi tròn hai tuổi thì phép thuật mới có thể linh nghiệm. Nhưng tôi có thứ này.” Nói rồi, thần rừng rút ra từ trong chiếc áo của mình một dải lụa nhỏ xíu. “Hãy buộc miếng lụa này quanh ngón tay của công chúa,” thần nói, “và cô bé sẽ có phép thuật ở những đầu ngón tay.”

Đức vua nhận lấy tấm lụa từ đôi tay gầy gò của thần rừng, lúc ấy, ngài chợt nhận ra rằng thần rừng đã cho đi vật bảo vệ cuối cùng của mình. Đức vua nhìn hoàng hậu và ngài nhận thấy, hoàng hậu cũng đã thấu hiểu sự hy sinh ấy của thần rừng. Tuy nhiên, khi nghĩ về con gái của mình, cả đức vua và hoàng hậu đều không thể từ chối món quà này. Họ đành im lặng nhận lấy món quà.

“Còn một điều này nữa,” thần rừng nói, và giống nhưng một thầy phù thủy, ông lôi trong áo ra một cái lọ. Cái lọ thủy tinh hình một chú chim, chất lỏng bên trong cái lọ trong vắt như nước. Thần rừng nói với đức vua và đoàng hậu rằng, đây là Alixir - nước của sự sống. Một giọt, vào mỗi kỳ trăng non, có thể làm chậm quá trình lão hóa đi một nửa.

Ngay khi hoàng hậu nhận lấy cái lọ, thần rừng bay đi, bay thẳng lên bầu trời như gió cuốn một chiếc lá.

Tối hôm đó, khi Zobayda đang ngủ, hoàng hậu quấn miếng vải lụa quanh ngón tay giữa của con gái mình. Ngay tức khắc, miếng lụa đông cứng lại thành một chiếc nhẫn bằng bạc tuyệt đẹp. Chiếc nhẫn hình đôi cánh và được chạm trỗ những đường vân ngọc trai, bên trên nhô lên một cái đầu bé tí, và một cái chân nhỏ xíu ở bên dưới đôi cánh. Đó là thần rừng, được thu nhỏ và đông cứng thành bạc.

Trước khi đi ngủ, hoàng hậu cất tấm mạng nhện trong một cái rương sâu. Bên cạnh đó, người để chiếc lọ chứa Alixir.

Ba tuần sau, hoàng tử chào đời. Cậu bé có đôi mắt to, ấm áp và một cơ thể cứng cáp, khỏe mạnh. Hoàng tử không phát ra tiếng động nào khi hoàng hậu bọc tấm mạng nhện quanh người cậu. Sau năm ngày, hoàng tử đẩy bàn tay nhỏ xíu ra khỏi tấm mạng nhện và nở nụ cười thật tươi với mẹ mình.

“Một nụ cười!” Hoàng hậu nhấc bổng con mình ra khỏi tấm vải bọc và khoác lên người cậu tấm áo choàng màu đỏ tươi dành riêng cho những em bé hoàng gia.

Đức vua và hoàng hậu đặt tên cho hoàng tử là Timoken, theo tên vị vua đầu tiên của vương quốc. Đức vua và hoàng hậu vẫn theo dõi dấu hiệu của món quà phép thuật trong suốt thời gian cậu bé lớn lên. Nhưng Timoken không có vẻ gì khác so với bất kỳ cậu bé bình thường nào. Điều duy nhất khác thường ở cậu có lẽ là cậu có thể dành hàng giờ đồng hổ ngắm nhìn mưa rơi, có khi cậu lại mê mẩn những chiếc lá phủ đầy sương, hoặc chăm chú lắng nghe bài hát của những chú chim. Khi Timoken được chín tuổi, đức vua tặng cậu một con dao có cán bằng ngọc trai. Cậu thường dùng con dao để vẽ tranh trên những vách đá, thay vì dùng nó như một vũ khí để chống lại rắn hay bò cạp như công dụng thật sự của món quà. Timoken cũng rất tinh nghịch và có thể kết bạn rất nhanh. Hơn bất cứ ai, Zobayda - chị cậu - là người mà cậu thích chơi cùng nhất. Đức vua và hoàng hậu rất hài lòng khi thấy những đứa con của mình yêu thương nhau hết mực như thế, “Chúng sẽ không bao giờ ở một mình cả,” hoàng hậu mỉm cười hạnh phúc.

