Quấn trong bộ váy ngủ bằng len màu kem mềm mại, Jennifer nhìn ra ngoài qua cửa sổ bé tí trong phòng ngủ của nàng buổi sáng hôm sau, mắt nàng nhìn những ngọn đồi cây cối mọc um tùm phía trên bức tường lâu đài. Chuyển sự chú ý tới cái sân bên dưới, nàng chậm rãi quan sát những bức tường bao quanh sân, tìm kiếm con đường nào đó để trốn thoát... những dấu hiệu của một cánh cửa ngầm. Chắc chắn phải có; Merrick có một cánh cửa ẩn trong tường, được che bằng một bụi cây lớn; theo những gì nàng biết mọi lâu đài đều phải có một cái cửa như vậy, để những người sống trong đó có thể sử dụng để chạy trốn nếu kẻ thù đã xuyên thủng được những tuyến phòng thủ bên ngoài. Bất chấp niềm tin của nàng, nàng không tìm thấy bất cứ dấu hiệu nào của cánh cửa ấy, hoặc thậm chí là một vết nứt vài chục phân trên tường để nàng và Brenna lách qua cũng không có. Ngước nhìn lên, nàng quan sát những người lính gác đi lại không ngừng dọc tường thành, mắt dõi theo con đường và nhìn quanh các quả đồi. Những người hầu bên trong có thể luộm thuộm và lười biếng và cần được dạy dỗ và hướng dẫn, nhưng bá tước không hề coi nhẹ việc phòng thủ cho lâu đài, nàng u ám nghĩ. Mọi lính gác đều cảnh giác cao, và cứ cách hai mươi mét lại có một lính đứng.
Bá tước bảo nàng rằng cha nàng đã được thông báo việc Brenna và nàng đang trong tay chàng. Trong trường hợp đó, cha nàng chắc chắn sẽ tập hợp được một đội quân năm ngàn người hướng tới Hardin. Nếu ông muốn cứu hai người, thì Hardin chỉ cách không đến hai ngày phi ngựa nhanh - hoặc năm ngày hành quân - từ Merrick. Nhưng nàng không thể tưởng tượng được bằng cách thần kì nào mà cha nàng có thể cứu thoát nàng khỏi cái lâu đài được phòng ngự đến tận răng này. Điều này lại mang nàng trở lại vấn đề khó xử mà nàng phải đối đầu: Việc tìm cách thoát phụ thuộc hoàn toàn vào nàng.
Dạ dày nàng rộn lên, nhắc nhở rằng nàng không ăn gì từ trưa ngày hôm qua, và nàng quay khỏi cửa sổ để mặc quần áo và đi xuống dưới sảnh. Chết đói không phải là giải pháp cho vấn đề của nàng, nàng quyết định với một tiếng thở dài khi nàng bước tới cái hòm quần áo người ta đã mang tới phòng nàng sáng nay. Hơn nữa, nếu nàng không xuống, nàng chắc chắn bá tước sẽ lên đây bắt nàng, cho dù chàng có phải đập vỡ cánh cửa.
Nàng được được ngâm mình trong cái bồn gỗ chứa đầy nước nóng sáng nay, và ít nhất thì nàng cũng vui vì cảm thấy sạch sẽ từ đầu tới chân. Nàng nhớ lại một lần trầm mình xuống dòng suối lạnh ngắt mấy tuần trước, chắc chắn không thể nào sánh với nước ấm và một mẩu xà phòng.
Cái hòm đầu tiên có nhiều bộ váy áo thuộc về bà chủ cũ của lâu đài và cô con gái bà ta, có rất nhiều bộ kiểu cọ đáng yêu, diêm dúa chắc Bà dì Elinor của nàng sẽ thích - những bộ váy này các tiểu thư mặc với một cái mũ hình chóp nhọn với tấm voan dài phủ xuống sàn. Mặc dù mấy bộ váy không còn hợp thời, chất lượng vải vẫn rất tốt, vì chúng là sa tanh dày và nhung và lụa thêu. Vì tất cả váy áo đều quá lộng lẫy trong hoàn cảnh này, và trong tình cảnh của nàng ở nơi này, Jenny mở cái hòm tiếp theo. Một tiếng kêu nhẹ, vui niềm vui như bất kì một phụ nữ nào khác thoát khỏi miệng nàng khi nàng cẩn thận lấy ra một bộ váy làm bằng loại vải ca sơ mia mềm mại nhất.
