Vương Quốc Huyết Mạch

Chương 32: Chương 32: Cha và quốc vương




Bình minh đã đến.

Sảnh Mindis. Cuộc gặp mặt hết sức quan trọng nhưng cũng không kém phần lố bịch giữa hai người cha và con của vương quốc Tinh Thần đang diễn ra tại nơi đây.

Thales ngơ ngẩn nhìn vị quý tộc cường tráng, người tự xưng là cha của cậu này.

Sau đó Thales quay về hướng Gilbert và Yodel với vẻ sợ hãi và bất lực. Thế nhưng cả hai chỉ cúi đầu trong sự im lặng.

Cậu lại nhìn về phía binh sĩ đang canh gác hai bên hành lang. Họ giấu mình sau bộ giáp sắt tinh xảo và đứng im bất động.

Và rồi giọng nói uy nghiêm của Kaiser V vang lên:

“Nó trông không khác gì một con khỉ gầy ốm cả.”

Vẻ ngoài hiện tại của Thales nhìn khá tệ. Mái tóc ngắn, đen nhánh cắt theo kiểu lồi lõm (tay nghề Sinti) của cậu phủ đầy tro bụi. Khuôn mặt nhỏ nhắn thì dính đầy những vết bùn bẩn và dấu tay. Mặc dù Ma Năng Sư Asda đã dùng sức mạnh thần bí của hắn để ngăn cho máu không chảy ra khỏi miệng vết thương nữa nhưng những vết cắt, vết trầy xước và vết bầm tím vẫn còn hiện diện khắp nơi trên cơ thể cậu. Làn da lấm lem bụi bẩn được giấu sau bộ quần áo trẻ ăn mày đã rách tứ tung. Thậm chí vết thương ở trước ngực cậu còn gần như lộ ra ngoài hoàn toàn. Thi thoảng, những cơn gió ở sảnh Mindis khiến Thales run lên vì lạnh.

“Ta tin rằng hai người sẽ không nhầm lẫn.” Giọng Kaiser vang vọng khắp đại sảnh.

Thales lại ngẩng đầu nhìn ông ta, vị quốc vương, và đồng thời cũng là cha của cậu.

Thế nhưng Kaiser đã ngoảnh đầu đi, chẳng thèm để ý đến cậu nữa rồi.

Có một sự thất vọng nho nhỏ trào dâng lên trong lòng Thales nhưng cậu đã nén nó xuống ngay lập tức.

Từ sâu trong tiềm thức cậu đã coi mình là một người trưởng thành rồi.

Giọng nói uy nghiêm của Kaiser tiếp tục vang lên:

“Hai người đều hiểu rõ tầm quan trọng của việc này rồi. Hiện tại chỉ có ba người chúng ta là biết đến nó. Đương nhiên, ta sẽ điều Jenny đến đây để chăm sóc. Sau khi Morat trở về ta cũng sẽ đích thân nói với hắn về việc này.”

“Từ giờ trở đi, đại sảnh Mindis sẽ bị phong toả hoàn toàn. Đối ngoại thì loan tin rằng một kiện báu vật Hoàng gia bị đánh mất khiến ta rất tức giận.”

“Theo những gì đã chuẩn bị từ trước, điều 50 Kiếm Sĩ Chung Kết của gia tộc Jadestar đến đây. Bọn họ có thể giữ bí mật tuyệt đối. Mà Yodel, để chắc chắn, hãy canh giữ ở đây luôn đi. Trong một tháng này, Aida và Vệ Binh Hoàng Gia sẽ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của ta.”

Yodel không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.

“Gilbert.” Kaiser vẫn không liếc mắt nhìn Thales dù chỉ một giây. Ông ta vuốt ve cây quyền trượng rồi hỏi:

“Ông đã nghĩ kĩ lý do cho việc rạng sáng nay ghé thăm sảnh Mindis chưa?”

“Đương nhiên, thưa Bệ hạ. Cái cớ đã có sẵn rồi. Đêm nay, các bang phái xã hội đen sống mái với nhau ở biên giới giữa khu Hạ Thành và khu Tây Hoàn. Thần phải cấp tốc đến trình báo cho bệ hạ ngay trong đêm.” Gilbert cung kính trả lời.

“Không đủ. Ngày mai ta sẽ quay về Cung điện Phục Hưng nhưng ông còn phải tới đây trong một tháng nữa. Cần phải có một lý do thuyết phục hơn nữa để ông có thể ghé thăm nơi này thường xuyên.” Vua Kaiser lắc đầu.

“Vậy thì tuyên truyền rằng kiện bảo vật kia biến mất quá thần bí và bệ hạ yêu cầu thần phải tra rõ việc này?”

