Vương Quốc Huyết Mạch

Chương 82: Chương 82: “Chỉ có người có năng lực thì mới xứng vị trí này”




Khi phần đa người Star nghĩ về người Aixenter thì ấn tượng đầu tiên của họ là: “rắn chắc và chịu được rét”.

Tuy nhiên, ấn tượng thứ hai thì sẽ khác.

Hầu hết dân thường sẽ vò đầu bứt tai và nói “man rợ” hoặc “thô lỗ”, trong khi những thương nhân khả năng sẽ vừa cười vừa đùa rằng “đáng tin cậy”, “làm ăn tốt”. Còn lính đánh thuê và nhà mạo hiểm thì sẽ nở một nụ cười bí ẩn và nói cho bạn, bất luận là xung kích hay đoạn hậu, họ luôn là lựa chọn số một.

Trong làn khói thuốc và men say, những người lính già đã từng chiến đấu với họ sẽ nhíu mày, thở dài, rồi nhả ra một câu: “Họ không dễ trêu.”

Nhưng dựa trên kiến thức lịch sử của Thales về đại lục, thì ít nhất các quý tộc và lãnh chúa của Star có một ấn tượng hoàn toàn khác và đầy phức tạp với người láng giềng phương Bắc mạnh mẽ này.

Là vương quốc hùng mạnh nhất đại lục phía Tây, Aixenter sở hữu một lực lượng quân đội khủng khiếp và những chiến công kinh người. Nó vừa là đồng minh kiên cố và đáng tin cậy trong thời gian xảy ra chiến tranh đại lục, cũng vừa là một con rồng dữ tợn khi ba thế lực mạnh nhất của đại lục phía Tây giao chiến.

So với một Star nhịp nhàng, trật tự và tinh tế, thì đây là một quốc gia hùng mạnh tràn đầy tinh thần lãng mạn và nổi loạn, bao gồm rất nhiều cốt truyện anh hùng và tôn sùng võ thuật. Truyền thống lâu đời của nó thậm chí còn xa xưa hơn thời kì Đế quốc Cổ Đại.

Từ thời đại xa xôi, mông muội, khi mà Takmu, Vua phương Bắc, thành lập “Liên minh muôn loài” với tộc Người Thú, cho đến đến thời điểm vị Vua Sắt Đá đã hi sinh anh dũng để chống lại Người Thú trên “Tuyến phòng thủ cuối cùng của loài người”. Tiếp đến là trận quyết chiến ở Quigul, khi mà hai nghìn thiết kỵ binh của loài người đã phát động “Chiến Dịch Trục Thánh” và quyết tử xung kích thẳng vào hai mươi nghìn bộ binh hạng nặng của Người Thú. Và sau đó các hiệp sĩ hùng mạnh ở phương Bắc đã tập hợp dưới ngọn cờ của Hoàng Đế để chinh phục bốn phương trong kiếm và lửa, để rồi thành lập nên Đế quốc Cổ Đại. Trên lãnh thổ phía Bắc của loài người, những cơn gió lạnh khắc nghiệt nhất đã từng thổi qua và đánh thức loài người khỏi sự yếu ớt và mông muội.

Vào thời đại Đế quốc, “Vua Nổi Dậy” Quiso ở tỉnh Đất Bắc đã đứng lên chống lại các bạo chúa. Mặc dù hành động này không được biết đến nhiều ở Star, một vương quốc tự nhận là hậu duệ chính thống của Đế Quốc, nhưng Thales đã đọc được rằng, vị “Vua Nổi Dậy” đã đứng trên đỉnh Cô Lão, dẫn theo ba trăm người còn sót lại và xung kích thẳng vào ba quân đoàn lớn của Đế Quốc, để rồi cuối cùng hi sinh oanh liệt giữa muôn trùng vây. Sự kiện này đã khiến người ta có cái nhìn mới về một Đế Quốc tưởng như hùng mạnh, nhưng thực chất bên trong đã ẩn chứa vô số bệnh tật và vết thương. Đây cũng là mở màn cho cuộc bạo loạn đầu tiên trong lịch sử Đế Quốc.