Nàng chỉ vừa kịp chảy tóc xong khi người hầu gõ cửa và gọi bằng một giọng eo éo, sợ hãi, “Thưa tiểu thư, đức ông sai tôi tới nói với tiểu thư là nếu cô không xuống sảnh trong vòng năm phút nữa để ăn sáng, thì ngài sẽ tự lên đây và mang cô xuống!”
Không muốn để bá tước nghĩ là nàng đầu hàng vì sợ lời đe doạ đó, Jenny nói với ra ngoài, “Ngươi nói với đức ông là ta có ý định xuống đó và sẽ xuống trong vài phút nữa.”
Jenny đợi cho qua hết khoảng thời gian mà nàng đã nói là “vài” phút, rồi rời khỏi phòng ngủ. Cầu thang dẫn từ phòng ngủ tầng trên xuống sảnh lớn ở dưới dốc và hẹp, giống như cái ở Merrick, nó được thiết kế sao cho trong trường hợp những kẻ tấn công chiếm được lối vào sảnh, chúng sẽ phải chiến đấu trên cầu thang này với gươm bị chạm vào các bức tường đá, trong khi người phía trên gần như không bị vướng. Tuy nhiên, không giống cầu thang ở Merrick, cái cầu thang này đầy mạng nhện. Rùng mình nghĩ đến mấy cái con vật khẳng khiu trên mấy cái mạng, Jenny bước nhanh hơn.
Dựa ra sau ghế, Royce nhìn lên cầu thang, cằm chàng cứng lải vẻ kiên quyết, tâm trí thầm đếm từng phút trôi qua cho đến khi thời gian của nàng trôi qua hết. Sảnh đường đã gần như trống không, chỉ còn lại vài hiệp sĩ còn nán lại để uống rượu, và những người hầu đang lau dọn phần thức ăn thừa của bữa sáng.
Thời gian cho nàng đã hết! chàng quyết định một cách bực bội và đẩy cái ghế của chàng với lực mạnh đến nỗi mấy cái chân ghế kêu kin kít trên mặt sàn đá. Rồi chàng đứng bất động hoàn toàn. Đang đi về chàng trong bọ váy mềm mại, chiết eo cao màu vàng của tia nắng mặt trời là Jennifer Merrick. Nhưng không còn là nữ thần rừng quyến rũ mà chàng đã quen nhìn nữa. Trong sự chuyển biến vừa làm chàng bối rối vừa mê hoặc, người phụ nữ trẻ đẹp đến kinh ngạc đang đi về phía chàng là một nữ bá tước hoàn toàn phù hợp trong bất kì một cung điện lộng lẫy nào trên khắp lãnh thổ này. Tóc nàng chia ngôi ở giữa, đổ xuống như một thác nước mờ ảo màu đỏ đồng, xoã xuống đôi vai nàng và lưng nàng tới tận eo, đuôi tóc là những lọn xoăn dày.
Chiếc váy có cổ áo hình chữ V làm nổi bật bộ ngực đầy đặn, rồi phủ xuống cặp hông thanh mảnh của nàng một vạt dài; tay áo rộng cuộn thành gấu áo nơi cổ tay, rồi thả xuống từ cánh tay tới đầu gối.
Royce có cảm tưởng kì cục rằng nàng đã biến thành một người khác, nhưng khi nàng lại gần chàng, đôi mắt xanh tuyệt đẹp hay khuôn mặt quyến rũ đó không thể là ai khác ngoài nàng.