Chiếc nhẫn bạc của Zobayda không bao giờ chật so với ngón tay của cô. Khi cô lớn lên, chiếc nhẫn cũng rộng ra để vừa vặn với ngón tay cô. Hoàng hậu nói vói Zobayda rằng, chiếc nhẫn được trao bởi một phép thuật và nó sẽ bảo vệ cô an toàn mãi mãi. Nhưng vị thần rừng chưa bao giờ hứa như vậy cả.

Trong khi đó, thần rừng quay trở về khu rừng của mình. Người không còn nơi nào khác để đi.

Bọn viridee tìm thấy thần rừng khi ông đang ngồi cạnh một cái ao và hát một mình. Ông đang chờ đợi chúng.

Và rồi chúng từ từ vây quanh thần rừng. Nhưng tấm mạng nhện mặt trăng ở đâu? Trước đây, chúng đã từng nấp trong bóng tối, theo dõi thần rừng giặt tấm mạng nhện bằng nước mắt của một sinh vật quý hiếm. Chúng cũng đã theo dõi khi ông nhúng nó trong sương đọng trên loài hoa quý và chúng cũng đã thấy được cái lọ hình chú chim. Thần rừng đã đổ đầy nước từ hồ mặt trăng vào trong lọ và tụi viridee đã nghe được câu thần chú của thần rừng. Nhưng thần rừng đã nói quá nhanh, nên chúng cũng không thể hiểu và nhớ được những gì người đã nói.

Bọn viridee nghĩ rằng tấm mạng nhện tuyệt vời hơn, quý giá hơn và mạnh hơn những gì chúng đang sở hữu. Và lẽ hiển nhiên là chúng muốn lấy tấm mạng nhện. Chúa tể của chúng muốn có nó.

“Tấm mạng của con nhện mặt trăng cuối cùng đang ở đâu?” giọng nói ồm ồm của bọn viridee đã làm cho thần rừng ngừng hát.

“Các ngươi đã giết con nhện mặt trăng cuối cùng rồi,” ông nói.

“Ngươi đã làm gì với tấm mạng nhện?”

Thần rừng lắc đầu: “Các ngươi sẽ không bao giờ tìm được nó.”

Bọn viridee giăng tấm lưới bằng dây leo quanh thần rừng nhỏ bé. Ông không chống cự. Chúng mang thần rừng về cho Degal - chúa tể của loài viridee - trong lâu đài u ám của hắn ta bên dưới khu rừng. Phòng sảnh lớn được thắp sáng lập lòe bởi bột lân tinh của hàng ngàn mỏm thạch nhũ, Degal ngồi trên cái ngai khắc từ đá cẩm thạch đen và lát ngọc lục bảo.

“Nó ở đâu?” giọng của chúa tể Degal vang lên như tiếng nước trong hang sâu. “Tấm mạng của con nhện mặt trăng cuối cùng đang ở đâu?”

Thần rừng len ra khỏi tấm lưới bằng dây leo. Người tung cánh như muốn bay lên và nói: “Ở nơi mà ngươi không bao giờ tìm được.”

Hai mắt của Chúa Tể Degal loé lên đỏ ngầu. Chỉ ngón tay như rễ cây của mình về phía thần rừng, hắn gào lên: “Ngươi sẽ chỉ cho ta nó ở đâu hoặc là chịu tra tấn dã man.”

Thần rừng không hề nao núng. Bằng giọng nói nhẹ nhàng và rõ ràng, người tuyên bố: “Ta có tấm mạng của con nhện mặt trăng cuối cùng. Ta có chiếc nhẫn làm bằng tơ nhện. Ta có một cậu bé sẽ sống mãi mãi.” Nói rồi, thần rừng vẫy đôi cánh thanh tú của mình và vụt bay mất.