Cho tới gần với ngày nay nhất chính là vương quốc Aixenter. Trong Trận Chiến Chung Kết long trời lở đất, anh hùng Raikaru và các hiệp sĩ của mình đã lao từ trên trời xuống vào đúng thời khắc đen tối và tuyệt vọng nhất. Họ lao thẳng vào trung tâm quân địch, đốt lên ngọn lửa hi vọng không chỉ cho tỉnh Đất Bắc mà thậm chí còn là toàn thế giới. Trận đánh này còn được biết đến với cái tên: Chiến Dịch Nghịch Chuyển Gió Lạnh. Anh hùng Raikaru đã cứu vãn các mặt trận phía Bắc và phía Tây vốn đang lâm nguy, chứ đừng nói sau khi đại lục bị chia cắt và rơi vào hỗn loạn sau chiến tranh, ông đã lập nên vương quốc Aixenter huyền thoại cùng chín người hiệp sĩ trung thành và tận tuỵ của mình.

Gần hơn nữa là những cuộc phiêu lưu huyền thoại của anh hùng Chara sinh ra ở Aixenter, cùng với Người Giữ Lời Thề Midier của Star và Nhà tiên tri Kaplan. Hơn cả thế, ba người họ đã cùng chung tay ngăn cơn sóng dữ đến từ liên quân của đại lục phía Đông trong thời kỳ chiến tranh đại lục lần thứ ba. Cho đến nay, tất cả đều là những câu chuyện mà mọi người trên thế giới Errol đều say sưa kể lại… ít nhất là như thế tại đại lục phía Tây.

So với vương quốc Star giống như một vị quý ông già nua, gánh trên vai tính chính thống nặng nề của Đế Quốc, ngay cả câu chuyện lập quốc cũng tràn đầy cay đắng và đau thương; thì vương quốc Aixenter lại mang đậm chất anh hùng và phản kháng, tựa như một chiến binh đang tuổi tráng niên tràn đầy nhiệt huyết và hi vọng, một chiến binh mà sẽ sẵn sàng xông lên phía trước không chút sợ hãi, không chút hối tiếc.

Giống như người Aixenter mà Thales đang nhìn thấy này.

Đặc phái viên khẩn cấp của Aixenter, Nam tước Lasalle Wieder, đang đứng hiên ngang trên sảnh Hội Nghị của Cung điện Phục Hưng và chẳng thèm để ý chút nào đến những ánh mắt không mấy thiện cảm của các quan chức và quý tộc Star đứng đầy sảnh.

Hắn thản nhiên đứng đấy trong tư thế khoanh hai tay và nhìn xuống đất, thỉnh thoảng mới ngước mắt lên nhìn xung quanh. Nhưng trông dáng vẻ này lại không hề có chút khiếm nhã hay thô lỗ nào, cứ như thể đây mới là bản chất của hắn. Không chỉ thế, nụ cười kín đáo trên khuôn mặt hắn còn khiến người xem phải nhíu mày.

Nhìn qua, Lasalle dường như mới chỉ ngoài bốn mươi. Cầm cuộn giấy có sơn hình rồng đỏ trên tay, Lasalle chẳng những không hề tỏ ra sợ hãi, mà còn mang vẻ kiêu ngạo. Khi bị ánh mắt chứa đầy chiến ý của hắn liếc qua, những người đứng trong sảnh đều có chung một ảo giác: không phải họ đang quan sát đặc phái viên này, mà là người Aixenter đang đứng trên sảnh Hội Nghị ấy đang đánh giá bọn họ một cách ngạo mạn mới đúng.

Dưới hoàn cảnh ấy, Thales đang mím chặt môi và đứng cùng với Gilbert tại một chỗ kín đáo gần mấy bậc thang dẫn lên ngai vàng.

Những người có mặt trong sảnh bao gồm sáu công tước của sáu đại gia tộc đang mang vẻ mặt khác nhau, mười ba bá tước của mười ba vọng tộc, cùng với các quan chức đến tham dự Hội nghị Hoàng Gia: thủ lĩnh cơ quan tình báo Morat Hansen, đại thần tài chính Gill Mahn, cố vấn quân sự Shaun Ritter…, tất cả đều im lặng đứng cạnh ngai vàng.

Trung tâm quyền lực tối cao của toàn bộ vương quốc Star đang chờ đợi quốc vương Kaiser V ngồi trên ngai vàng lên tiếng.

Còn Kaiser V cũng đang quan sát cẩn thận vị đặc phái viên khẩn cấp do Aixenter phái đến khi Hoàng tử Moriah bị ám sát với đôi mắt màu xanh nước biển của mình.