Nàng dừng trước mặt chàng, và quyết định của chàng phải có nàng, không cần biết chàng sẽ gặp phải bao nhiêu rắc rối vì nàng, đã không còn gì lay chuyển được nữa. Một nụ cười chậm rãi, ngưỡng mộ nở trên mặt chàng khi chàng nói, “Nàng đúng là tắc kè hoa!”
Mắt nàng trợn tròn vì giận giữ, “Một con thằn lằn?”
Royce nén cười, cố gắng đưa mắt ra khỏi làn da trần mềm mại đầy quyến rũ nơi cổ áo nàng, và cố nhớ lại chàng đã thấy khó chịu thế nào với nàng. “Ý tôi,” chàng nói điềm đạm, “là cô rất dễ thay đổi.”
Jenny vẫn không nhận thấy tia sáng kì lạ, ám ảnh trong đôi mắt xám của chàng lướt qua nàng, nhưng nàng lại đột nhiên bị sao lãng vì khám phá ra chàng đẹp trai và lịch lãm như thế nào trong chiếc áo màu xanh thẫm bằng loại len tốt nhất đang bao phủ bờ vai rộng, vạm vỡ của chàng, cánh tay dài thắt chặt nơi cổ tay với viền chỉ bạc. Một cái thắt lưng dẹt bằng bạc đeo ngang hông chàng, từ đó treo một thanh gươm ngắn với viên ngọc lớn nơi chuôi gươm. Jenny từ chối nhìn xuống dưới nữa.
Cuối cùng nàng cũng nhận ra chàng đang nhìn lên tóc nàng, và Jennifer bất chợt nhớ ra nàng đang để đầu trần. Với tay ra đằng sau, nàng sờ thấy một cái mũ trùm rộng màu vàng gắn liền với bộ váy và kéo nó ra đằng trước, để nó bao quanh mặt nàng và tạo thành một nếp gấp duyên dáng trên vai như nó phải thế.
“Rất dễ thương,” Royce nói, nhìn nàng, “nhưng ta thích nhìn tóc nàng để trần hơn.”
Chàng lại có ý định quyến rũ nàng hôm nay, nàng rầu rĩ nhận thấy; nàng thấy dễ đối phó với chàng khi họ giữ thái độ thù nghịch với nhau hơn là khi chàng tỏ ra tử tế. Ép mình đương đầu với từng vấn đề một, Jenny tập trung vào gợi ý để đầu trần của nàng. “Như ông chắc chắn đã biết,” nàng đáp lại với thái độ lễ phép lạnh nhạt khi chàng kéo ghế cho nàng, “chỉ có những cô gái trẻ và cô dâu mới được phép để đầu trần. Một phụ nữ cần phải che dấu-”
“Sự quyến rũ?” Royce tiếp lời, cái nhìn đánh giá của chàng lướt qua tóc nàng, mặt nàng và ngực nàng.
“Vâng.”
“Bởi vì Êva là người đã cám dỗ A đam?” chàng phỏng đoán, nói ra điều mà chàng biết là một niềm tin trong tôn giáo.
Jenny với tay lấy một tô cháo. “Vâng.”
“Ta thì lại luôn luôn cho rằng,” chàng nói một cách hài hước, “cái cám dỗ anh ta là một quả táo, trong trường đó, thói phàm ăn đã khiến anh ta đày xuống trần gian, chứ không phải là dục vọng.”
Biết rõ nàng đã hai lần ngã vào vòng tay chàng sau những cuộc đối thoại vô thưởng vô phạt như thế này, Jenny không để cho mình bị cám dỗ bởi sự hài hước và ngạc nhiên của ý kiến phản đạo đó, hoặc thậm chí là tìm cách bác lại. Thay vì vậy, nàng đổi sang một đề tài khác bằng giọng lịch sự cẩn trọng. “Ông có vui lòng xem xét lại lệnh cấm em gái tôi và tôi gặp nhau được không?”