“Hơi cứng nhắc. Nhưng cũng đủ dùng cho một tháng.” Vua Kaiser ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.

Sau đó, rốt cuộc quốc vương Tinh Thần cũng đưa ánh mắt về phía Thales.

Ánh mắt sắc bén của ông ta khiến Thales không tự chủ lùi về phía sau một bước.

Ánh mắt kia, nó không giống ánh mắt của một người cha dành cho con mình chút nào.

Nhưng dường như vị quốc vương không thèm để ý đến cảm nhận của Thales.

“Một tháng, Gilbert. Trong vòng một tháng.”

“Trước khi thân phận của nó được chính thức công nhận, Gilbert, ông sẽ là giáo viên riêng phụ trách dạy dỗ mọi công việc cho nó.”

“Vâng, thưa Bê hạ. Như ngài mong muốn, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Gilbert cung kính đáp lời.

Trái tim Thales chợt trùng xuống.

Kaiser gõ nhẹ cây quyền trượng xuống đất rồi trầm ngâm trong giây lát.

“Ông cần phải chuẩn bị cho nó sẵn sàng. Không thể để nó xuất hiện trước mặt sáu đại gia tộc và đặc phái viên của các quốc gia khác với hình tượng như thế này được.”

“Từ khí chất cho đến lễ tiết, từ tri thức cho đến vẻ bề ngoài đều phải hoàn hảo. Chúng ta cần một người thừa kế vương quốc ra dáng chứ không phải một thằng nhóc ăn mày nghèo khổ.”

‘Ăn mày nghèo khổ?’

Nghe xong câu này, Thales siết chặt lòng bàn tay lại.

“Lấy tiêu chuẩn là bữa tiệc chào mừng đoàn đặc phái viên Aixenter. Ta hy vọng lúc đó nó có thể đứng lên phát biểu ý kiến. Tuy rằng việc này không dễ dàng gì nhưng ta tin ông sẽ làm tốt.”

Thales khẽ run lên nhưng cậu vẫn giữ im lặng và nghe từng mệnh lệnh một của quốc vương Kaiser quy hoạch cho tương lai của mình.

Thế nhưng dường như cái tương lai ấy không hề có chỗ cho ý chí của cậu.

‘Tại sao lại như vậy?’

Trong đầu cậu còn rất nhiều câu hỏi, rất nhiều vấn đề, rất nhiều bất an.

Nhưng dường như quốc vương Kaiser đang đứng trước mặt Thales này lại chẳng hề để ý đến những điều đó. Ông ta chỉ liên tiếp đưa ra mệnh lệnh dựa trên mong muốn của bản thân.

“Không ai yêu cầu phải công khai quá khứ của nó nhưng chung quy vẫn phải có một lời giải thích. Gilbert, ông hãy bịa ra một câu chuyện xưa về thân thế của nó.”

“Miễn sao huyết thống của nó được công nhận. Ta sẽ đi thảo luận với Liscia về việc này. Cho dù là Thần linh thì cũng có thể thoả thuận. Chúng ta sẽ không cần phải lo về những lời đàm tiếu nữa.”

“Chọn một số bạn cùng lứa, cố vấn và người phục vụ cho nó trong danh sách quý tộc. Một khi nó được công nhận, tất cả những thứ này sẽ trở thành tiêu điểm. Ông hãy lập hồ sơ trước rồi gửi đến cho ta chậm nhất là vào đầu tuần sau.”

“Và để mọi việc diễn ra suôn sẻ, Gilbert, ông hãy đi xác nhận các điều khoản về quyền kế vị Hoàng gia trong “Hiến pháp Tinh Thần Thần Thánh”, cộng với những tiền lệ giống với trường hợp của nó trong lịch sử gia tộc Jadestar. Nếu có bất cứ điều gì có thể gây ra tranh cãi thì bây giờ chúng ta bổ sung vẫn kịp.”

Thales cau mày và tiếp tục lắng nghe bọn họ lên kế hoạch cho tương lai của mình tựa như việc điều khiển một con rối gỗ.

“Về hôn ước của nó, ta đã có ý tưởng rồi. Chúng ta sẽ thảo luận vấn đề này sau. Aixenter …”

“Bệ hạ, bây giờ còn khá sớm …” Vị quý tộc trung niên biết mình không nên ngắt lời nhưng ông vẫn phải cố gắng nói ra: “Nếu ngài cần dành chút thời gian để tâm sự với đứa nhỏ này thì thần và Yodel có thể …”

Tuy nhiên, ngay sau đó Kaiser vung tay lên để ngắt lời Gilbert.

Trong khoảnh khắc ấy, Thales nhìn thấy đôi lông mi của vị quốc vương khẽ rung lên. Dường như cảm xúc của ông ta vừa bị ảnh hưởng trong chốc lát.