Việc vượt qua biên giới từ thành Mây Rồng và tiến thẳng đến thành Vĩnh Tinh không ngừng nghỉ chút nào chỉ trong sáu ngày kể từ khi vụ việc xảy ra, đã đủ để cho thấy tính cấp bách của vấn đề và thái độ của vị đặc phái viên này.

“Ngươi đã đem cái gì đến, sứ giả của Rồng phương Bắc?” Giọng nói của Kaiser V vang lên.

“Ta? Hừ, cá nhân ta thì không mang theo gì cả.” Đặc phái viên khẩn cấp của Aixenter, Lasalle thoáng cười, nhưng đột nhiên ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng: “Nhưng sẽ rất nhanh thôi, toàn bộ Aixenter sẽ mang đến nỗi đau thương, sự tuyệt vọng, cùng với…”

“Cơn thịnh nộ của bọn họ!”

Cả đại sảnh im phăng phắc.

Nam tước Lasalle nhìn thẳng vào Quốc vương Kaiser, không chút nao núng.

Trong sự im lặng đến ngạt thở, ngay khi mà Thales đang tự hỏi ai sẽ là người nêu lên chủ đề chính, Kaiser V đã phá vỡ sự im lặng đó.

“Ta nhận ra ngươi.”

Quốc vương nói một cách chậm rãi, giọng nói uy nghiêm của ông truyền khắp đại sảnh: “Mười hai năm trước, Đại công tước đương thời của Cát Đen, khi ấy vẫn còn là Bá tước của một toà thành, Chapman Rumba, đã đại diện cho Aixenter tới thăm Star với tư cách con trai của một Đại công tước – ngươi chính là người đã dẫn ngựa cho hắn trong đoàn sứ giả lần đó.”

“Hmm?”

Lasalle trước tiên là nhướng mày, sau đó thì hơi ngạc nhiên trước trí nhớ của Kaiser.

Nhưng ngay sau đó hắn cười khẽ.

“Đúng là một trí nhớ kinh người, Bệ hạ.” Nụ cười của Lasalle mang theo vẻ mỉa mai, châm chọc, khiến người ta cảm thấy khó chịu: “Ta cũng nhớ rất rõ, Bệ hạ khi ấy vẫn chỉ là hoàng tử thứ năm. Ngài đứng lẻ loi ở trong góc...”

Hắn khoanh hai tay lại, tiếp tục:

“… nhìn Chapman Rumba “mãnh liệt” đề nghị với vua Aydi đầu đầy tóc bạc, đang dần già đi và phải chịu nỗi thống khổ đến từ phản loạn rằng: chỉ cần trả lại năm quận vốn thuộc về người Đất Bắc bọn ta, thuộc về Aixenter cho chủ nhân của nó…”

“thì Aixenter sẽ không ngần ngại phái quân xuôi Nam để dập tắt cuộc phản loạn đang ngày càng trầm trọng cho người hàng xóm hơn sáu trăm năm của nó.”

Rất nhiều người cau mày.

‘Chịu nỗi thống khổ đến từ phản loạn – Năm Đẫm Máu?’ Thales chợt nghĩ tới điều này.

Nhưng điều Thales càng để ý hơn là, vị đặc phái viên này lại đặt “Người Đất Bắt bọn ta” trước “Aixenter”.

‘Điều này có ý nghĩa như thế nào?’

“Ta nhớ được vua Aydi đã lịch sự từ chối cái gọi là “đề nghị” của Đại công tước Rumba,” Công tước Fakenhaz chế nhạo: “Nhưng cho dù như vậy, các ngươi vẫn “không ngần ngại” mà phái quân xuôi Nam… Thực sự là một người hàng xóm tốt đến mức khiến người ta cảm động!”

Lasalle mỉm cười bí ẩn, không đáp lời.

“Có vẻ như Đại công tước Rumba cũng không biết chữ,” Bá tước Zemuto giận dữ: “Năm quận mà ngươi đề cập đến đều được thống trị lần lượt bởi gia tộc Arunde, Zemuto và Friess. Tổ tiên của bọn ta đã sở hữu những vùng đất đó kể từ khi Star được thành lập – đó là lãnh thổ của Star, không thể chối cãi.”

Ngoài dự đoán của Thales, Lasalle lại bật cười.

Trong ánh mắt giận dữ khắp đại sảnh, tiếng cười khẽ của hắn dần biến thành tràng cười lớn.