Chàng nhíu mày giễu cợt hỏi lại nàng, “Cách cư xử của nàng đã được cải thiện chưa?”
Sự bình tĩnh vững vàng của chàng, cùng với thái độ lịch sự, gần như đã chinh phục nàng. Sau một lúc lâu, trong khi nàng đấu tranh để nói ra, nàng cũng trả lời. “Rồi ạ.”
Hài lòng, Royce nhìn quanh rồi nói với người hầu đang đứng gần bên cạnh chàng, “Nói với Tiểu thư Brenna là chị gái cô đang chờ ở đây.” Rồi chàng quay lại với Jennifer, vui lòng nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng. “Ăn tiếp đi.”
“Tôi chờ ông bắt đầu.”
“Ta không đói.” Một giờ trước, chàng đói ngấu, chàng nghĩ ngượng nghịu; giờ đây, nỗi thèm thuồng ám ảnh duy nhất của chàng là nàng.
Nhanh chóng khuất phục cơn đói, Jenny làm như chàng bảo và lấy một thìa đầy cháo. Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau cái nhìn đầy ngụ ý của chàng bắt đầu làm nàng khó ở. Đang chuẩn bị ăn một miếng nữa, nàng nhìn xéo sang phía chàng cảnh giác.
“Sao ông nhìn tôi như thế?”
Chàng định trả lời gì đó nhưng người hầu đã xen ngang, đến bên nàng và kêu lên thông báo, “Là - là em gái cô, thưa tiểu thư. Cô ấy cần cô. Cô ấy ho dữ dội làm tôi sởn cả gai ốc!”
Khuôn mặt Jenny không còn một giọt máu. “Lậy Chúa, không!” nàng thì thầm, đã bật dậy khỏi ghế. “Không phải bây giờ - không phải ở đây!”
“Nàng muốn nói gì?” Đã quá quen đối phó với mọi tình huống khẩn cấp trên chiến trường, Royce bình tĩnh đặt tay lên cổ tay nàng.
“Brenna bị đau ngực-” Jenny tuyệt vọng giải thích. “Các cơn đau thường bắt đầu bằng cơn ho, rồi sau đó nó không thở được nữa.”
Nàng cố thoát ra khỏi tay chàng, nhưng Royce cũng đứng dậy và đi cùng nàng ra khỏi sảnh. “Có cách nào để chữa cho cô ấy không.”
“Không phải ở đây!” Jenny nói, quá sợ hãi đến nỗi từ ngữ lộn xộn. “Bà dì Elinor của tôi pha trộn một loại thuốc - bà ấy biết nhiều về thảo dược và thuốc hơn bất kì ai ở Scotland - có một ít thuốc ấy ở trong tu viện.”
“Có cái gì trong đó? Có thể-”
“Tôi không biết!” Jenny kêu lên, gần như kéo chàng lên cầu thang. “Tất cả những gì tôi biết là phải đun cho đến khi hơi bốc lên từ đó, và Brenna phải hít cái hơi đó, nó sẽ làm dịu cô ấy.”
Royce mở cửa phòng ngủ của Brenna, và Jenny chạy đến bên giường cô, mắt nàng cuồng cuồng quan sát khắp khuôn mặt tái mét của em gái.
“Jenny?” Brenna thì thầm, nắm chặt tay Jenny, rồi cô dừng lại, toàn thân cô rung lên vì một cơn ho khủng khiếp nâng lưng cô khỏi giường.
“Em - em lại ốm rồi,” cô hổn hển yếu ớt.
“Đừng lo,” Jenny trấn an, cúi xuống và vuốt lọn tóc vàng trên trán Brenna. “Đừng lo-”
Đôi mắt đau đớn của Brenna nhìn lên bóng dáng đe doạ của bá tước mờ mờ nơi cửa. “Chúng tôi phải về nhà,” cô nói với chàng, “Tôi cần” - một đợt ho khan the thé lại đến - “cần uống thuốc!”