Khi Timoken mười một tuổi, một sự việc không thể ngờ tới xảy đến. Vương quốc bí ẩn bị xâm lược. Kể từ khi thần rừng biến mất, bọn viridee tìm kiếm tấm mạng nhện và cái lọ thủy tinh khắp nơi. Chúa Tể Degal đã liên minh với một bộ tộc khát máu ở phía đông. Để trả công cho việc tìm kiếm tấm mạng nhện, Degal hứa sẽ cho chúng của cải nhiều vô tận và bất cứ vương quốc nào mà chúng cùng nhau chiếm được. Và đó là sự bắt đầu của những năm khủng bố, những vương quốc nhỏ dần dần bị xâm chiếm và bị giày xéo bởi bộ tộc giết người và tên phù thủy uy quyền của bọn viridee.

Như làn thủy triều bóng tối, đội quân của Chúa Tể Degal vượt qua khỏi khu rừng bên kia vương quốc bí ẩn. Bọn viridee và những tên lính của bộ tộc đều đội khăn đen và mặc áo đen như nhau. Chúng mang theo những thanh kiếm cong dài, sáng bóng, tiếng kèn và trống của chúng lấn át bất cứ tiếng động nào trừ tiếng rống của những con voi khổng lổ chúng mang theo. Những người dân sống ở vùng ngoại vi vương quốc là những người đầu tiên thiệt mạng dưới những lưỡi dao sắc nhọn. Những người sống sót thì gào thét, chạy về phía lâu đài. Sau lưng họ là những ngôi nhà bị thiêu cháy và người thân bị giết hại.

Timoken và Zobayda nghe thấy tiếng gầm như sấm của đội quân xâm lược đang tiến đến. Cả hai chạy lên nóc của lâu đài và nhìn lửa cùng những bóng đen đang xông đến tòa lâu đài từ khắp mọi ngả.

Cánh cửa đồ sộ, vững chãi của lâu đài đóng lại và được cài chốt cẩn thận. Trong chốc lát, đám đông kêu thét inh ỏi đã bao quanh lâu đài. Bên trong lâu đài thật im ắng. Nhà vua suy ngẫm rất lâu. Lần đầu tiên trong đời ngài không biết phải làm gì cả. Chỉ có một giải pháp duy nhất cho tình cảnh thảm khốc này: ngài có thể trao lâu đài và vương quốc của ngài cho bọn xâm lược; nhưng đổi lại, bọn chúng phải để cho dân chúng sống trong hòa bình hoặc là rời khỏi vương quốc an toàn.

Hai đứa trẻ nhìn người cha cao quý của chúng cưỡi ngựa ra đàm phán với Chúa Tể Degal. Nhà vua mặc chiếc áo choàng màu trắng và mang theo ngọn cờ của hòa bình. Degal, trong trang phục xanh thẫm, nhìn như bóng của đức vua. Một miếng ngọc lục bảo lớn, sáng bóng trên mũ của Degal, chiếc khăn quàng xanh của hắn bay trong gió khi hai con ngựa gặp nhau.

Một luồng sáng lóe lên không trung trên đầu đức vua. Vài giây sau đó, ngài ngã nhào khỏi lưng ngựa, đầu ngài bị cắt lìa bởi lưỡi kiếm sáng choang của Degal.

Tiếng than khóc thảm thiết vang lên từ bên dưới đã cho hai đứa trẻ biết điều mà chúng không thể tin vào mắt mình được. Cha của hai chị em đã chết. Chúng chạy đến và gào khóc với mẹ mình.

Khi dân chúng thấy đức vua của họ ngã xuống, họ lao về phía kẻ thù, vung những ngọn giáo lên. Nhưng họ là những thợ săn chứ không phải là những người lính, họ không phải là đối thủ của đội quân Degal tàn ác.