“Vài năm trở lại đây, gió lạnh ở Aixenter ngày càng mạnh và khắc nghiệt hơn. Những chàng trai chăn cừu và thợ săn của bọn ta phải chịu đựng tiết trời lạnh giá đến mức nước mắt có thể đóng thành băng này để đi ra ngoài. Khi trở về, họ phải dùng tuyết để xoa mạnh lên hai tay đã tê cóng của mình để tránh cho chúng bị đóng băng.”

Trước ánh mắt khó hiểu của mọi người, Lasalle cười lạnh: “Cứ như vậy, hết năm này qua năm khác, hết thập kỷ này qua thập kỷ khác, chúng ta mới có thể rèn giũa đôi tay run rẩy chỉ biết cầm cung và quất roi, thành một đôi tay rắn chắc và mạnh mẽ, thích hợp để vung những thanh kiếm lớn.”

Lasalle dừng lại một lúc, rồi nhìn xung quanh và cười lớn không chút kiêng dè: “Trong khi đó, khí hậu ở Star thì càng ấm áp và dễ chịu hơn, đặc biệt thích hợp cho những kẻ yếu đuối chỉ giỏi thở gấp trên bụng đàn bà – đây chính là hậu duệ của “Người Giữ Lời Thề” Midier!”

Đại sảnh lập tức náo động.

Thales trợn tròn mắt: ‘Một đặc phái viên mãi không chịu đi vào chủ đề chính, vừa mở miệng ra thì câu thứ hai đã sỉ nhục nước đến thăm?’

Nhưng ngay lập tức cậu đã ngẫm lại. Trong chuyện hoàng tử bị ám sát này, Star đã rơi vào một vị trí hoàn toàn bất lợi. Còn nói đến sức mạnh quân sự, quân lực trước mắt mà Star có thể triệu tập – nhìn Hội nghị Quốc Thị ngày hôm qua thì biết.

‘Liệu có phải chịu trách nhiệm hay không, khi nào phải chịu trách nhiệm, phải chịu trách nhiệm như thế nào, dường như Aixenter nắm hoàn toàn quyền chủ động trong những vấn đề này.’

Thales khẽ thở dài.

Bá tước Friess đập mạnh vào thanh kiếm treo bên hông, rồi giận dữ thốt lên: “Ý của ngươi là gì!”

Tuy nhiên, Kaiser V vung tay lên với ánh mắt bình thản, ra hiệu cho rất nhiều quý tộc đang cực kì tức giận lùi lại.

“Ý của ta là – từ khi nào thì cái lý do sứt sẹo ‘ông nội ta sở hữu mảnh đất này’ cũng có thể trở thành tiêu chí để phân chia lãnh thổ?”

Lasalle sải bước một vòng quanh đại sảnh. Với đôi mắt rực lửa, hắn tỏ ra không chút yếu thế mà đáp trả lại các quý tộc và lãnh chúa của Star.

“Bất kể là với Aixenter hay Star, mỗi một tấc đất đều là nhờ chinh phục mà có. Kẻ mạnh thu được chiến lợi phẩm và rời đi, kẻ yếu giao thẻ đánh bạc ra để tự bảo vệ mình. Đây chính là quy tắc chung của thế giới này,” Lasalle lạnh lùng thốt lên với vẻ mặt không mấy thiện cảm: “Chính như Thần Kiếm Phong Vương của đại lục phía Đông đã từng nói: “Chỉ có người có năng lực thì mới xứng vị trí này”.”

Gilbert và một vài người nheo mắt lại, suy ngẫm về dụng ý của hắn. Còn Quốc vương Kaiser thì nhìn quý tộc khắp sảnh với ánh mắt trầm tư.

“Xin hãy chú ý, Điện hạ Thales,” Gilbert nhỏ giọng nói với Thales: “Trong ngoại giao, không tồn tại những cuộc tranh cãi hoặc lời nói vô nghĩa. Đây chính là di chuyển và thăm dò trong đấu kiếm. Đối phương đang dò xét di chuyển và thật giả của chúng ta, tất cả là vì thời khắc cuối cùng – ra đòn.”

“Hắn không vội vã đi vào chủ đề chính, chứng tỏ hắn không có cơ sở vững chắc để đưa ra các điều kiện, hoặc cũng có khả năng hắn đã tìm thấy một điểm tốt hơn để đàm phán.”