Trái tim nàng thắt lại vì lo lắng, Jenny nhìn qua vai nàng vào Royce. “Hãy để nó về nhà, xin chàng!”
“Không, ta nghĩ-”
Với sự sợ hãi cùng cực, Jenny bỏ tay Brenna ra và vội vã đi về phía cửa ra hiệu cho Royce đi theo nàng. Đóng chặt cánh cửa phía sau nàng, để Brenna không nghe thấy những lời nàng nói, nàng đối mặt với người giam cầm mình, khuôn mặt đầy tuyệt vọng. “Brenna có thể chết nếu không có loại thuốc của bà. Trái tim nó đã dừng đập lần trước!”
Royce không hoàn toàn tin rằng cô gái tóc vàng đang bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng rõ ràng là Jenny thì tin, và cũng rõ ràng là Brenna không hề đóng kịch.
Jenny nhìn biểu hiện lưỡng lự lướt qua khuôn mặt cứng rắn của chàng và, nghĩ rằng chàng định từ chối, nàng cố gắng làm chàng mủi lòng bằng cách cố ý hạ mình. “Chàng nói rằng em kiêu ngạo và em - em đúng là như vậy,” nàng nói, đặt bàn tay nàng lên ngực Royce nài xin. “Nếu chàng để Brenna đi, em sẽ làm mọi việc mà chàng sai bảo. Em sẽ cọ sàn nhà. Em sẽ đợi chàng - nấu nướng trong bếp của chàng. Em thề là em sẽ đền ơn chàng bằng mọi cách.”
Royce nhìn xuống bàn tay bé nhỏ, xinh đẹp đang đặt trên ngực mình; hơi ấm thấm qua áo chẽn của chàng, ham muốn đã làm các thớ thịt của chàng cứng lại - mà đó chỉ là vì nàng đặt tay lên ngực chàng mà thôi. Chàng không hiểu tại sao nàng lại có ảnh hưởng đến chàng theo cách đó, nhưng chàng hiểu là chàng muốn nàng - chàng muốn nàng tự nguyện và nồng nàn trong vòng tay chàng. Và để đạt được điều đó, chàng sắp thực hiện hành động thực sự phi lý đầu tiên trong đời mình: chàng sẽ thả con tin giá trị nhất của mình - vì bất chấp niềm tin của Jenny vào người cha yêu thương con gái của nàng - dù rất nghiêm khắc - với những điều mà Jenny đã kể cho chàng, Royce nghi ngờ người đàn ông này thực sự yêu thương sâu sắc đứa con gái “rắc rối” của ông ta.
Đôi mắt to, chứa đầy sợ hãi của Jenny nhìn vào mặt chàng. “Làm ơn,” nàng thì thầm, “em sẽ làm bất cứ điều gì. Em sẽ quỳ gối trước chàng. Xin chàng, chàng chỉ cần nói chàng muốn gì.”
Cuối cùng chàng cũng nói và Jenny căng thẳng vì hồi hộp, nàng quá lo nên không để ý đến giọng nói kì lạ, đầy ẩn ý của chàng khi chàng hỏi, “bất cứ điều gì?”
Nàng gật đầu ngay lập tức. “Bất cứ điều gì - Em sẽ sắp xếp lại toàn bộ lâu đài này để sẵn sàng chào đón một vị vua trong vòng vài tuần, em sẽ cầu nguyện cho chàng mỗi-”
“Ta không cần nàng cầu nguyện,” chàng ngắt lời.
Quá nôn nóng muốn đạt được thoả thuận trước khi chàng thay đổi ý kiến, nàng nói, “vậy hãy nói chàng muốn gì.”
Chàng nói dứt khoát, “nàng.”
Bàn tay của Jennifer trượt khỏi ngực áo chàng khi chàng nói tiếp vẫn bằng giọng đều đều, “ta không muốn nàng quỳ gối, ta muốn nàng trên giường của ta. Tự nguyện.”