Thales vốn định nói điều gì đó nhưng âm thanh còn chưa ra khỏi miệng thì đã bị cậu nuốt ngược trở vào.

‘Mình … mình nên nói cái gì đây?’

‘Mình có thể nói cái gì đây?’

‘Ông nên quan tâm hơn đến con trai của mình à?’

‘Nghe cứ như là một đứa trẻ đang giận dỗi ấy.’

Dường như Kaiser định quay đầu về phía Thales, nhưng đến nửa đường thì ông ta lại dừng lại. Vị quốc vương đặt cả hai tay lên cây quyền trượng rồi ngắm nhìn ba bức tranh chân dung một lúc lâu mà không nói một câu gì.

Chỉ có duy nhất khoảng thời gian ấy ông ta mới cho Thales cảm giác giống một con người bình thường.

Sau đó, Kaiser xoay người lại. Ông ta không nhìn về phía bất kỳ ai. Tuy nhiên giọng nói uy quyền chỉ thuộc về vị quốc vương của Tinh Thần, Kaiser V tiếp tục vang lên:

“Nói tóm lại, nhiệm vụ của hai người rất nặng nề. Vương quốc Tinh Thần đã không có người thừa kế trong vòng mười hai năm rồi. Mới tuần trước, không biết vô tình hay cố ý nhưng Koshder đã đề cập đến chế độ chọn vua ở Aixenter trong lá thư gửi cho ta. Hai người đều biết sáu đại gia tộc sẽ có phản ứng như thế nào rồi.”

Thales cúi đầu trong sự im lặng.

‘Đây là cha của mình, quốc vương của mình sao?’

Dường như Gilbert còn định nói thêm điều gì đó nhưng cuối cùng ông ta chỉ thở dài.

Tuy nhiên vẫn có người lên tiếng xen ngang vào lời nói của nhà vua.

“Bệ hạ.”

Thales kinh ngạc khi nhìn thấy người mở miệng lại là Yodel.

Biểu cảm của vị hộ vệ bí mật này bị che giấu bởi tấm mặt nạ, thế nhưng giọng nói khàn khàn của anh ta lại vô cùng kiên định.

“Cậu ấy trước tiên là thân nhân, là con trai của ngài! Sau đó mới là người thừa kế của ngài!”

“Và ngài không thể coi như không thấy điều đó được!”

Thales ngẩng đầu. Cậu nhìn thấy Kaiser V thở ra một hơi rồi nhắm mắt lại.

“Đúng vậy. Nó là con trai của ta.” Vị quốc vương nắm chặt cây quyền trượng rồi nói với giọng nặng nề: “Đấy là lý do vì sao hiện tại ta đang đứng ở chỗ này.”

“Ta giao nó cho hai người. Nhớ kỹ, một tháng.”

Rốt cuộc Kaiser V không nói thêm bất cứ câu gì nữa.

Yodel cũng chỉ im lặng cúi đầu.

Một nỗi thất vọng trào dâng trong lòng Thales.

Vị quốc vương gật gật đầu với Gilbert và Yodel đang quỳ một gối, rồi quay ra nhìn Thales đang ngây người với một ánh mắt phức tạp chứa nhiều cảm xúc. Sau đó, ông ta xoay người rời đi.

Gilbert và Yodel từ từ đứng lên.

Còn bóng hình cường tránh thì chậm rãi bước xuống cầu thang.

Tiếng bước chân nặng nề nhưng đầy quyền uy.

Quyền uy của một vị quốc vương.

‘Cứ như vậy … kết thúc?’

Thales không thể tin được khi cha của cậu cứ thế mà rời đi.

‘Không. Không đúng.’

‘Đây không phải là cha của thân thể này sao?’

“Vậy vì cái gì …?’

“Đợi đã!”

Rốt cuộc Thales không nhịn được nữa mà hét lên.

Bóng hình cường tráng dừng bước chân lại và xoay người về phía sau.

Gilbert nhìn Thales với một ánh mắt kinh ngạc. Còn biểu cảm của Yodel thì vẫn ẩn sau tấm mặt nạ.

Nhìn vị quốc vương đang từ từ xoay người lại, Thales cảm thấy như có thứ gì đó ngáng ở cổ họng mình.

Thế nhưng cậu vẫn nỗ lực mở miệng.

“Ông là cha của tôi, đúng không?”

Vị quốc vương nắm lấy tay vịn cầu thang và nhìn Thales với ánh mắt phức tạp khó tả.

“Nhưng tại sao? Tại sao ông không muốn nói chuyện với tôi dù chỉ một lời?”