Một trong những cận vệ của đức vua tìm thấy chiếc vương miện bằng vàng của ngài nằm lẫn trong bụi đất. Khi người cận vệ nhặt chiếc vương miện lên, một tên lính chạy đến trước mặt anh, vung gươm lên. Nhưng trước khi gục ngã, người cận vệ đã kịp ném chiếc vương miện cho một người bạn. Tên lính nhảy qua xác của người cận vệ, nhưng chỉ thấy chiếc vương miện và một lần nữa, được thảy lên không trung từ tay người này đến tay người kia. Cứ tiếp tục như thế, chiếc vương miện vàng bay trên biển người đang la hét ầm ĩ, bắt lấy rồi lại chuyển đi, cho đến khi đến được tay người hầu của hoàng hậu và đến được tay bà.

Mắt người đẫm lệ, hoàng hậu lau vết máu và bụi trên chiếc vương miện, đặt nó lên mái tóc xoăn đen của hoàng tử. Chiếc vương miện quá rộng với cậu vì đầu của đức vua lớn hơn nhiều. Chiếc vương miện bắt đầu trượt xuống mặt Timoken. Thấy vậy, Zobayda bước đến và nhấc chiếc vương miện đặt sau vành tai của Timoken. Và rồi, cô nhắm mắt lại, đọc thần chú bằng giọng nói nhẹ như hơi thở. Trông Zobayda như đang hỏi một câu hỏi, mà lại không chắc nên mong chờ điều gì. Và dưới ngón tay mảnh mai của cô, chiếc vương miện bắt đầu vừa với đầu của hoàng tử Timoken. Timoken đang dần dần cảm nhận được rằng, cậu đang trở thành một vị vua. Nhìn đôi mắt đang nhắm của chị mình, Timoken thì thào: "Chị là một nàng tiên.”

“Phải!” Zobayda trả lời. “Chị tin là như vậy."

Hoàng hậu nhanh chóng gom lấy một số quần áo của hoàng tử và công chúa. Bà xếp chúng vào một cái túi lớn bằng da dê, rồi lấy tấm mạng nhện mặt trăng và lọ Alixir trong rương trao cho Timoken.

“Hãy giữ chúng thật kỹ,” hoàng hậu nói. “Cái lọ này đựng nước Alixir. Hãy uống một giọt vào mỗi kì trăng non và hai con sẽ giữ nguyên hình dáng này.”

Điều này có nghĩa là cậu sẽ không lớn lên nữa sao? Timoken miễn cưỡng khi phải làm một đứa bé mãi. Cậu muốn trờ thành một người đàn ông ngay khi có thể. “Con không cần Alixir,” cậu nói, cau mày nhìn lọ nước hình chú chim. “Con muốn trưởng thành.”

“Chưa đâu, con trai,” hoàng hậu khuyên bảo. “Con có thể sẽ trở thành một ông lão trước khi con tìm được vương quốc mới của mình.”

“Con sẽ tìm được một vương quốc mới sao?” Timoken hỏi.

“Mẹ chắc rằng một ngày nào đó con có thể tìm thấy ngôi nhà của mình,” hoàng hậu nói.

“Còn đây là cái gì?” Zobayda hỏi, chạm vào tấm mạng nhện. “Trông nó như một tấm mạng nhện, nhưng nó thật là đẹp. Nó có phải là phép thuật không, thưa mẹ?”

“Phải,” hoàng hậu nói. “Không còn thời gian để giải thích nữa, các con của ta, nhưng tấm mạng nhện này được làm từ tơ của con nhện mặt trăng cuối cùng. Hãy luôn luôn giữ nó bên mình.” Người vội vàng nhét tấm mạng nhện cùng lọ Alixir vào túi. “Còn bây giờ thì nhanh lên, khẩn trương lên nào!”

Timoken mang chiếc túi trên vai. Vẻ mặt thoáng hoang mang. “Tiếp theo con phải làm gì?” Timoken hỏi.

“Bây giờ ư?” hoàng hậu nói. “Bây giờ con phải đi thôi.” Hoàng hậu ôm những đứa con của mình, hôn chào tạm biệt các con và bảo chúng rời khỏi lâu đài ngay lập tức. Chúa Tể Degal và những tên lính của hắn ta đã tràn vào lâu đài.