Niềm vui khi chàng đồng ý thả Brenna đi ngay lúc ấy bị chìm lấp vì căm phẫn do cái giá mà chàng đưa ra.
Chàng chẳng phải hi sinh điều gì khi thả Brenna, vì chàng vẫn còn có Jenny làm con tin, nhưng chàng lại đòi nàng phải hi sinh mọi thứ. Bằng cách tự nguyện khuất phục trước chàng, nàng sẽ trở thành một con điếm; một sự sỉ nhục cho chính nàng, gia đình nàng, và tất cả những thứ nàng yêu thương. Đúng là nàng đã từng đề nghị như vậy với chàng một lần - hoặc gần như vậy - nhưng điều nàng đòi hỏi sẽ cứu hàng trăm - thậm chí hàng ngàn - mạng sống. Mạng sống của những người nàng yêu quí.
Hơn nữa, khi nàng đưa ra đề nghị đó, nàng vẫn còn một nửa bị choáng váng vì những nụ hôn và những cái vuốt ve đam mê của chàng. Tuy nhiên, bây giờ nàng nhìn thấy rõ những hậu quả sẽ đến của cuộc thoả thuận này.
Đằng sau nàng tiếng ho của Brenna đã lên đến một âm vực khủng khiếp và Jenny rùng mình lo lắng; lo lắng cho chính nàng và cho em gái nàng.
“Chúng ta sẽ thoả thuận với nhau chứ?” chàng hỏi bình tĩnh.
Jenny nâng cằm lên, trông nàng như một nữ hoàng trẻ tuổi kiêu hãnh, vừa bị phản bội bởi một người mà nàng tin tưởng. “Tôi đã nhìn nhầm ông, thưa đức ông,” nàng cay đắng nói. “Tôi đã tưởng ông là người trọng danh dự khi ông từ chối tôi hai ngày trước đây - bởi vì ông có thể hứa sẽ đáp ứng yêu cầu của tôi, bắt tôi thực hiện lời hứa của mình, và rồi vẫn tấn công Merrick như thường. Giờ đây tôi hiểu đó không phải là trọng danh dự, mà chỉ là sự kiêu hãnh. Một tên man rợ không có lòng tự trọng.”
Ngay cả khi nàng biết nàng sẽ thua, nàng vẫn thật tuyệt vời, Royce nghĩ, một nụ cười ngưỡng mộ nở trên mặt chàng khi chàng nhìn vào đôi mắt xanh u ám của nàng. “Thoả thuận mà ta đưa ra quá ghê tởm với nàng? Chàng hỏi lặng lẽ, đặt tay lên cánh tay buông thong của nàng. “Thật ra, ta hoàn toàn không cần phải mặc cả với nàng gì cả, Jennifer, và nàng biết điều đó. Ta có thể cưỡng đoạt nàng bất cứ khi nàng trong suốt những ngày qua.”
Jennifer biết điều đó, và mặc dù sự oán hận của nàng vẫn còn nguyên, nàng đã phải đấu tranh với chính mình để không khuất phục trước giọng nói trầm ấm của chàng khi chàng tiếp tục, “Ta muốn nàng, và nếu điều đó làm cho ta trở thành một kẻ man rợ trong mắt nàng, thì ta cũng mặc xác, nhưng mọi chuyện không cần phải như vậy. Nếu nàng chấp nhận, ta sẽ làm mọi chuyện thật tốt đẹp. Sẽ không có sự nhục nhã hay đau đớn nào dành cho nàng trên giường của ta - trừ sự đau đớn cần phải có trong lần đầu tiên của nàng. Sau đó, sẽ chỉ có niềm khoái lạc.”
Nếu là bất kì một hiệp sĩ nào khác, thì những lời nói đó đã đủ để làm xiêu lòng một cô gái làng chơi thạo đời nhất. Lời nói lại xuất phát từ chàng chiến binh đáng sợ nhất của nước Anh với một cô gái Scotland bình thường, lớn lên trong tu viện kín, hiệu quả của nó là không thể tả được. Jennifer cảm thấy máu dâng lên trên má nàng và cảm giác yếu ớt, run rẩy tràn từ dạ dầy xuống hai đầu gối, khi những kí ức của những cái hôn và vuốt ve nóng bỏng của chàng tràn về.