Gilbert đứng bên cạnh Thales vươn tay phải ra như định nói điều gì, thế nhưng cuối cùng ông ta lựa chọn im lặng.

“Vì cái gì đến tên của tôi ông cũng chẳng thèm hỏi?”

“Ông chỉ cần một người thừa kế thôi đúng không? Chứ ông cũng chẳng thèm để ý xem con trai của mình gọi là gì đâu nhỉ?”

Kaiser V nắm chặt cây quyền trượng, không nói câu nào. Thế nhưng hai hàng lông mày của ông ta đang từ từ nhíu lại.

“Ông nói, không có ai yêu cầu phải công khai quá khứ của tôi.”

Vết bỏng trên ngực Thales lại bắt đầu nóng lên.

“Thế nhưng còn tôi, tôi thì sao? Tôi yêu cầu được biết! Tôi yêu cầu được biết về quá khứ của mình!”

Ánh mắt Kaiser nhìn về Thales đã thay đổi.

Đó không còn là ánh mắt soi mói, đánh giá và chỉ trích nữa.

Mà dường như đây là lần đầu tiên Kaiser V nhận thức Thales với tư cách như một con người con trai của ông ta.

“Tôi muốn biết! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thales rống lên giận dữ.

“Tôi muốn biết mẹ của tôi là ai?”

“Tôi muốn biết bản thân tôi là ai?”

“Và vô vàn những nghi hoặc, những vấn đề khác nữa.”

Thales vừa nói, vừa thở hồng hộc. Năng lượng mà cậu tiêu hao trong đêm nay đã vượt quá sức chịu đựng của một đứa trẻ mới bảy tuổi.

Cuối cùng, quốc vương cũng đã nhìn thẳng vào mắt cậu. Trong cặp đồng tử màu xanh sâu thẳm của ông ta ánh lên một tia sáng.

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của ông ta như chứa đựng rất nhiều điều.

“Tốt. Con trai, tên của con là gì?”

Thales nhìn chằm chằm Kaiser.

“Thales. Tên của tôi là Thales.”

“Như này nhé, Thales.” Kaiser khẽ nheo mắt. “Gilbert sẽ là người giải đáp tất cả những thắc mắc cho con.”

Sau đó, Kaiser V, quốc vương tối cao thứ ba mươi chín của Tinh Thần và các quần đảo phía Nam cùng với hoang mạc phía Tây của nó, cứ như vậy rời khỏi sảnh Mindes mà không hề ngoái đầu lại.

Áo choàng của ông ta dần biến mất khỏi tầm nhìn của Thales.

Cậu cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào những viên gạch quý giá màu đen nằm dưới chân.

‘Đây là cha của mình ư?’

“Đứa nhỏ, Thales.” Gilbert vỗ vỗ bờ vai cậu từ phía sau.

“Đừng lo lắng, cũng đừng suy nghĩ nhiều. Ngài ấy có quá nhiều sự vụ cần phải giải quyết. Chứ kỳ thật bệ hạ …”

Gilbert còn chưa nói dứt câu, Yodel đã đi tới trước mặt Thales và khẽ đặt con dao găm JC vào trong tay cậu (Gilbert biến sắc, vội vàng kiểm tra lại bên hông của mình rồi nhíu mày). Sau đó, người đàn ông đeo chiếc mặt nạ tím gật gật đầu và nói với giọng khàn khàn:

“Ngài là con của ông ấy. Máu mủ tình thâm. Vận mệnh tương liên. Bất luận là ai, bất luận là cái gì cũng đều không thể thay đổi được điều này.”

Nhưng Thales vẫn không nói một lời.

Đôi bàn tay của cậu siết chặt lại.

Nhìn Yodel, Gilbert thở một hơi ra từ mũi với vẻ không hài lòng. Sau đó, ông ta ngồi xổm xuống trước mặt Thales và nói với giọng nhu hoà:

“Thales. Cậu chủ nhỏ của ta. Đêm nay cậu đã phải trải qua quá nhiều biến cố rồi.”

“Điều bây giờ cậu cần là nghỉ ngơi và có lẽ là cả chữa trị nữa.”

“Thales, hãy đi với ta. Còn Yodel, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

Thales im lặng không đáp lời. Thế nhưng khi Gilbert nắm lấy tay cậu, Người Xuyên Việt vẫn ngoan ngoãn bước theo sau.

Đại sảnh giờ chỉ còn Yodel. Anh ta nhìn về một chiếc bình hoa đặt ở hành lang phía xa kia. Trên đó có một vết rạn nứt khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Anh ta biết rõ trước khi Thales rống giận lên thì chiếc bình này vẫn còn nguyên vẹn.

Đây chỉ là một sự trùng hợp thôi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.