“Làm thế nào chúng con trốn được đây?” Zobayda kêu lên. “Chúng ta bị bao vây rồi.”

“Đi theo mẹ.” Hoàng hậu dẫn các con của mình leo lên mái nhà. Mặt trời chói rực trên đầu họ. Phía dưới họ đội quân của Chúa Tể Degal phủ bóng khắp mọi nơi.

“Làm thế nào nữa đây mẹ?” Zobayda nói. “Nếu nhảy xuống dưới, chúng ta sẽ chết mất.”

“Các con sẽ chết nếu ở lại đây, vì vậy các con phải bay thôi.” Giọng hoàng hậu như thét lên.

Timoken cảm nhận được rằng mẹ của cậu đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu rồi. “Chúng con không thể bay được.” Timoken nói trong sợ hãi và hoảng loạn.

“Mẹ tin là các con có thể,” hoàng hậu nói với con trai, rồi mỉm cười, “Zobayda, ôm lấy em trai con thật chặt, đừng bỏ tay ra cho đến khi nào hai con được an toàn nhé.”

“Đến khi nào chúng con mới được an toàn?” Timoken van nài. “Mẹ ơi, mẹ đang nói gì vậy?”

“Hãy làm như lời mẹ nói,” Hoàng hậu ra lệnh. “Hãy nhìn theo hướng mặt trời và bay về hướng đó.”

“Con không thể,” Timoken cãi lại. “Ánh mặt trời làm đau mắt con.”

“Vậy thì nhắm mắt lại rồi bay lên cao. Hãy cảm nhận con đường của mình qua bầu trời. Bây giờ con có thể làm được, Timoken!” Giọng nói của hoàng hậu bắt đầu đứt quãng trong nước mắt.

Timoken có thể nghe thấy tiếng chân của những tên lính chạy trên bậc thang lên mái nhà. Vũ khí của chúng cạ vào tường và giọng nói hung hăng của chúng vang vọng trong lối cầu thang hẹp. Tim cậu đập nhanh hơn và gần như không thể thở được. Zobayda vòng tay ôm lấy thắt lưng của em mình và giữ thật chặt.

“Hãy đi ngay bây giờ!” Hoàng hậu hét lên.

Timoken nhắm mắt lại, ngửa mặt hướng về phía mặt trời. Đầu gối hơi khuỵu xuống, nhảy cao lên, như là khi cậu nhảy xuống từ một thân cây đổ trong rừng. Chỉ có lúc này, cậu mới tin rằng chân mình không còn chạm mặt đất nữa. Timoken thấy mình được nhấc bổng lên trên không trung. Mặt trời làm mặt cậu bỏng rát, cậu bấm chặt vào chị mình. Rồi họ bay cao hơn và cao hơn nữa.

“Timoken!” Cậu nghe thấy tiếng mẹ mình từ bên dưói dõi theo. “Timoken, phải giữ bí mật này. Đừng bao giờ nói... Đừng bao giờ kể cho ai nghe về những gì con có thể làm.”

Timoken mở mắt ra và nhìn xuống dưới lâu đài. Mẹ của cậu biến mất trong biển người màu đen. Những tên lính tràn lên đầy mái của tòa lâu đài, vũ khí của chúng loé sáng trong ánh mặt trời chói lòa.

“Zobayda, em không thể thấy mẹ nữa rồi!” Timoken gào to.

Zobayda không dám nhìn xuống. Nước mắt cô tuôn trào như dòng suối, cô dụi đầu vào vai em trai mình. “Mẹ ơi,” cô thầm gọi.

Timoken hiểu rằng bây giờ thì họ chỉ có một mình. Cuộc sống của họ đã thay đổi mãi mãi. Cậu có thể bay được và chị gái cậu có phép thuật ở đầu ngón tay. Họ có thể sống sót. Cậu nhận ra rằng mình có thể di chuyển trong không khí chỉ với một điều ước được suy nghĩ trong đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.