“Chúng ta thoả thuận với nhau chứ? Royce hỏi, những ngón tay dài của chàng trượt dọc trên cách tay nàng trong một cử chỉ vuốt ve vô tình. Chàng chợt nhận ra đây là những lời nói êm dịu nhất mà chàng từng nói với một cô gái trong đời.
Jenny ngập ngừng trong một giây dài vô tận, biết rằng nàng không còn cách nào khác, và nàng gật đầu rất khẽ.
“Nàng sẽ giữ lời chứ?”
Jenny nhận ra chàng đang ám chỉ đến sự tự nguyện của nàng, và lần này sự dè dặt của nàng kéo dài lâu hơn. Nàng muốn ghét chàng vì điều này. Nàng đứng đó, cố gắng chấp nhận, nhưng một giọng nói nhỏ, kiên quyết nhắc nhở nàng một cách lí trí rằng, nếu ở trong tay bất kì một tên bắt cóc nào khác, nàng chắc chắn sẽ phải chịu đựng số phận tồi tệ hơn rất nhiều lần lời đề nghị của chàng. Một số phận nghiệt ngã, không thể nói ra được.
Nhìn lên gương mặt cứng rắn như tạc của chàng, nàng tìm kiếm một dấu hiệu chàng có thể mủi lòng, nhưng thay vì tìm thấy câu trả lời, nàng đột nhiên nhận ra nàng đã lùi về phía sau xa như thế nào để nhìn chàng và nàng nhỏ bé như thế nào nếu so với chiều cao và bề ngang của chàng. Đứng trước dáng vóc của chàng, sức mạnh của chàng và ý chí không lung lay nổi của chàng, nàng không còn sự lựa chọn nào, nàng biết vậy. Và nhận biết điều đó khiến cho thất bại của nàng bớt đau đớn hơn, vì nàng hoàn toàn bị lấn lướt và áp đảo bởi một sức mạnh siêu nhiên.
Nàng bắt gặp ánh mắt điềm nhiên của chàng, kiêu hãnh ngay cả khi nàng đang đầu hàng. “Tôi sẽ thực hiện phần của mình.”
“Nàng hứa với ta chứ,” chàng đòi hỏi khi một cơn ho dữ dội khác từ phía phòng của Brenna phân tán sự chú ý của nàng.
Jenny nhìn chàng đầy ngạc nhiên. Lần cuối cùng nàng muốn hứa với chàng, chàng làm như thể lời hứa của nàng chẳng có giá trị gì, điều đó thì không có gì đáng ngạc nhiên. Đàn ông, bao gồm cả cha nàng, coi thường lời nói của mọi phụ nữ. Rõ ràng là, Đức ông Westmoreland đã thay đổi cách nhìn, và điều đó làm nàng ngạc nhiên. Cảm thấy cực kì khó tin và hơi tự hào về điều này, cơ hội đầu tiên để nàng đưa ra lời cam kết và được tôn trọng, nàng thì thầm, “Tôi hứa với ông.”
Chàng gật đầu hài lòng. “Trong trường hợp đó, ta sẽ đi với nàng và nàng có thể nói với em gái cô ấy sẽ được mang trở lại tu viện. Sau đó, nàng sẽ không được phép ở riêng với cô ấy.”
“Tại sao lại không?” Jenny thở gấp.
“Bởi vì ta không tin em gái nàng đã quan sát trận địa phòng thủ ở Hardin đủ để cung cấp thông tin cho cha nàng. Còn nàng,” chàng nói thêm với giọng châm biếm, “có lẽ còn tính đến cả độ dày của các bức tường và đếm số lính gác khi chúng ta đi qua cây cầu thả.”