“Nhưng đến hiện tại mà nói, thì đây là âm mưu của hắn: bằng cách chọc tức chúng ta, hướng chủ đề về quân đội, sức mạnh quân sự và quy tắc mạnh yếu, gieo một hạt giống vào trong suy nghĩ của chúng ta. Đồng thời cũng quan sát phản ứng của chúng ta để xác định bước tiếp theo,” Gilbert nói nhỏ: “Hơn nữa, đến lúc hắn đưa chủ đề chính ra để thảo luận, chúng ta sẽ đặt nặng suy nghĩ về chiến tranh hơn, tự hỏi về cái giá của cuộc chiến trong vô thức – mà coi nhẹ những lựa chọn tương đối quan trọng khác.”

Thales nhíu mày: ‘Chúng ta còn lựa chọn khác sao?’

Chỉ thấy Lasalle tiến lên trước một bước và nhìn vua Kaiser với ánh mắt rực lửa: “Mà Star, có năng lực để bảo vệ cái mảnh đất mà các ngươi gọi là lãnh thổ sao?”

Cơn tức giận của các quý tộc trong đại sảnh đã lên tới đỉnh điểm!

Với cơn thịnh nộ tột độ, Bá tước Zemuto vỗ mạnh một phát vào bộ quân phục Bắc Cảnh của mình và quát lên: “Mang quân đội của các ngươi đến…”

Nhưng ngay sau đó ông ta đã bị cắt ngang bởi một giọng nói hùng hồn và điềm tĩnh hơn!

“Tốt thôi.”

Val Arunde nở một nụ cười điềm đạm. Giọng nói mạnh mẽ của ông ta át đi tiếng của Zemuto và vang vọng khắp đại sảnh: “Vừa khít, là một Công tước của Bắc Cảnh, ta cũng đang lo lắng rằng lãnh địa của bọn ta chưa đủ lớn! Đại công tước Rumba muốn năm quận của Bắc Cảnh, ta cũng nhớ mong lãnh địa Cát Đen của hắn – vậy nên chúng ta cùng điều động quân đội và trao đổi lãnh địa dựa trên khả năng của mình, thế nào?”

Nghe Công tước của Bắc Cảnh đáp trả, đặc phái viên khẩn cấp của Aixenter khẽ nhíu mày, nhưng liền nhoẻn miệng cười ngay sau đó.

“Công tước của Bắc Cảnh ứng xử rất tốt,” Gilbert nghiêm nghị nói với Thales: “Nhưng trước đó, Bá tước Zemuto có thể đã để lộ một số thông tin cho bên kia.”

Thales gật đầu. Cậu đã hiểu: đối mặt với sự khiêu khích, Zemuto nổi giận và gọi đối thủ tới, còn Val thì lại vừa cười vừa nói muốn lãnh địa của đối phương – từ hàm ý và thật giả ẩn sau lời nói đã cho thấy sự khác biệt lớn trong thái độ và quyết tâm đối với cuộc xâm lược của họ ngay tức thì.

Đúng lúc này, có một giọng nữ trẻ trung xen vào cuộc đối thoại.

““Chỉ có người có năng lực thì mới xứng vị trí này” sao? Đã như vậy, Đại công tước Cát Đen của các ngươi nên sớm khởi binh, xử lý vua Nunn và ngồi lên cái ngai vàng kia mới đúng chứ?”

Chỉ vỏn vẹn một câu đã khiến khuôn mặt của Lasalle đột ngột biến sắc!

“Bởi vì ta cảm thấy, hắn còn mạnh hơn so với vua Nunn, có đúng không? Xuôi về phía Nam phải đối mặt với một quốc gia, ngược lên hướng Bắc chỉ phải đối mặt với một quốc vương… Sao không thử một chút… Biết đâu sẽ thành công?”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Nữ công tước mười lăm tuổi của lãnh địa Lưỡi Đao, Lyanna Tabark, đứng giữa một đống lãnh chúa nam tính, tựa như một bông hoa xinh đẹp, đơn độc mọc trên vách đá. Nàng lạnh lùng thốt lên:

“Nếu như không ngại thì ngươi có thể mang câu nói này về cho Đại công tước Cát Đen – chính như Thần Kiếm Phong Vương đã từng nói: “Chỉ có người có năng lực thì mới xứng vị trí này”.”

P/S: Tỉnh (tiếng Latin là Provincia) là một đơn vị hành chính của La Mã thời cổ đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.