“Không! Không thể không có chị!” Brenna kêu lên khi cô nghe nói cô sẽ được đưa về lại tu viện. “Jenny phải đi với tôi,” cô nói, nhìn Bá tước Westmoreland, “chị ấy phải đi cùng!” Và trong một thoáng ngạc nhiên, Jenny có thể thề rằng trông Brenna bối rối nhiều hơn là sợ hãi hay đau ốm.
Một giờ sau, một trăm hiệp sĩ của Westmoreland do Stefan Westmoreland dẫn đầu đã lên ngựa và chuẩn bị rời lâu đài. “Bảo trọng,” Jenny nói, cúi xuống Brenna, lúc này nằm bất động trên đống chăn gối trong xe ngựa.
“Em tưởng ông ta sẽ cho chị đi cùng với em,” Brenna vừa ho vừa cay đắng nói, cái nhìn trách móc ném vào bá tước.
“Đừng phí sức để nói chuyện nữa,” Jenny bảo, với tay ra sau Brenna cố làm bằng phẳng cái gối lông chim bên dưới đầu và vai cô.
Royce quay đi ra lệnh, những sợi xích nặng được kéo lên. Trong tiếng kọt kẹt to đùng của kim loại và tiếng cót két của tấm cửa gỗ, tấm cửa thanh nhọn bằng sắt được kéo lên và cây cầu từ từ hạ xuống. Các hiệp sĩ thúc ngựa, Jennifer lùi lại, và đoàn người bắt đầu di chuyển qua cây cầu thả. Cờ hiệu màu xanh dương trang trí bằng cái đầu con sói đen nhe nanh phấp phới trong gió, do người đàn ông đi đầu đoàn người cầm, và ánh mắt Jenny dõi theo họ. Dấu hiệu của Sói sẽ bảo vệ Brenna đến khi họ tới biên giới; sau đó, nếu lính của Bá tước Westmoreland bị tấn công, thì tên tuổi của Brenna sẽ bảo vệ cho cô.
Cây cầu lại được kéo lên, chắn tầm nhìn của Jenny, và Bá tước Westmoreland đặt tay lên khuỷu tay nàng, đưa nàng quay về sảnh đường. Jenny đi theo, nhưng tâm trí nàng vẫn còn vẩn vơ ở nơi những lá cờ mang điềm xấu với hình ảnh con sói độc ác nanh trắng. Cho đến trước hôm nay, đám lính vẫn mang dấu hiệu của Vua nước Anh trên cánh tay áo - con sư tử vàng và cỏ ba lá.
“Nếu nàng lo lắng chuyện ta sẽ ép nàng thực hiện lời hứa ngay bây giờ,” Royce nói điềm tĩnh, quan sát nàng cau mày, “thì nàng hãy thoải mái đi. Ta có việc phải làm cho đến bữa tối.”
Jenny không hề mong muốn nghĩ tới cuộc thoả thuận, chứ đừng nói là muốn bàn đến nó, và nàng nói nhanh, “Tôi - tôi đang phân vân tại sao những hiệp sĩ vừa ra đi lại mang dấu hiệu của ông, chứ không phải của đức vua của ông.”
“Bởi vì đó là hiệp sĩ của ta, không phải của Henry,” chàng trả lời. “Họ chỉ thề trung thành với chính ta.” Jenny đứng ngây một lúc giữa sân lâu đài; Henry VII đã công khai cấm các quí tộc trong nước được giữ quân đội riêng.
“Nhưng tôi tưởng các quí tộc Anh Quốc không được phép có quân đội và hiệp sĩ riêng.”
“Trong trường hợp của ta, Henry đã quyết định dành một ngoại lệ.”
“Tại sao?”
Cặp lông mày của chàng nhướn lên châm biếm trên đôi mắt màu xám. “Có lẽ vì ông ấy tin cậy ta?” Royce nói quanh co, cảm thấy không có trách nhiệm giải thích thêm với nàng.